Đệ Nhất Long Tế

Chương 11-15




Chương 11: Sự kì vọng của mẹ

Nhìn thấy Tô Thanh Phong, Ngô Tố lập tức sững sờ, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Hồ Tuệ Quyên cũng sững sờ, sau đó nở nụ cười khinh miệt: “Tôi cứ tưởng là ai, thì ra tội phạm hiếp dâm được thả rồi!”

“Buông tay ra, nếu không tôi sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ đấy!”

Tô Thanh Phong không chịu buông tay, lạnh giọng bảo: “Xin lỗi mẹ tôi đi!”

“Xin lỗi?”

Hồ Tuệ Quyên trông hết sức đanh đá: “Ô hay, cậu mà cũng xứng á? Cả nhà cậu đều là lũ thấp hèn!”

“Chát!”

Không chút do dự, Tô Thanh Phong tát thẳng vào mặt Hồ Tuệ Quyên.

“Cậu dám đánh tôi?”

Hồ Tuệ Quyên nghệch mặt ra, sau đó hét toáng lên: “Ông Đồng, vợ ông bị đánh đây này, sao ông còn chưa chịu ra đây hả!”

Một lát sau, một người đàn ông trung niên xấu xí bước ra khỏi nhà.

Đó là chồng của Hồ Tuệ Quyên, Đồng Canh Sinh.

Theo sau lưng ông ta còn có hai người đàn ông cao to vạm vỡ.

Mặt của cả ba người đều đỏ bừng, say bí tỉ, rõ ràng đã ở trong nhà uống rất nhiều rượu.

“Bà nội nó, ai dám đánh vợ tao đó hả?”

Đồng Canh Sinh nheo mắt lại, giận dữ quát.

“Là cái thằng tội phạm cưỡng hiếp này này! Ông Đồng, xử cậu ta cho tôi!”

Bà ta chỉ vào Tô Thanh Phong.

“Mẹ nó, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà dám đánh vợ tao à?”

Lỗ mũi của Đồng Canh Sinh như sắp vểnh lên trời, ông ta hoàn toàn không coi Tô Thanh Phong ra gì: “Ông Mã, ông Lưu, xử nó!”

Sau đó nắm đấm to bằng bao cát của ba người họ đánh về phía Tô Thanh Phong.

“Cá mè một lứa!”

Tô Thanh Phong lạnh lùng mắng một câu, nhanh như chớp đưa tay ra nắm lấy quả đấm của ông Mã và ông Lưu rồi bẻ mạnh một phát.

“Rắc!”

Tiếng gãy xương vang lên, cả hai người đau đớn thét lên: “Á!”

Cùng lúc đó, anh giơ chân lên đạp Đồng Canh Sinh một phát thật mạnh.

“Rầm!”

Ông ta văng thẳng ra xa năm, sáu mét, sau đó ngã quỵ xuống đất, không đứng dậy nổi nữa.

Cả ba người hoàn toàn tỉnh rượu, sợ hãi nhìn Tô Thanh Phong chằm chằm.

Sao thằng nhóc này lợi hại thế?

Hồ Tuệ Quyên vô cùng ngạc nhiên, hơi há hốc mồm.

Rõ ràng bà ta cũng bị doạ sợ.

Ngô Tố cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bà ấy biết con trai mình có bản lĩnh đến đâu, sao tự nhiên nó lại trở nên lợi hại như vậy?

“Xin lỗi đi! Nếu không tôi đánh cho cả đám tàn phế luôn đấy!”

Tô Thanh Phong lại lạnh lùng quát.

“Xin, xin lỗi!”

Ba người nhóm Đồng Canh Sinh không còn vênh váo nữa, lập tức nói xin lỗi, liên tục nháy mắt ra hiệu cho Hồ Tuệ Quyên.

Mặc dù Hồ Tuệ Quyên không cam lòng, nhưng cuối cùng bà ta vẫn nói: “Ngô Tố, xin lỗi!”

Ngô Tố không đếm xỉa đến lời xin lỗi của họ, quay người đi vào nhà.

Tô Thanh Phong đuổi theo.

“Chát!”

Vừa vào nhà, một cái tát đã đánh vào mặt Tô Thanh Phong.

Ngô Tố nhìn thẳng vào mắt Tô Thanh Phong, mắt bà ấy ngấn lệ, biểu cảm phức tạp.

Vừa tức vì anh không biết cố gắng, lại vừa đau lòng.

“Cái thằng nghịch tử này, nói cho mẹ biết, con có làm chuyện vô nhân tính đó thật không?”

Ngô Tố lớn tiếng chất vấn.

Nhìn mái tóc đã phần nào chuyển sang bạc trắng của mẹ mình, Tô Thanh Phong cảm thấy vô cùng áy náy.

Từ nhỏ mẹ đã dạy anh rằng phải làm một người quang minh chính đại.

Khi mẹ biết anh đi tù vì tội cưỡng hiếp bất thành, bà ấy đã phải đau lòng đến mức nào chứ!

Hơn nữa trong ba năm qua, chắc hẳn mẹ đã bị cười nhạo và tổn thương rất nhiều vì anh.

Anh… có lỗi với mẹ nhiều nhất!

“Mẹ, con sai rồi!”

Vành mắt Tô Thanh Phong đỏ lên, anh chỉ cảm thấy những câu chữ này quá nặng nề: “Ba năm qua, con có lỗi với mẹ!”

“Con luôn ghi nhớ lời dạy bảo của mẹ, chưa bao giờ làm chuyện gì vô nhân tính cả”.

Ngô Tố không đáp lời, chờ Tô Thanh Phong nói tiếp.

“Sở dĩ con vào tù chẳng qua vì nhận tội thay người khác thôi”.

Sau đó anh thuật lại đầu đuôi sự việc cho mẹ mình.

Ngô Tố thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười ba năm qua chưa được thấy: “Chưa làm… thì tốt rồi!”

“Chỉ cần con nói là chưa làm, mẹ sẽ tin con!”

“Mẹ không quan tâm người ngoài nghĩ gì về con, con sẽ vẫn mãi là con của mẹ!”

Nghe vậy, trong lòng Tô Thanh Phong cực kì cảm động.

Chỉ có mẹ sẽ tin tưởng anh vô điều kiện!

“Con đi theo mẹ!”

Ngô Tố kéo Tô Thanh Phong vào một căn phòng.

Trong phòng đặt hai tấm bài vị.

“Quỳ xuống!”

Ngô Tố bảo.

Tô Thanh Phong quỳ xuống trước hai tấm bài vị.

“Cả nhà họ Tô chúng ta đều sống trung liệt, ông nội và bố con đều là quân nhân, hi sinh vì bảo vệ Đại Hạ”.

“Mẹ không hi vọng con có thể trở nên nổi bật, nhưng cũng không hi vọng con sẽ bêu xấu nhà họ Tô vì làm chuyện vô nhân tính”.

“Hôm nay con hãy thề trước bài vị của ông nội và bố con, hứa với mẹ đi!”

Ngô Tố nghiêm túc nói.

Tô Thanh Phong gật đầu, thề thốt: “Tô Thanh Phong con xin thề tại đây, cả đời sẽ không làm những chuyện vô nhân tính ấy!”

Ngô Tố tỏ ra hài lòng, sau đó kéo Tô Thanh Phong ra phòng khách ngồi xuống.

“Mẹ biết lúc trước con vì chữa bệnh cho mẹ nên mới ở rể nhà họ Hứa, con và cô bé họ Hứa không có tình cảm với nhau, bây giờ mẹ phát hiện hình như con thích cô bé ấy”.

Ngô Tố cười bảo.

Mặt Tô Thanh Phong bỗng dưng đỏ lên.

Thấy thế, Ngô Tố càng cười tươi hơn: “Cô bé nhà họ Hứa rất tốt, sau khi con vào tù, con bé còn tới thăm mẹ mấy lần! Nếu đã thích thì theo đuổi đi, mẹ ủng hộ con!”

