Đệ Nhất Lang Vương

Chương 779: Quả Bom 2




“Hắt xì!”  

Trên máy bay, Vu Kiệt hắt hơi một cái.

Anh đang xem thời báo hôm nay và hoàn toàn không biết mình đã rơi vào hoàn cảnh khốn khó cùng cực.

Thoạt nhìn đây chỉ đơn giản là một nhiệm vụ cứu viện vợ của người anh em đã qua đời, nhưng trên thực tế, tham gia vào vụ việc lần này, người muốn giết anh không chỉ riêng gia tộc Thánh Đường.

Ngoại trừ gia tộc Thánh Đường.

Ngoại trừ Hạ Viên của nhà họ Hạ.

Có lẽ Vu Kiệt không bao giờ ngờ được kẻ đã từng kết thù với anh một cách khó hiểu – Thượng Quan Bắc đã đặt một cái bẫy trí mạng trong tình huống anh không hề hay biết gì.

Vu Kiệt ngồi trên máy bay, hai mươi phút đã trôi qua tự lúc nào không biết.

Luân Thành là thành phố vùng ven, chỉ trong một cái chớp mắt, máy bay đã rời khỏi đất liền.

Nhìn xuyên qua cửa sổ, những gì chúng ta thấy sẽ là một vùng biển xanh thăm thẳm, đương nhiên, đó là với điều kiện trời quang.

Nhưng lúc này đây, cái Vu Kiệt thấy là một vùng biển… đen tối!  

Bởi vì…  

Mây đen trải rộng trên bầu trời!  

Anh nhíu mày: “Theo lý mà nói thì máy bay đã tiến vào tầng mây, sao lại còn nhiều mây đen như vậy?”  

Anh híp mắt, bất giác một cảm giác bất an mạnh mẽ trào dâng trong lòng, cứ như có ai đó đang chĩa súng vào mình, không biết viên đạn sẽ bắn ra từ lúc nào.

Hơn nữa, khi máy bay càng lúc càng bay xa Luân Thành, cảm giác bất an này nhanh chóng được phóng đại.

Sắc mặt Vu Kiệt lập tức trở nên nghiêm túc.

Cảm giác bất an sẽ không vô cớ xuất hiện, nhất định là anh đã bỏ sót điều gì đó.

Nghĩ đến đây, Vu Kiệt liền vẫy tay gọi tiếp viên hàng không Ái Phương.

Trên máy bay chỉ có một đối tượng để phục vụ, cho nên khi Vu Kiệt vừa vẫy tay gọi, gần như tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.

Ái Phương vội vàng chạy đến, nói bằng tiếng châu Á rất lưu loát: “Xin chào anh Vu, anh cần tôi giúp gì à?”  

Vu Kiệt chỉ vào sắc trời bên ngoài cửa sổ: “Hiện tại máy bay đang trong trạng thái thế nào? Nếu như đang bay bình thường thì bên ngoài hẳn là phải có ánh mặt trời đúng không?”  

“Việc này…”  

Nghe vậy, Ái Phương cũng quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, khi thấy mây đen giăng kín trời, cô ta cũng sửng sốt hồi lâu.

Đúng rồi!  

Theo lý thì cảnh bên ngoài không phải như vậy.

Hiện tại cũng không phải ban đêm.

Ái Phương cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, bây giờ là một giờ hai mươi phút chiều, còn chưa đến buổi tối.

Cô ta cũng tỏ vẻ nghi hoặc.

“Ngại quá, anh Vu, tôi cũng không rõ lắm, hẳn là bởi dạo gần đây thời tiết không được tốt cho lắm!”, Ái Phương nghĩ một hồi rồi đáp.

“Thời tiết không được tốt?”  

Nghe thấy năm chữ kia, mí mắt Vu Kiệt giật liên hồi: “Thời tiết như thế nào?”  

Ái Phương nói: “Gần đây, đài khí tượng dự báo trên biển có khả năng sẽ hình thành vòi rồng cực mạnh, kèm theo sấm sét, có thể sẽ ảnh hưởng đến thành phố vùng duyên hải, tạo thành mưa to, mưa đá, thậm chí là bão…”  

“Tuy nhiên, nhân viên chịu trách nhiệm kiểm tra thời tiết khí hậu đã đo lường và đưa ra kết quả vùng biển xung quanh Luân Thành sẽ không xảy ra thời tiết cực đoan như vậy, cho nên tất cả các chuyến bay đều được hoạt động bình thường”.

“Anh Vu, có lẽ… mây đen ngoài kia chỉ là trùng hợp mà thôi, biết đâu đấy?”  

Ái Phương thử trấn an, dù sao thì hiện tại cũng đã rời khỏi Luân Thành, không thể quay đầu được nữa.

