Đệ Nhất Lang Vương

Chương 867: Đây Không Phải Là Trùng Hợp




Hứa Long lạnh lùng nhổ toẹt một bãi nước miếng.

“Bố cô là một tên vô tích sự, cô cũng chẳng khác gì, vốn tôi còn nể mặt chị tôi trong nhà các người, nên chưa có ý định ra tay với cô, dù sao, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này của cô, nếu để cho người nhà họ Thường luyện thuốc cường dương thì uổng lắm, tôi muốn giữ cô lại để còn có cái giải sầu cơ”.

“Nhưng mà bây giờ…”  

“Hừ!”  

Hứa Long gầm gừ: “Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, đến mùa xuân lại lan tràn khắp nơi, có cô ở đây thì chị tôi muốn sống yên ổn cho qua ngày tháng thôi cũng không được, cho nên… Xin lỗi nhé Ngô Tiểu Phàm, lát nữa cô phải đi theo tôi đến nhà họ Thường thôi”.

“Đừng sợ, để cô đi luyện thuật thái âm bổ dương của nhà họ Thường mặc dù sẽ phải chết, nhưng trước khi chết mấy ngày cô sẽ được ân ái triền miên với thiên tài sung sức nhất thế giới trong phòng, mỗi phút mỗi giây đều là sung sướng, khoái lạc”.

“Để cho cô hưởng trọn lạc thú trước khi chết, cũng coi như lòng tốt cuối cùng tôi dành cho nhà họ Ngô các người”.

Dứt lời, Hứa Long xoay người rút ra một cái bao tải, nhét Ngô Tiểu Phàm vào đó.

Hắn không biết rằng, động tác nhét người vào rồi cột chặt miệng bao lại vừa rồi, cũng chính là động tác chôn vùi tương lai của hắn.

Không tới mấy giờ sau, hắn sẽ phải trả giá cực đắt, cực thê thảm cho những gì mà hắn đã làm.

Việc làm vừa rồi của hắn, đã chọc giận một người đến đỉnh điểm, Vu Kiệt!  

Tất cả mọi chuyện, hầu như đều xảy ra trong cùng một ngày.

Tất cả tin tức.

Tất cả mọi người.

Tất cả những chuyện lẽ ra không nên xuất hiện trên thế giới này, đều đồng loạt xảy ra một cách không tài nào lường trước được.

Đây không phải là trùng hợp.

Mà đây là sự sắp đặt của số mệnh.

Con đường đi đến sơn thôn nhỏ ở núi Trường Mao đã được tu sửa, chính quyền Lạc Thành đã tiêu tốn khoảng hai triệu ngân sách để thi công, nhưng cuối cùng số tiền thực tế đổ vào thiết kế và xây dựng còn chẳng được đến 2/5 tổng dự toán.

Cùng với trận mưa phùn mát mẻ đổ bộ vào thôn xóm nhỏ, tiếng xe taxi phanh lại vang lên trong không khí, báo hiệu rằng, Vu Kiệt, cũng đến rồi.

Nhưng mà, đến không kịp rồi.

Đến được nơi đó, nhưng không phải là ánh bình minh cuối cùng.

Tài xế taxi vừa nhìn thấy thảm trạng ngay cổng thôn thì sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, vội vội vàng vàng đạp chân ga cấp tốc rời khỏi, không dám ở lại lâu hơn một giây nào.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.