Bà ấy tạm dừng, trên mặt chợt hiện lên biểu cảm tự tin không gì sánh bằng: “Tự tin lên, không có ai mà con không xứng cả!”

Tô Thanh Phong hơi ngạc nhiên với câu sau của mẹ mình, nhưng anh vẫn rất vui vì được mẹ ủng hộ, bèn nặng nề gật đầu.

Sau đó hai mẹ con trò chuyện với nhau, Tô Thanh Phong đột nhiên nhớ tới em gái, hỏi: “Mẹ, Định Tây đâu rồi?”

“Em gái con đang ở trường ấy! Cũng ba năm rồi mà, con bé sắp tốt nghiệp đại học rồi!”

Ngô Tố cảm thán.

“Ba năm không gặp con bé này, con tới trường thăm nó đây nhé ạ”.

Vẻ nhớ nhung lại xuất hiện trên mặt Tô Thanh Phong.

“Đi đi”.

Ngô Tố mỉm cười.

Sau đó Tô Thanh Phong rời khỏi nhà.

Trên đường đi, dáng vẻ già đi trông thấy của mẹ không ngừng hiện ra trong đầu anh, anh cảm thấy vô cùng áy náy.

Anh nghĩ đến một câu: Bố mẹ còn thì cuộc sống này còn có chỗ tới, bố mẹ mất rồi thì chỉ còn có đường về mà thôi.

Bố anh mất lúc anh mới sinh ra, anh chỉ có mẹ.

Giờ anh đã có năng lực, anh nhất định sẽ hết mực hiếu thảo, không để mẹ phải chịu thêm một chút ấm ức nào nữa.

Nghĩ tới đây, anh không khỏi siết chặt nắm đấm.

Nửa tiếng sau.

Tô Thanh Phong đến cổng một trường đại học.

Đại học Giang Thành là trường đại học tốt nhất Giang Thành, thậm chí đứng đầu cả nước.

Dựa theo trí nhớ trước đây, anh tìm tới lớp của em gái mình.

“Xin hỏi Tô Định Tây có ở đây không?”

Tô Thanh Phong hỏi một bạn học ở gần mình nhất.

Đây là một bạn nữ mặc đồ đắt tiền, vừa nhìn là biết con nhà giàu, chẳng qua ngoại hình chỉ ở mức tạm ổn.

Nghe thấy cái tên Tô Định Tây, vẻ chán ghét thoáng hiện trên mặt cô ta rồi biến mất.

“Anh là ai? Tìm Tô Định Tây làm gì?”

Bành Khỉ lạnh nhạt hỏi.

“Tôi là anh trai của con bé, tới trường để thăm nó”.

Tô Thanh Phong trả lời.

“Anh là người anh trai tội phạm hiếp dâm của cậu ta hả? Trông cũng đẹp trai đấy!”

Bành Khỉ hơi ngạc nhiên, trên mặt tràn đầy khinh miệt, sau đó cô ta cười ha hả.

Tô Thanh Phong nhíu mày.

Nhưng lại nghe Bành Khỉ nói: “Bây giờ cậu ta không có ở trường, đang đi chơi với người khác ở karaoke Mộng Huyễn ấy! Tôi nhắc nhở hữu nghị cho này, ở phòng V9, không cần cảm ơn tôi đâu!”

Tô Thanh Phong hơi kinh ngạc.

Chẳng phải trước giờ em gái anh không bao giờ đến những nơi như thế sao?

Để kiểm chứng thật giả, anh rảo bước rời đi.

Dõi mắt nhìn theo bóng lưng Tô Thanh Phong, Bành Khỉ lộ ra vẻ căm phẫn: “Tô Định Tây, con điếm nhà mày dám giật bồ tao! Anh mày mà nhìn thấy dáng vẻ sa đoạ của mày, chắc sẽ làm mày bẽ mặt trước mọi người!”

Chương 12: Karaoke Mộng Huyễn

Tô Thanh Phong nhanh chóng đến một quán karaoke cao cấp gần trường, karaoke Mộng Huyễn.

Đến trước cửa phòng V9, anh mở cửa nhìn vào trong.

Trong phòng khói thuốc lượn lờ, có thể nhìn thấy lờ mờ mấy thanh thiếu niên mặt còn non nớt đang ngồi.

Ba nam hai nữ.

Họ ăn mặc vô cùng thời thượng, hoàn toàn không giống học sinh.

Tô Thanh Phong nhìn cô gái trang điểm đậm, tóc nhuộm màu đỏ rượu, mặc quần jean rách đang hát, bỗng dưng thấy hơi quen thuộc.

Nhìn kĩ lại, đây không phải em gái anh sao?

Sao con bé lại thay đổi đến mức này?

Phải biết rằng trước đây em gái anh là một người có phẩm hạnh và học hành đều xuất sắc!

Một ngọn lửa không tên chợt bùng lên trong lòng anh.

Anh bước nhanh tới trước mặt Tô Định Tây, tức giận quát: “Tô Định Tây! Sao em lại thành ra thế này hả?”

Tiếng hát im bặt, Tô Định Tây ngơ ngác nhìn Tô Thanh Phong.

Những người khác trong phòng đứng bật dậy bao vây Tô Thanh Phong: “Thằng nhóc này, mày là ai? Muốn gây sự à?”

“Muốn gây sự với Định Tây, bố mày đánh cho mày bò ra ngoài luôn đấy, có tin không hả?”

Một người trong số đó đã giơ nắm đấm lên.

Cậu ta tên là Đỗ Quân, thích Tô Định Tây.

Cậu ta là người có gia thế tốt nhất trong số mấy người ở đây.

“Anh ta là anh trai của tôi”.

Tô Định Tây đứng dậy, nói với vẻ mặt không cảm xúc.

Nghe vậy, mọi người đều thả lỏng cảnh giác, ngay lập tức tỏ ra khinh miệt.

Họ cũng biết chuyện Tô Thanh Phong đi tù.

“Tôi thay đổi ra sao thì liên quan gì tới anh? Bây giờ anh có tư cách gì quản tôi?”

Tô Định Tây lại nhìn về phía Tô Thanh Phong, lạnh lùng nói.

Nghe nói vậy, Tô Thanh Phong lập tức cứng họng.

Chỉ cảm thấy em gái t thái độ quá xa lạ với mình.

Anh biết con bé đang ám chỉ về chuyện anh đi tù.

“Anh còn có mặt mũi chỉ trích Định Tây nữa à? Anh có biết những việc anh làm đã mang lại ảnh hưởng lớn cỡ nào cho cậu ấy không?”

Lúc này, Vương Tịch Nguyệt đứng bên cạnh Tô Định Tây nổi đoá nói: “Trước đây cậu ấy toả sáng nhường nào, nhưng vì anh mà giờ cậu ấy đã trở thành trò cười của cả trường, rất nhiều bạn học chế giễu khiêu khích cậu ấy, thậm chí còn có vài giáo viên có thành kiến với cậu ấy!”

“Với lại Định Tây hoàn toàn không thay đổi như anh nói! Tại tôi thấy cậu ấy áp lực quá, nằng nặc đòi cậu ấy thả lỏng một lần, quần áo và lớp trang điểm của cậu ấy đều do tôi chuẩn bị cho đấy!”

“Một tên tội phạm hiếp dâm đạo đức bại hoại như anh không xứng chỉ trích cậu ấy!”

Trong giọng nói tràn đầy khinh thường.

Tô Thanh Phong đứng đực ra tại chỗ.

Anh biết, có lẽ anh đã hiểu lầm em gái.

“Tịch Nguyệt, không cần giải thích với anh ta đâu”.

Tô Định Tây lạnh lùng bảo Tô Thanh Phong: “Anh đi đi, tôi không muốn gặp anh”.

“Định Tây bảo anh đi rồi kìa, cút nhanh lên, đừng có làm phiền cuộc vui của chúng tôi!”