Nhưng…  

Khi cô ta còn đang thầm than vãn thì câu tiếp theo của Vu Kiệt đã trực tiếp khiến cô ta choáng váng.

“Lập tức quay đầu lại!”                “…”, Ái Phương.

Nghe mấy lời này, những tiếp viên còn lại trong khoang đều há hốc mồm kinh ngạc, vẻ mặt sửng sốt, đứng ngây ra tại chỗ.

Trở về?  

Vừa bay đi liền đòi quay về?  

Không sợ chết đến mức đó chứ!  

Nhân viên kiểm trắc của sân bay đã nói rằng không có vấn đề, chẳng lẽ bọn họ lại đi tin đài khí tượng suốt ngày cứ nói có mưa có mưa, nhưng cuối cùng ngay cả một giọt nước cũng không thấy ư?  

Nghe vậy, có vài tiếp viên hàng không liếc mắt nhìn nhau, không khỏi để lộ ánh mắt chế giễu.

Dù sao, từ sâu trong xương của mấy người nước ngoài này luôn có cảm giác về sự ưu việc.

Ái Phương tỏ vẻ do dự: “Anh Vu, hiện tại quay đầu quả thật… có hơi phiền toái, chúng tôi phải liên hệ với đài quan sát của sân bay Luân Thành trước, nhờ bọn họ dọn đường, nói cách khác…”  

“Vậy thì liên hệ đi!”  

Vu Kiệt thúc giục: “Lập tức quay đầu, trực giác nói cho tôi biết, chiếc máy bay này không thể tiếp tục bay về phía trước”.

“Việc này…”  

“Nhanh đi!”, Vu Kiệt mất kiên nhẫn, không phải anh làm mình làm mẩy, mà là vì anh không dám đánh cược.

Sống đến ngày hôm nay, anh đã mất đi rất nhiều thứ, và cũng có được rất nhiều thứ.

Chính bởi vì đã trải qua những trắc trở của cuộc sống, lên lên xuống xuống, nên anh mới càng thêm quý trong tất cả những thứ ở hiện tại.

Nếu như ở đất liền, rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm anh vẫn có thể tự tin sẽ tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng hiện tại đang ở giữa không trung.

Dùng một câu để hình dung: Hiện tại, máy bay là phương tiện giao thông có xác suất xảy ra sự cố thấp nhất, và cũng là loại phương tiện một khi xảy ra sự cố thì tỷ lệ tử vong là 100%.

Không xảy ra vấn đề thì không có gì đáng nói, nhưng nếu xảy ra chuyện, chỉ có một con đường chết.

Cho nên Vu Kiệt không dám đánh cược.

“Được… được rồi! Tôi đi thông báo với cơ trưởng cho máy bay quay trở về”.

Dứt lời, Ái Phương vội đứng dậy, đi đến phòng điều khiển, chuẩn bị gọi điện.

Cô ta không dám làm trái mệnh lệnh của Vu Kiệt.

Có thể trở thành tiếp viên của hãng bay này, đương nhiên, Ái Phương biết rất rõ ai mới là ông chủ của mình, đó chính là ông trùm của thế giới ngầm ở Lập Kiên, đồng thời còn là một gia tộc đầy quyền thế trên thế giới.

Vị khách quý được một gia tộc như vậy tôn sùng sao có thể là người đơn giản được chứ?  

Không bao lâu sau, cô ta đã đi đến bên ngoài phòng điều khiển.

Trước phòng điều khiển có treo một cái điện thoại, đó là phương thức liên lạc duy nhất của tiếp viên và cơ trưởng.

Ái Phương vội cầm lấy điện thoại, đặt bên tai.

“Bíp…”  

“Bíp…”  

“Bíp…”  

Trong điện thoại không ngừng vang lên âm chờ.

Nhưng đã gần hai phút rồi mà vẫn chưa có ai bắt máy, việc này khiến Ái Phương cảm thấy rất kinh ngạc.

“Sao lại thế này?”  

Ái Phương mở to mắt, trái tim dường như bị búa gõ cho một cái, cũng bắt đầu nảy lên, gần như sắp vọt lên đến cổ họng.

Cô ta nhíu mày, cúp điện thoại, rồi gọi lại.

“Cơ trưởng, ông có nghe không, xin hãy trả lời tôi!”  

“Cơ trưởng…”  

Tiếng đập cửa cùng tiếng kêu la lập tức vang vọng khắp khoang máy bay.

Phút chốc, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía phòng điều khiển.

Đồng tử Vu Kiệt co lại, anh đứng bật dậy.

“Quả nhiên… đã xảy ra chuyện!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.