Đệ Nhất Lang Vương

Chương 847: Tính Kế




Nói xong, cảm thấy chẳng có gì để tán gẫu nữa, Lưu Mỗ xoay người, trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.

Đến liếc mắt một cái, thấy ông không sao là được rồi.

Có những lời không cần phải nói.

Cái gì cần nói cũng đã nói hết rồi, không cần phải lặp lại.

Dù không nói, cũng biết ông ghi tạc trong lòng.

Sống đến từng này tuổi, cũng không đến nỗi giống một đứa trẻ, cứ tính toán chi li.

Thấy ông ta rời đi, tảng đá đè nặng trong lòng ông cụ Lý cũng nhanh chóng biến mất.

Ông hiểu khi Lưu Mỗ tự nguyện đến đây thăm mình một lần thì tất cả mọi vấn đề đều có thể dễ dàng giải quyết, nhưng tin tức quan trọng nhất chính là cháu trai Vu Kiệt của ông… Không chết!

Bên kia, Vu Kiệt cúp điện thoại xong bèn trả điện thoại lại cho Tiểu Chu.

Mọi chuyện đã được giải quyết xong, thế thì chỉ cẩn chờ người nhà tới đón là được rồi.

Nghĩ thế, Vu Kiệt thở phào nhẹ nhõm.

! Nhưng mà…

Khi anh chuẩn bị thả lỏng thì đột nhiên điện thoại trong tay Tiểu Chu lại vang lên.

Tiểu Chu nhìn về phía Vu Kiệt, anh nhận lấy nó đặt lên tai.

Câu đầu tiên bên kia cất lên là giọng nói quen thuộc.

“Là tôi, Mạc Vãn Phong đây".

Thủ lĩnh tổ chức Đệ Nhất gọi điện thoại tới.

Vu Kiệt cũng không thấy lạ với cuộc gọi của Mạc Vãn Phong, ngược lại, anh cũng đang có một vài chuyện cần hỏi.

“Chú Mạc”.

Vu Kiệt gật đầu: “Ông nội gửi tọa độ cho chú phải không”.

Mạc Vãn Phong không phủ nhận: “Có, nhưng bây giờ tôi muốn cho cậu một lời đề nghị, đừng để tin tức cậu còn sống được lan truyền đi”.

“…”, Vu Kiệt.

Chỉ một câu là đủ dể khiến Vu Kiệt cảm nhận được sự bất thường.

“Chú Mạc, ý chú là?"

Mạc Vãn Phong không giấu diếm: “Chuyện là thế này, sau khi cậu xảy ra tai nạn chúng tôi đã tiến hành điều tra tất cả những người có liên quan trước và sau vụ tai nạn, cuối cùng mục tiêu tập trung vào Jack, chỉ là khi chúng tôi sắp xếp thời gian để thẩm vấn Jack thì ông ta lại bị người bỏ độc giết chết, hơn nữa đối phương còn vươn tay vào tận tổ chức, có thể lặng lẽ thực hiện và không để lại dấu vết gì”.

“Cái gì? Jack chết rồi á!”

Tin tức vừa được truyền đến, Vu Kiệt đã nhận ra điều kỳ lạ.

Lúc gặp nạn trên máy bay, anh cũng đã đặt nghi ngờ vào lão quản gia Jack của gia tộc đó.

Dù xét bất kỳ điểm nào thì ông ta cũng là người có động cơ lớn nhất, cũng là người có quyền hạn lớn nhất để làm được chuyện này.

Nhưng khi tổ chức Đệ Nhất muốn thẩm vấn thì lại phát hiện ông ta bị độc chết?

Điều đó chứng tỏ sau lưng vụ tai nạn máy bay đó vẫn còn kẻ chủ mưu khác?

Nếu người trên thế giới biết anh về thủ đô thì kẻ địch đằng sau đó sẽ mãi mãi không thể tìm thấy.

Vu Kiệt không phải là một tên ngốc, anh lập tức hiểu được ý của Mạc Vãn Phong.

“Chú Mạc, chú đã tìm được người tình nghi liên quan rồi phải không?”

“Ừ!”, Mạc Vãn Phong lại nói thêm: “Tạm thời tập trung vào kẻ có thù oán với cậu lớn nhất là Thượng Quan Bắc, cậu vừa mới đến Lập Kiên để thực hiện nhiệm vụ thì hắn ta đã cử người tới Lập Kiên, hai tiếng trước khi máy bay của cậu xảy ra tai nạn thì người của hắn ta liên tục gọi đến Luân Thành hai lần, sau khi cậu xảy ra chuyện, người đó cử tay sai của mình đến Lạc Thành để trốn”.

“Dù xét từ điểm nào thì hắn ta vẫn là kẻ đáng nghi nhất, bây giờ tôi không có nhiều thời gian để nói chi tiết mọi chuyện với cậu, từ đồn cảnh sát đến chỗ cậu cần bảy tám phút, nếu để bọn họ tìm thấy cậu tìm chắc chắn tin cậu sống sót sẽ lan ra khắp cả nước”.

“Đến lúc đó muốn hắn ta lộ ra dấu vết sẽ thành việc rất khó”.

“Thế nên đề nghị tôi đưa ra cho cậu là lập tức rời khỏi vị trí hiện tại, tôi sẽ cử người tới đón cậu, tạm thời cứ ẩn nấp đi có vẻ sẽ tốt hơn”.

Nghe thế, ánh mắt Vu Kiệt trở nên lạnh lùng.

Thượng Quan Bắc!

Lại là hắn ta!

Vu Kiệt cũng không xa lạ gì với người đó.

Nếu như xét một cậu ấm ở thủ đô có mối ân oán sâu nặng nhất với anh thì chẳng có gì để nghi ngờ, người đó chắc chắn là Thượng Quan Bắc.

Nhà họ Mạnh khu vực Đông Lục!

Gia tộc hàng đầu Hương Thành!

Cộng với những chuyện xảy ở Thiên Thành sau đó.

Không còn thời gian để suy nghĩ!

Vu Kiệt: “Tôi đồng ý, bây giờ tôi sẽ đi ngay”.

Mạc Vãn Phong: “Được, người của tôi đã ở cửa sau quán bar để chờ cậu”.

“Được!”

Dứt lời, Vu Kiệt xóa lịch sử cuộc gọi, trả điện thoại cho Tiểu Chu rồi nhanh chóng rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.