Đỗ Quân đuổi không chút khách sáo.

Nếu đã biết hai anh em nhà này bất hoà với nhau, cậu ta cũng không cần kiêng dè gì nữa.

Hơn nữa hôm nay cậu ta có kế hoạch khác, Tô Thanh Phong ở đây không chừng sẽ làm hỏng chuyện tốt của cậu ta.

Tô Thanh Phong chần chừ, không yên tâm để em gái đi chơi cùng đám người này, bèn nói: “Anh ở đây chờ em”.

“Tôi hỏi này, anh mặt dày không biết xấu hổ à?”

Giọng điệu của Đỗ Quân càng lúc càng khó chịu.

“Anh ta muốn chờ thì cứ để cho anh ta chờ đi”.

Lúc này, Tô Định Tây lạnh giọng bảo.

Thấy thế, Đỗ Quân cũng không tiện nói thêm gì nữa, làm mặt lạnh ngồi lại xuống ghế sofa.

Tô Thanh Phong tìm một vị trí ở ngoài cùng ngồi xuống.

Cả nhóm lại bắt đầu chơi bời, dưới sự xúi giục của Đỗ Quân, mọi người lần lượt mời rượu Tô Định Tây.

Bình thường không có cơ hội, hôm nay khó khăn lắm mới có cơ hội đi chơi với Tô Định Tây, Đỗ Quân muốn nhân cơ hội này chuốc say cô ấy, biết đâu có thể xong việc thì sao!

Thấy vậy, Tô Thanh Phong nhíu mày, đang định nói gì đó đã nghe Vương Tịch Nguyệt lên tiếng: “Cậu Đỗ, Định Tây rất ít khi uống rượu!”

“Tịch Nguyệt, tại cậu Đỗ nghĩ Định Tây đang áp lực, uống nhiều rượu có thể giảm bớt áp lực thôi”.

Một thanh niên khác cười nói.

“Đúng đấy, một cơn say giải ngàn nỗi sầu mà!”

Đỗ Quân cũng nói hùa theo.

“Tịch Nguyệt, không sao đâu”.

Tô Định Tây thản nhiên cầm một chai rượu trên bàn lên uống cạn.

Nhưng đã uống rất nhiều rượu, Tô Định Tây mặt không đỏ tim không đập, nhưng mấy người nhóm Đỗ Quân đã say chếnh choáng.

Lúc này Tô Thanh Phong mới yên tâm, nhớ ra tửu lượng của em gái mình không phải nhóm người này có thể so sánh.

Đỗ Quân cũng biết mình đã đụng phải kẻ khó chơi, chỉ còn cách tạm thời từ bỏ ý định chuốc say Tô Định Tây.

Trong lòng cậu ta rất bực bội, muốn tìm người trút giận, thế là bèn dời sự chú ý vào Tô Thanh Phong.

Cậu ta đi qua, cười tủm tỉm: “Này ông anh, anh mới ra tù chưa tìm được việc phải không! Hay anh tới công ty của bố tôi làm bảo vệ đi, nể mặt Định Tây, tôi sẽ trả anh lương một tháng mười nghìn”.

Hai nam sinh còn lại là Chu Uy và Lý Hoành cũng bắt đầu ồn ào.

“Một người từng có tiền án hiếp dâm sao có thể tìm được công việc?”

“Công ty của gia đình cậu Đỗ có tài sản hơn trăm triệu, cậu Đỗ có thể tốt bụng đề cử anh là phúc phận của anh đấy”.

“Còn không mau cảm ơn cậu Đỗ đi?”

Vương Tịch Nguyệt ngồi bên cạnh che miệng cười trộm.

Trong lòng họ biết rõ chắc chắn không phải Đỗ Quân tốt bụng, mà đúng hơn là để sỉ nhục Tô Thanh Phong!

Sao Tô Thanh Phong có thể không biết suy nghĩ của họ, chẳng qua chỉ là một đám trẻ con thôi, anh hoàn toàn không muốn để ý.

“Ơ, còn kén cá chọn canh nữa cơ? Tôi tốt bụng tìm việc làm cho anh mà anh có thái độ này đấy hả? Tôi nể mặt mà anh không chịu nhận đúng không?”

Đỗ Quân muốn lợi dụng cơ hội này nổi cáu rồi đánh Tô Thanh Phong một trận.

Khi thấy Đỗ Quân không biết dừng, Tô Thanh Phong ngẩng đầu lên để lộ ánh mắt lạnh như băng, đang định tiếp lời, Tô Định Tây đã không nhịn được hỏi: “Đỗ Quân, các cậu có còn hát nữa không?”

Thấy Tô Định Tây lên tiếng, Đỗ Quân không tiện nói gì nữa, bèn cười ngượng ngập một tiếng, quay lại ghế sofa.

“Cậu Đỗ, cái thằng đó chỉ là một tên tội phạm đang bị cải tạo thôi, so đo với anh ta làm gì?”

Chu Uy và Lý Hoành vội vàng an ủi.

“Tôi là người có thân phận, sao có thể so đo với anh ta?”

Đỗ Quân nhân cơ hội này bước xuống bậc thang, lại nói: “Chu Uy, Lý Hoành, gia đình các cậu kinh doanh năng lượng mới đúng không? Vài ngày nữa tôi sẽ đi tìm bố tôi bàn bạc, nhờ ông ấy kêu gọi kéo thêm đơn đặt hàng giúp các cậu, việc này chẳng có gì to tát cả, chỉ cần bố tôi nói một câu là ổn thôi”.

“Cậu Đỗ hào phóng quá!”

“Cậu Đỗ quen biết rộng thật đấy, giỏi quá đi mất!”

“Chúng tôi chỉ cần ôm chặt đùi cậu Đỗ thôi là chắc chắn có thể một bước lên mây luôn!”

Cả hai người đều vui như mở cờ trong bụng, bèn nịnh nọt.

Lời nịnh nọt của hai người làm cho Đỗ Quân rất thoải mái, cậu ta nói tiếp: “Các cậu có biết chủ của quán karaoke này là ai không?”

“Đương nhiên là biết rồi, đó là Trương Mãnh, đại ca đường phố! Người đứng sau lưng ông ta là một ông trùm thần bí của Giang Thành đấy!”

Chu Uy trả lời ngay.

Mặc dù gia đình cậu ta cũng khá giả, nhưng đối mặt với nhân vật như Trương Mãnh, cậu ta không bao giờ dám đắc tội.

“Thì sao? Trương Mãnh gặp bố tôi còn phải cung kính kia kìa!”

Đỗ Quân hất cằm, nét mặt đầy vẻ tự tin.

Để ra oai trước mặt mọi người, cậu ta cũng bắt đầu khoe khoang khoác lác.

Nói xong, cậu ta còn giả vờ vô tình nhìn thoáng qua Tô Định Tây.

“Cậu Đỗ, lợi hại!”

Chu Uy và Lý Hoành tỏ vẻ sùng bái.

Bao gồm cả Vương Tịch Nguyệt, cô ta cũng không kìm được lộ ra ánh mắt hâm mộ, còn không quên cười nhạo Tô Thanh Phong một câu: “Cậu Đỗ lợi hại như thế, vậy mà lại có một số người chỉ giỏi cưỡng bức phụ nữ thôi, chẳng có tích sự gì cả, đã thế còn không chịu nể mặt cậu Đỗ nữa chứ!”

Nhưng vẻ mặt Tô Định Tây lại chẳng có chút cảm xúc nào, khiến Đỗ Quân hơi thất vọng.

“Tôi đi vệ sinh đây”.

Đỗ Quân lạnh mặt đi ra ngoài phòng.

Vừa ra ngoài, cậu ta đã nhìn thấy một cô gái có dáng người rất đẹp, ăn mặc gợi cảm đi ngang qua.

