*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chưởng môn Thiên Sơn lập tức đồng ý không hề do dự: “Sau khi giết Vu Kiệt, chưởng môn Thiên Sơn sẽ chủ động gửi một quyển tuyệt học tới”.
“Bắc Chân Môn sẽ không nuốt lời”.
“Dược Vương Cốc cũng không ngoại lệ!”
“…”
Còn lại hai danh môn, chẳng có gì bất ngờ khi tất cả đều đồng ý.
Có Ngô Tiểu Phàm.
Bọn họ không sợ Vu Kiệt sẽ chạy mất!
Chẳng những không chạy, mà còn… Chủ động chạy đến tận cửa!
Từ đó, giết Vu Kiệt trước khi đám người Quốc Phái kịp đến Lạc Thành còn chẳng phải là chuyện đơn giản ư?
Ông cụ Thường nhìn chằm chằm lão quản gia và Hứa Long: “Hai người cùng ra ngoài làm việc của mình đi, làm rất tốt, có thưởng!”
“Cảm ơn ông”.
“Cảm ơn ông”.
Dứt lời, lão quan gia kéo tay Hứa Long, lập tức rời đi.
Sau khi họ đi xa, cuối cùng Hứa Long cũng không thể nhịn nổi sự tò mò, nhìn lão quản gia hỏi: “Lão quản gia, rốt cuộc tên Vu Kiệt đó là ai thế?”
Quản gia dừng bước, hít một hơi thật sâu: “Cậu muốn biết hả?”
Hứa Long gật đầu thật mạnh: “Muốn, tất nhiên là muốn rồi!”
Nghe lời mấy người đó nói đến tận lúc này, Hứa Long tò mò về thân phận của Vu Kiệt không sao tả được.
Nếu không nhận được đáp án, hắn sẽ phát điên mất.
Tên có thể một mình đánh hết hai trăm đàn em của hắn trong quán bar rốt cuộc là nhân vật thế nào?
Thế nhưng một giây sau đó, lão quản gia lại hất cằm, cực kỳ ngạo mạn.
“Thật ra tôi cũng không biết, nhưng ai cần biết tên đó là ai!”
“Nó cũng đã là một… Người sắp chết rồi!"
“Người chết, thì chẳng cần phải biết tên làm gì!”
Thời gian không phải là quá sớm.
Tất cả đều không thể ảnh hưởng tới hơi thở lạnh lẽo quanh quẩn nơi ngã tư đường.
.