Vốn dĩ tâm trạng của cậu ta đã khó chịu, cộng thêm uống nhiều rượu, cậu ta không nhịn được sờ mông cô gái kia một cái.

“Á!”

Cô gái gợi cảm hét toáng lên: “Ông xã, có người sàm sỡ em!”

“Chát!”

Một người đàn ông béo lập tức chạy tới tát cho cậu ta một bạt tai: “Thằng nhãi chết bầm, người phụ nữ của tao mà mày cũng dám chạm vào à?”

Sau đó anh ta lại tát thêm mấy bạt tai.

Mấy người trong phòng nghe thấy tiếng động đều đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy cảnh Đỗ Quân bị đánh.

Bị người khác đánh, Đỗ Quân chỉ cảm thấy bẽ mặt hết sức, tâm trạng càng tệ hơn nữa.

“Chu Uy, Lý Hoành, đánh nó cho tao!”

Đỗ Quân hung tợn nói.

Chu Uy và Lý Hoành lập tức nhào tới trước mặt người đàn ông béo, tung quyền tung cước đánh anh ta.

Mới bị đánh hai ba phát, người đàn ông béo đã ngã khuỵu xuống, không hề có sức đánh trả.

“Mẹ mày, ban nãy đánh bố mày sướng tay lắm chứ gì, con lợn béo chết tiệt này?”

Đỗ Quân cũng chêm thêm mấy cú đạp, đánh cho người đàn ông béo không ngừng kêu gào.

Lúc này cậu ta mới xả hết cơn tức trong lòng, cảm thấy tìm lại được thể diện, bèn bảo cả đám quay lại phòng.

“Ba thằng oắt chết tiệt, chúng mày chờ đó cho tao!”

Người đàn ông béo nghiến răng nói.

“Mẹ nó, chưa phục chứ gì? Bố mày ở phòng này chờ mày, có gan thì mày tới đây đi này!”

Tất nhiên Đỗ Quân sẽ không thể hiện ra rằng mình sợ trước mặt người khác, để lại một câu rồi dẫn cả đám về phòng.

“Cậu Đỗ, chắc không có chuyện gì đâu nhỉ?”

Trong phòng, Chu Uy và Lý Hoành bèn hỏi.

Lúc nãy hai người đánh rất hăng, nhưng bây giờ lại lờ mờ cảm thấy hơi lo lắng.

Ngộ nhỡ người đàn ông béo kia có thân phận gì lớn thì sao?

“Đâu phải các cậu không biết gia thế của cậu Đỗ, sợ cái gì chứ?”

Vương Tịch Nguyệt khịt mũi.

“Đúng đấy! Có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm hết, ở Giang Thành không có việc gì mà tôi không giải quyết được cả! Nếu anh ta dám quay lại, tôi sẽ đánh gãy một tay của anh ta!”

Đỗ Quân thản nhiên nói.

Theo cậu ta nghĩ, người đàn ông béo kia để lại một câu cảnh cáo chỉ vì không muốn bị mất mặt quá thôi, đây không phải trò mà mấy người hay thua thường dùng sao?

Cho dù đối phương có quay lại, với gia thế của cậu cũng chưa chắc sẽ sợ.

Có lời bảo đảm của Đỗ Quân, cả đám vứt bỏ nỗi lo lắng hoài nghi ra sau đầu, tiếp tục chơi bời.

Mười phút sau, cửa phòng đột nhiên bị đá tung.

“Ba thằng nhãi chết bầm, bố mày quay lại rồi đây!”

Người đàn ông béo ban nãy dẫn đầu đi vào.

Chương 13: Người đàn ông béo hèn hạ

Đi theo cùng người đàn ông béo còn có một đám đàn ông vạm vỡ.

Người đi đầu là một người đàn ông đầu trọc mặc áo ba lỗ bó sát, mặt mũi trông rất dữ tợn.

Đó chính là ông chủ của karaoke Mộng Huyễn, Trương Mãnh.

Mấy người trong phòng lập tức thay đổi sắc mặt.

“Các anh… muốn làm gì?”

Chu Uy căng thẳng hỏi.

Đối phương người đông thế mạnh, mấy người bọn họ không thể đối phó được.

“Các cậu đánh khách hàng của tôi, cậu nói xem tôi muốn làm gì?”

Trương Mãnh lạnh lùng hỏi ngược lại.

“Anh là?”

Chu Uy lại hỏi.

“Cậu đi hát ở quán karaoke của tôi mà đến cả tôi cũng không nhận ra à?”

Trương Mãnh cười khẩy.

“Anh là Trương Mãnh!”

Chu Uy bật thốt lên.

Những người khác cũng vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù họ từng nghe nói đến tên của Trương Mãnh, nhưng lại chưa gặp bao giờ.

Họ không ngờ chỉ đánh một tên béo lại dẫn cả Trương Mãnh tới đây.

Có điều nhớ lại lời Đỗ Quân nói ban nãy, cả đám cũng yên tâm hơn, ánh mắt đổ dồn vào Đỗ Quân.

Họ không thể đắc tội Trương Mãnh, nhưng cậu Đỗ thì có thể mà!

Dù sao đối phương gặp bố của cậu Đỗ cũng phải cung kính.

Lúc này Đỗ Quân đang rất hoảng loạn.

Lời vừa rồi quả thật chỉ là khoác lác.

Thành thật mà nói, bố cậu ta và Trương Mãnh là nhân vật có cùng địa vị ở Giang Thành, nhưng sau lưng Trương Mãnh có Chu Nguyên nên gã ta trâu bò hơn bố cậu ta nhiều, sao có thể cung kính với bố cậu ta được?

Trong lòng cậu ta không ngừng tự an ủi mình, dầu gì địa vị của bố cậu ta cũng không thua kém Trương Mãnh bao nhiêu, thể nào đối phương cũng phải nể mặt cậu ta chứ nhỉ?

Vậy nên cậu ta bất chấp đi qua: “Anh Mãnh đúng không, bố tôi là Đỗ Vĩ, nể mặt chút đi!”

Cả đám đều nở nụ cười hết sức tự tin.

Có cậu Đỗ ra mặt đương nhiên có thể giải quyết tất cả.

Nhưng ngay trong giây tiếp theo, họ liền sững sờ.

“Chát!”

Trương Mãnh bất ngờ tát vào mặt Đỗ Quân: “Bố cậu còn chưa dám bảo tôi nể mặt, cậu là cái thá gì hả?”

Cảnh này khiến mọi người đều há hốc mồm.

Tại sao thể diện của cậu Đỗ lại không có tác dụng?

Mặt Đỗ Quân đỏ bừng lên, cậu ta vừa tức giận lại vừa xấu hổ.

Cậu ta không hiểu vì sao Trương Mãnh lại không chịu nể mặt mình chút nào.

“Tổng giám đốc Vương, anh nghĩ việc này nên giải quyết thế nào?”

Trương Mãnh nhìn về phía người đàn ông béo, hỏi.

“Tổng giám đốc Trương, anh đánh cho ba thằng nhãi này tàn phế trước đã!”

Người đàn ông béo lạnh giọng đáp.

“Được!”

Trương Mãnh vẫy tay, những đàn ông vạm vỡ đằng sau lưng gã ta bước lại gần mấy người.

Đám Chu Uy lập tức luống cuống, lại đưa mắt nhìn về phía Đỗ Quân.

“Anh Mãnh, không chịu nể mặt à?”

Đỗ Quân sầm mặt nói: “Tôi sẽ gọi điện thoại để bố tôi đích thân nói chuyện với anh”.

Cậu ta đoán rằng chắc chắn đối phương chưa nghe nói tới tên tuổi của bố mình.

“Được thôi, gọi đi”.

Trương Mãnh rất hứng thú bảo.

Đỗ Quân lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số, cuộc gọi vừa được kết nối, cậu ta đưa điện thoại cho Trương Mãnh.

Trương Mãnh đi qua chỗ khác nghe máy.

Vài phút sau, gã ta quay lại, thản nhiên nói với Đỗ Quân: “Cậu có thể đi rồi”.

Nghe vậy, Đỗ Quân mừng thầm trong lòng.

Quả nhiên lúc nãy Trương Mãnh nghe nhầm tên của bố cậu ta.

“Mấy anh em, đi theo tôi đi nào!”

Cậu ta vênh váo ra vẻ: “Tôi đã nói rồi, ở Giang Thành chẳng có chuyện gì là tôi không giải quyết được cả”.

“Cậu Đỗ quá trâu bò!”

Cả đám đều thở phào nhẹ nhõm.

“Chát!”

Bỗng nhiên lại một tiếng tát vang lên.

Đỗ Quân bụm mặt, khó tin nhìn Trương Mãnh: “Anh!”

“Tôi có nói là cho cậu dẫn người đi chưa?”

Trương Mãnh khịt mũi: “Bố cậu chủ động dùng một công ty để đổi cậu được bình an! Cậu thì hay lắm, lại dám ra vẻ ta đây trước mặt tôi!”

“Giờ tôi đổi ý rồi!”

“Quỳ xuống, dập đầu ba cái mới được phép rời đi!”

Mặt mũi Đỗ Quân đầy khó tin: “Tôi… Tôi không tin!”

Cậu ta cuống quýt lấy điện thoại ra, lại gọi cho bố mình.

Lúc cúp máy, mặt cậu ta trở nên trắng bệch.

Giờ phút này, cậu ta đã biết bố mình sợ Trương Mãnh đến mức nào.

Mặc dù ngoài mặt thực lực của cả hai chênh lệch không nhiều, nhưng nhà cậu ta kinh doanh đàng hoàng, còn Trương Mãnh lại là xã hội đen, muốn xử chết họ chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay sao?

Huống chi Trương Mãnh còn có Chu Nguyên đứng sau lưng.

“Phịch!”

Đỗ Quân lập tức quỳ xuống, dập đầu ba cái liên tiếp.

Nhìn thấy cảnh này, đám Chu Uy ngây ra như phỗng.

Trương Mãnh cười nhạo: “Cũng quyết đoán đấy, đi đi, cậu có thể đi rồi”.

“Cậu Đỗ, còn chúng tôi? Cứu chúng tôi với! Lúc nãy cậu nói chuyện này để cậu chịu trách nhiệm cơ mà!”

Đám Chu Uy la lên với Đỗ Quân, trông mặt mày rất sốt ruột.

“Các cậu tự cầu phúc đi”.

Đỗ Quân đâu còn dám cầu xin giúp những người khác, cậu ta bỏ lại một câu rồi rời khỏi đây mà chẳng thèm ngoảnh đầu lại.

Cả đám vô cùng tuyệt vọng.

Lúc này sao họ còn chưa hiểu, lúc nãy Đỗ Quân chỉ khoác lác khoe khoang thôi, hoàn toàn không có bản lĩnh lớn như vậy.

Nực cười là họ còn tin được!

Điều khiến Chu Uy và Lý Hoành thất vọng đó là, họ bị liên luỵ vào chuyện này bởi vì giúp Đỗ Quân, mà đối phương lại mặc kệ họ!

Cảm xúc hối hận dâng trào từ tận đáy lòng.

“Tổng giám đốc Vương, chúng ta chia công ty mà Đỗ Vĩ cho mỗi người một nửa nhé, những người còn lại anh muốn xử trí thế nào tuỳ anh!”

Trương Mãnh cười nói với người đàn ông béo.

Mặc dù vừa rồi anh ta còn rất khó chịu vì Trương Mãnh thả người đi, nhưng nghe vậy, anh ta lập tức vui ra mặt: “Dễ thôi dễ thôi. Tổng giám đốc Trương, anh đánh tàn phế hai thằng nhãi đánh tôi này trước đã”.

Mấy gã đàn ông vạm vỡ lập tức khống chế Chu Uy và Lý Hoành.

Lại có hai người cầm gậy sắt đi tới.

“Chúng tôi sai rồi, tổng giám đốc Trương, tổng giám đốc Vương, chúng tôi sai thật rồi mà! Làm ơn bỏ qua cho chúng tôi với!”

Chu Uy và Lý Hoành gào khóc, thậm chí còn có một mùi khai của nước tiểu bốc lên từ thân dưới của bọn họ.

Vương Tịch Nguyệt và Tô Định Tây đều cắn chặt răng ngà, nhưng lại chẳng thể làm gì.

Đỗ Quân là người lợi hại nhất trong số họ còn sợ, họ có thể làm gì được?

“Sau đó…”

Ánh mắt của người đàn ông béo nhìn về phía Tô Định Tây và Vương Tịch Nguyệt, mặt lộ ra vẻ tham lam: “Hai cô nàng này xinh xắn thật đấy, được! Bảo họ phục vụ tôi một đêm đi!”

Trước đó, lúc bị đánh ở ngoài phòng, anh ta đã chú ý tới hai cô gái này.

Chẳng những xinh đẹp hơn bạn gái anh ta, quan trọng nhất là còn rất non!

“Được, đưa hai cô gái này tới khách sạn trước đi”.

Trương Mãnh gật đầu ra lệnh.

Ngay sau đó lại có hai gã đàn ông đi về phía Vương Tịch Nguyệt và Tô Định Tây.

Vành mắt Vương Tịch Nguyệt lập tức đỏ lên.

Vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng!

Tô Định Tây vào tư thế võ Taekwondo, chuẩn bị liều mạng.

Cô ấy từng học Taekwondo, đã đai xanh lá, dù biết không đánh lại đối phương, cô ấy cũng sẽ không ngồi chờ chết.

Hai gã đàn ông tỏ vẻ mỉa mai.

Taekwondo?

Lại còn muốn chống cự trước sức mạnh tuyệt đối à!

Khi họ chuẩn bị ra tay với Tô Định Tây, một giọng nói bỗng vang lên từ trong góc phòng: “Chúng mày dám động vào con bé, tao sẽ khiến cho chúng mày hối hận vì đã đến thế giới này!”

Người nói đương nhiên là Tô Thanh Phong.

Những người khác anh có thể mặc kệ, nhưng nếu đụng tới em gái anh thì không được!

Tất cả mọi người lập tức sững sờ.

Lúc này họ mới phát hiện, hoá ra trong góc phòng còn có một người đang ngồi.

Tô Định Tây ngạc nhiên.

Cô ấy biết Tô Thanh Phong còn ở đây, nhưng không ngờ anh sẽ đứng ra vì mình.

Nhưng dù Tô Thanh Phong có muốn thì cũng hoàn toàn không thể cứu họ, ngược lại sẽ còn làm liên luỵ đến cả anh.

Nghĩ tới đây, lần đầu tiên trong lòng cô ấy có cảm giác áy náy.

Vương Tịch Nguyệt hơi kinh ngạc.

Nếu không nhờ có Tô Thanh Phong lên tiếng, cô ta gần như đã quên mất sự tồn tại của anh.

Nhưng câu này của anh có khác nào đổ thêm dầu vào lửa, chọc giận đối phương hơn đâu?

“Anh ra vẻ gì đấy? Muốn hại chết bọn tôi hả?”

Cô ta tức giận quát Tô Thanh Phong.

Cô ta không nghĩ anh có thực lực đối đầu với đối phương!

“Oắt con, cậu dám ăn nói ngông cuồng thế hả? Muốn ra vẻ thì cũng phải có thực lực đấy!”

Trương Mãnh khinh thường: “Giết cậu ta cho tôi!”

Mấy gã đàn ông cười mỉa bước lại gần Tô Thanh Phong, trong mắt tràn đầy khinh thường.

Trong suy nghĩ của họ, muốn giết chết một thằng nhóc bình thường này là chuyện hết sức dễ dàng.

Nhưng ngay sau đó, họ chỉ nhìn thấy được một cái bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện.

“Rầm rầm rầm…”

Cả đám đều không kịp phản ứng, từng người lần lượt văng ngược ra xa, đụng vào làm đồ đạc trong phòng vỡ tan tành.

Tô Thanh Phong phủi tay như thể chỉ vừa làm một chuyện nhỏ bé không đáng kể.

Cả phòng lập tức kinh ngạc!

Chương 14: Cậu Tô

Thậm chí mọi người còn chưa nhìn thấy Tô Thanh Phong ra tay như thế nào, cả đám đàn ông hung hãn này đã bị hạ gục!

Vương Tịch Nguyệt há miệng, không nói nên lời.

Tô Định Tây cũng đứng đực ra tại chỗ.

Tô Thanh Phong lợi hại như vậy từ khi nào thế?

Con ngươi của Trương Mãnh và tổng giám đốc Vương co rụt, họ không thể tin được.

Thằng nhóc trông có vẻ bình thường này là một người tập võ ư?

Họ biết mình đã đụng phải kẻ khó chơi.

Căng thẳng, sợ hãi!

“Mày vừa nói muốn làm gì em gái tao?”

Tô Thanh Phong đi tới trước mặt tổng giám đốc Vương, giơ tay vỗ vào mặt anh ta.

“Tôi… Tôi sai rồi, tôi xin lỗi em gái cậu, được chưa?”

Tổng giám đốc Vương biết người trước mặt mình không dễ chơi, bèn vội nhận lỗi, nói với Tô Định Tây: “Em gái à, anh xin lỗi nhé!”

“Chỉ nói xin lỗi thôi vẫn chưa đủ! Tao muốn một bàn tay của mày!”

Tô Thanh Phong lạnh nhạt nói.

Tổng giám đốc Vương thay đổi sắc mặt.

Anh ta không ngờ mình đã chủ động cúi đầu, đối phương vẫn không chịu buông tha cho anh ta, thế là anh ta nhanh chóng nhìn về phía Trương Mãnh với ánh mắt cầu cứu.

Trương Mãnh sầm mặt nói: “Cậu có hơi quá đáng rồi đấy! Tổng giám đốc Vương đã xin lỗi rồi, coi như xong đi! Người đứng sau lưng tôi có máu mặt lắm, không phải người cậu có thể đắc tội đâu!”

“Người có máu mặt?”

Tô Thanh Phong cười nhạo: “Được, anh tiếp tục gọi người đi! Hôm nay tôi phải lấy bàn tay của tên mập này cho bằng được!”

“Cậu cứ chờ đó!”

Gã ta lập tức gọi điện thoại: “Anh Dũng, có người gây sự ở chỗ em, anh qua đây xử lí giúp em với!”

Sau khi cúp máy, Trương Mãnh lộ ra vẻ châm chọc, nói với Tô Thanh Phong: “Oắt con, bảo tôi gọi người chắc chắn sẽ là chuyện mà cậu hối hận nhất trong đời!”

“Lát nữa anh Dũng tới thì cậu chết chắc!”

Anh Dũng trong lời gã ta là tâm phúc của sếp đứng sau lưng gã ta, cũng như phụ trách bảo vệ an toàn cho sếp.

Anh ta có mấy chục cấp dưới là vệ sĩ có tố chất cực cao, những người này đều là người tập võ.

Dù Tô Thanh Phong giỏi đánh nhau tới đâu cũng không thể là đối thủ của những người này được.

Nghe vậy, Tô Thanh Phong tỏ ra thờ ơ, không thèm trả lời.

Tô Định Tây thấy anh trai bảo vệ mình như vậy, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.

Cùng với đó là nỗi lo lắng tột cùng.

Nếu đối phương đã dám nói hùng hồn như vậy, chắc hẳn sẽ mời đến nhân vật lợi hại hơn nữa.

Chỉ một lát sau, lại có một nhóm người đến karaoke Mộng Huyễn.

Người cầm đầu chính là Ngô Dũng.

Theo sau anh ta là một nhóm người đàn ông to lớn có khí thế bất phàm.

“Anh Dũng, cuối cùng anh cũng tới rồi!”

Trương Mãnh mừng rỡ, vội vàng đi qua đón.

“Cả Giang Thành đều biết cậu là người của tổng giám đốc Chu, ai còn dám gây sự ở chỗ cậu thế?”

Ngô Dũng lạnh lùng hỏi.

“Là cậu ta!”

Trương Mãnh chỉ vào Tô Thanh Phong, sau đó cười khẩy như thể đang nói là ranh con mày chết chắc rồi!

“Tôi đã xin lỗi cậu rồi mà cậu không chịu bỏ qua! Cục diện này đều do cậu tự tạo ra cả!”

Tổng giám đốc Vương cũng cười mỉa mai với Tô Thanh Phong.

Tô Định Tây và Vương Tịch Nguyệt đều bị khí thế của Ngô Dũng doạ sợ, cả hai người lo lắng nhìn Ngô Dũng.

Ngô Dũng nhìn theo hướng tay chỉ của Trương Mãnh, ngay sau đó anh ta ngây người.

Anh ta mới gặp Tô Thanh Phong mấy tiếng trước, sao có thể không nhận ra anh?

Anh ta không ngờ người gây sự này lại là Tô Thanh Phong!

“Chát!”

Ngô Dũng tát một phát vào mặt Trương Mãnh, mắng: “Thứ ăn hại, cậu gây ra hoạ lớn rồi đấy!”

“Anh Dũng, sao lại đánh em? Em làm sao ạ?”

Trương Mãnh đơ mặt.

Ngô Dũng không rảnh giải thích, bước nhanh tới bên cạnh Tô Thanh Phong, kính cẩn gọi: “Cậu Tô!”

Anh ta biết đối phương là người có thể chữa khỏi bệnh cho con gái ông chủ, rất được ông chủ coi trọng.

Nếu vì cấp dưới đắc tội đối phương dẫn đến con gái ông chủ không được chữa trị, trách nhiệm này ai gánh nổi?

Giờ phút này, cả căn phòng lập tức trở nên hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ không thể tin được.

Sao có thể?

Sao Ngô Dũng lại gọi Tô Thanh Phong là cậu Tô?

Vương Tịch Nguyệt kinh ngạc đến mức suýt rớt cằm.

Kể cả Chu Uy và Lý Hoành đang nằm dưới đất cũng như vậy.

Họ đều biết Tô Thanh Phong chỉ là một tên tội phạm hiếp dâm vừa mới ra tù, loại người này thậm chí còn chẳng bằng người bình thường, sao có thể được Ngô Dũng gọi là cậu Tô?

Hơn nữa, trông Ngô Dũng có vẻ rất tôn trọng.

Có nhận lầm người không thế?

Tô Định Tây cũng tỏ vẻ rất khó hiểu.

“Người của các anh được lắm, bắt nạt cả em gái tôi luôn!”

Tô Thanh Phong bình tĩnh nói.

Nghe vậy, trên lưng Ngô Dũng toát mồ hôi lạnh ròng ròng, anh ta phẫn nộ quát: “Trương Mãnh, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Trương Mãnh chưa bao giờ thấy Ngô Dũng tức giận đến vậy, bèn nhanh chóng thuật lại đầu đuôi câu chuyện một lần.

Sau khi nghe xong, Ngô Dũng cũng biết được đầu đuôi câu chuyện, anh ta rất muốn giết Trương Mãnh luôn cho rồi.

Chuyện này đúng là lỗi của họ.

Cho dù ba người nhóm Đỗ Quân đánh khách hàng thì đáng lẽ phải gây sự với Đỗ Quân, không nên liên luỵ đến em gái của cậu Tô chứ!

“Thằng khốn này, quỳ xuống xin lỗi cậu Tô mau!”

Ngô Dũng lại đánh một phát thật mạnh lên người Trương Mãnh.

Trương Mãnh không dám chần chừ, lập tức quỳ xuống xin lỗi: “Cậu Tô, tôi sai rồi!”

Tô Thanh Phong không quan tâm, chỉ liếc nhìn tổng giám đốc Vương: “Tôi nói, tôi muốn lấy một bàn tay của anh ta!”

Trong lòng tổng giám đốc Vương đã vô cùng sợ hãi.

Anh ta biết, người mà đến cả Ngô Dũng cũng phải đối xử khách sáo như vậy, chỉ e là địa vị không phải lớn bình thường.

Bây giờ nghe thấy lời Tô Thanh Phong, anh ta liền quỳ phịch xuống đất xin tha: “Cậu Tô, xin cậu hãy bỏ qua cho tôi, bỏ qua cho tôi đi mà…”

Nhưng Tô Thanh Phong lại không hề dao động.

“Chặt một bàn tay của cậu ta!”

Ngô Dũng lạnh lùng ra lệnh.

Một khách hàng nhỏ so sánh với Tô Thanh Phong, đương nhiên không đáng kể gì.

Ngay sau đó, hai người đàn ông đi tới, không để ý tới sự chống cự của tổng giám đốc Vương, thẳng thừng chặt một tay của anh ta.

Tiếng hét thảm thiết vang khắp phòng.

“Định Tây, đi thôi”.

Sau đó Tô Thanh Phong kéo Tô Định Tây còn đang ngẩn người đi ra ngoài.

Khi Tô Thanh Phong ra khỏi quán karaoke, ba người nhóm Vương Tịch Nguyệt cũng đi ra theo.

Có Tô Thanh Phong ở đây, tất nhiên đám Ngô Dũng sẽ không ngăn cản nữa.

Lúc này ánh mắt Vương Tịch Nguyệt, Chu Uy và Lý Hoành nhìn Tô Thanh Phong đã thay đổi, hàm chứa cảm giác e sợ.

Họ hoàn toàn không ngờ người mà họ đều coi thường này lại có bản lĩnh lớn như vậy, hơn nữa còn cứu được bọn họ.

Ngược lại, Đỗ Quân được họ sùng bái lại bỏ chạy như một con chó, không hề để ý tới sự sống chết của họ.

Tô Định Tây nhìn Tô Thanh Phong với vẻ mặt đầy phức tạp, không biết phải nói gì.

Suy cho cùng, người bị cô ấy hận suốt ba năm trời cũng đã cứu cô ấy vào ngày hôm nay.

Một lúc lâu sau, cô ấy mới giả vờ lạnh nhạt nói một câu: “Đừng tưởng anh cứu tôi là tôi sẽ tha thứ cho anh! Trừ phi anh chưa từng làm cái chuyện phạm tội phạm pháp kia!”

Rõ ràng câu nói sau cùng không khó nghe cho lắm, vẫn còn nể mặt Tô Thanh Phong.

Nói xong, cô ấy dẫn đám bạn của mình rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của em gái, Tô Thanh Phong hơi bất đắc dĩ, cũng thấy khá vui mừng.

Mặc dù em gái chưa tha thứ cho anh, nhưng chung quy thái độ cũng nhẹ nhàng hơn.

Giờ đây con bé chỉ còn để ý tới tội danh kia của anh thôi.

Cũng may là khoảng cách chân tướng không còn xa nữa!

Đúng lúc này, điện thoại của Tô Thanh Phong đột nhiên đổ chuông.

Cuộc gọi được kết nối, bên trong phát ra giọng nói nôn nóng sốt ruột của Hứa Uyển Đình: “Tô Thanh Phong, anh đừng trở về nhà họ Hứa, mau rời khỏi Giang Thành đi, càng xa càng tốt!”

“Có chuyện gì vậy?”

Tô Thanh Phong thầm ngạc nhiên, trầm giọng hỏi.

“Anh đừng hỏi nhiều, đi nhanh lên…”

Hứa Uyển Đình còn chưa nói hết, giọng của mẹ vợ Lưu Lan đã vang lên: “Tô Thanh Phong, nếu cậu còn chút lương tâm thì mau về cho tôi! Nhà họ Hứa tôi bị cậu hại thảm rồi này!”

Tô Thanh Phong lập tức cúp máy, sau đó nhanh chóng đi đến nhà họ Hứa.

Chương 15: Tình địch

Hai mươi phút sau, Tô Thanh Phong tới trước cổng biệt thự nhà họ Hứa.

Anh nhìn thấy một chiếc xe công vụ màu trắng đang đỗ bên đường.

Xuyên qua cửa sổ xe có thể thấy người trong xe là anh họ của Hứa Uyển Đình, Hứa Cường.

Giờ phút này, anh ta cũng đang nhìn Tô Thanh Phong, khoé môi nở nụ cười lạnh lẽo.

Không nghĩ quá nhiều, Tô Thanh Phong đang định mở cửa thì nghe thấy tiếng nói vọng ra từ trong nhà.

“Lăng Phong, mặc dù Uyển Đình gặp tai nạn giao thông nhưng cũng không có gì đáng ngại. Cháu tốt quá, vất vả cho cháu đi chuyến này rồi. Cháu tốt hơn cái thằng vô dụng kia hàng vạn lần!”

“Dì à, không sao là tốt rồi. Uyển Đình là bạn cháu, đây là việc cháu nên làm thôi mà”.

Đó là giọng của mẹ vợ và một thanh niên.

Một lớp sương lạnh phủ lên trên mặt Tô Thanh Phong.

Thanh niên kia, anh rất quen thuộc.

Người này tên là Lý Lăng Phong, cũng là đối tượng kết hôn mà bà cụ Hứa chọn cho Hứa Uyển Đình trước kia.

Nhưng Hứa Uyển Đình không thích đối phương, chính vì vậy cô mới kết hôn với anh để từ chối cuộc hôn nhân gia tộc này, nhưng đối phương cứ dây dưa mãi.

Không ngờ đã ba năm, đối phương vẫn chưa chịu từ bỏ.

“Dì à, nếu Uyển Đình đã ổn rồi, tại sao mọi người còn mặt ủ mày chau thế ạ?”

Lý Lăng Phong tiếp tục hỏi.

“Cháu đừng nói nữa, đều tại cái thằng vô tích sự kia hết! Mới ra tù mà đã bắt đầu gây hoạ cho nhà họ Hứa rồi!”

Lưu Lan kể lại chuyện Tống Cương đến nhà tổ nhà họ Hứa vào hôm nay.

Sau khi nghe xong, trên mặt Lý Lăng Phong hiện lên vẻ khinh miệt.

Anh ta không ngờ thằng vô dụng Tô Thanh Phong này lại không biết trời cao đất rộng như thế, lại đi gây sự với nhà họ Tống, chẳng phải muốn chết hay sao?

Ba năm qua, bất luận anh ta lấy lòng Hứa Uyển Đình kiểu gì, đối phương vẫn một mực lạnh nhạt với anh ta.

Có lẽ anh ta có thể nhân cơ hội này để tiến thêm một bước!

“Dì ơi, cháu từng có qua lại với cậu cả Tống, có lẽ cháu có thể giúp một tay đấy ạ”.

Lý Lăng Phong lập tức mỉm cười nói.

Đúng lúc này, cửa biệt thự bị mở ra, Tô Thanh Phong đi vào: “Gia đình chúng tôi không cần anh giúp, chuyện này tôi có thể giải quyết”.

Giọng nói vô cùng mạnh mẽ.

Giờ phút này, cuối cùng anh cũng biết vì sao Hứa Uyển Đình lại nóng lòng bảo anh chạy trốn.

Hoá ra là vì Tống Cương!

Ở trong lòng anh, ngoài sự cảm động với Hứa Uyển Đình, còn có cả sự phẫn nộ với Tống Cương.

Tống Cương, cho mày cơ hội mà mày không biết quý trọng, vậy thì đừng có trách tao tàn nhẫn!

“Cuối cùng cái thằng sao chổi cậu cũng chịu về rồi!”

“Cậu vẫn chưa biết điều chút nào à? Cậu có thể giải quyết, cậu lấy cái gì để giải quyết hả!”

“Nếu cậu chết mà vẫn chưa đủ làm cậu Tống nguôi giận, nhà họ Hứa chúng tôi biết làm sao đây?”

Vừa nhìn thấy Tô Thanh Phong, Lưu Lan lập tức chửi ầm lên.

Hứa Uyển Đình bước nhanh tới trước mặt Tô Thanh Phong, kích động chất vấn: “Tôi bảo anh đi rồi cơ mà? Tại sao anh còn về nữa?”

Lúc nói, mắt cô đã đỏ hoe.

Trong mắt tràn đầy oán trách.

Tạm thời không nhắc đến việc tội danh của Tô Thanh Phong là thật hay giả, cô và Tô Thanh Phong sống chung với nhau ba năm, dầu gì cũng có chút tình cảm.

Huống hồ anh còn cứu mạng cô.

Do đó, cô không muốn Tô Thanh Phong xảy ra chuyện.

Lúc này lại có người đi vào biệt thự, đó chính là Hứa Cường.

“Tôi nói mấy người đã thôi đi được chưa hả? Sao vẫn chưa giao người cho tôi dẫn tới nhà họ Tống xin lỗi vậy? Cứ lằng nhà lằng nhằng mãi!”

“Nếu làm chậm trễ thời gian, cả nhà họ Hứa chúng tôi cũng gặp nạn theo thì mấy người có gánh được trách nhiệm này hay không?”

Hứa Cường nhíu mày quát.

“Tôi đi với anh!”

Tô Thanh Phong lạnh nhạt đáp.

“Tô Thanh Phong, anh đứng lại đó cho tôi!”

Hứa Uyển Đình khàn giọng quát.

“Uyển Đình, anh có thể giải quyết! Hãy tin anh, anh sẽ trở về nhanh thôi!”

Tô Thanh Phong mỉm cười, dịu dàng bảo.

Dứt lời, anh đi theo Hứa Cường ra khỏi biệt thự.

Mắt dõi theo sát bóng lưng Tô Thanh Phong rời đi, lòng cô rất rối bời.

Tại sao anh lại không đi?

Anh tưởng mình lợi hại lắm sao, có thể giải quyết được chuyện này ư?

Cô cũng biết,Tô Thanh Phong dứt khoát đi gặp Tống Cương là vì không muốn làm liên luỵ đến họ.

Có lẽ anh sẽ không thể trở về, cô muốn ngăn cản nhưng lại không còn cách nào khác.

“Thằng vô dụng này tưởng mình ghê gớm lắm đấy!”

Lưu Lan tỏ ra khinh thường, rồi lại nhìn sang Lý Lăng Phong, cười thật tươi: “Lăng Phong à, chuyện này cháu giúp được thật hả? Thằng vô dụng này sống chết không quan trọng, chỉ cần chuyện này không liên luỵ đến nhà họ Hứa là được!”

“Dì cũng biết nhà họ Tống mạnh hơn nhà cháu rất nhiều mà. Mặc dù chuyện này khó giải quyết, nhưng cũng không phải hết cách, chắc chắn cần trả giá đắt. Nhưng vì Uyển Đình, dù cái giá có đắt đến đâu, cháu cũng đều sẵn sàng”.

Lý Lăng Phong nói giọng kiên quyết.

“Lăng Phong, vậy dì cảm ơn cháu nhiều lắm!”

Nụ cười trên môi Lưu Lan càng tươi tắn hơn, trong lòng càng thêm cảm động: “Dì biết cháu thích Uyển Đình nhà dì, chỉ cần chuyện này có thể hoàn thành, dì nhất định sẽ bắt Uyển Đình ly hôn với thằng vô dụng đó!”

“Cháu với Uyển Đình mới xứng đôi!”

Nghe vậy, Lý Lăng Phong đã thầm mở cờ trong bụng, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh đáp: “Dì đừng nói vậy! Cháu giúp Uyển Đình không vì điều gì khác, chỉ vì cháu coi Uyển Đình là bạn thôi”.

Anh ta biết Hứa Uyển Đình rất phản cảm chuyện này, nếu anh ta quá vội vàng sẽ dễ bị phản tác dụng.

Vậy nên anh ta còn phải giả vờ không cần báo đáp, phá vỡ tấm phòng ngự trong lòng Hứa Uyển Đình, rồi sẽ đến lúc nước chảy thành sông không phải sao?

Như đã đoán, trông Hứa Uyển Đình có vẻ hơi dao động, cô hỏi: “Lý Lăng Phong, anh có thể bảo vệ được Tô Thanh Phong không?”

Cô vẫn luôn đề phòng Lý Lăng Phong, không muốn tiếp xúc quá nhiều với anh ta, nhưng bây giờ để có thể cứu Tô Thanh Phong, cô cũng không còn cách nào khác.

Không ngờ Hứa Uyển Đình lại chủ động xin giúp đỡ!

Có hi vọng!

Lý Lăng Phong mừng thầm trong lòng, nhưng ngay sau đó lại thấy hơi bực mình.

Mẹ nó, một thằng vô dụng gây hoạ cho nhà họ Hứa dựa vào đâu được Hứa Uyển Đình nhờ giúp đỡ cơ chứ?

“Uyển Đình, anh sẽ hỏi thử, Tô Thanh Phong cưỡng hiếp bất thành đã khiến em phải chịu rất nhiều đau khổ suốt ba năm qua, sau khi ra tù còn gây sự làm liên luỵ đến gia đình em, tại sao em còn muốn giúp anh ta thế?”

Anh ta thắc mắc hỏi.

“Bởi vì Tô Thanh Phong đã cứu mạng tôi trong vụ tai nạn giao thông lần này”.

Hứa Uyển Đình trả lời.

Loại vô tích sự ấy can đảm vậy ư?

Lý Lăng Phong hơi ngạc nhiên, bèn nói: “Uyển Đình, nếu em đã muốn cứu anh ta, vậy thì anh nhất định sẽ ủng hộ em. Anh sẽ giúp em!”

“Bây giờ anh sẽ đi tới nhà họ Tống nói chuyện, nhất định sẽ khiến nhà họ Tống tha thứ cho nhà họ Hứa, đồng thời đưa Tô Thanh Phong còn nguyên vẹn về cho em!”

Dứt lời, anh ta vội vàng quay người đi ra ngoài.

Chẳng qua khi anh ta quay lưng đi, trên mặt xuất hiện nụ cười mỉa mai.

Sao anh ta có thể trả giá vì cái thằng vô dụng Tô Thanh Phong kia chứ?

Anh ta chỉ làm bộ làm tịch trước mặt người nhà họ Hứa thôi.

Lúc đó chắc chắn Tô Thanh Phong sẽ chết, đây là kết quả mà anh ta mong muốn nhất.

Còn anh ta tuy không hoàn thành được việc này, nhưng vẫn có thể làm cho nhà họ Hứa biết ơn.

Biệt thự nhà họ Tống.

Một chiếc xe công vụ dừng lại.

Hứa Cường và Tô Thanh Phong xuống xe.

“Chào hai anh, tôi dẫn Tô Thanh Phong tới nhận lỗi với cậu Tống đây ạ!”

Hứa Cường rảo bước đi tới trước mặt hai người đàn ông mặc vest đứng ngoài biệt thự, cung kính nói.

Hai người đàn ông lạnh lùng lườm hai người, chỉ vào Tô Thanh Phong: “Cậu ta vào trong với chúng tôi! Những người khác không có phận sự, không được vào!”

Tô Thanh Phong nhìn vào trong biệt thự, ánh sáng lạnh thoáng hiện trong mắt, sau đó đi trước: “Đi thôi!”

Thấy thế, hai người đàn ông khịt mũi: “Muốn chết thì cũng không cần phải gấp gáp như vậy đâu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.