Đệ Nhất Lang Vương

Chương 768: Trận Chiến Dưới Mưa 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lời vừa dứt.

Sát ý nổi lên!

Lưu Hỏa nói xong câu này, cũng biểu hiện ra thái độ của mình.

Vậy là trận chiến ắt không thể tránh này bắt đầu diễn ra.

Một tay hắn ta giơ lên giữa không trung, nhắm về hướng Phong Thanh Dương, một cỗ sức ép đại đạo của người phong thánh giống như ngọn lửa phun trào trong phút chốc, từ trong hư không đánh úp tới, lại như nham thạch nóng chảy cuồn cuộn từ trên trời rơi xuống, bao phủ lên người Phong Thanh Dương.

“Ầm!”

Chỉ một tiếng.

Giống như trời đất rung chuyển, không gian xung quanh Phong Thanh Dương sinh ra chấn động linh hồn, áp lực khổng lồ kia đè lên người ông ta, không hề suy yếu một chút nào.

Giây tiếp theo, ông ta hít một hơi thật sâu, lấy khí kình tương tự tiến tới chống đỡ, dù sao cũng là cường giả hàng ngũ bán bộ phong thánh, cũng không đến mức bị tiêu diệt trong thời gian ngắn.

Một đạo khí kình, một sức ép đại đạo, vào khoảnh khắc va vào nhau trong hư không, sắc mặt Phong Thanh Dương thay đổi, giữa hai đầu lông mày xẹt qua một cái nhăn mày đau đớn, nhưng ngay lập tức ông ta lại duy trì bình tĩnh.

Bước chân vốn đã đình trệ ngay tại chỗ cũng chỉ hơi lùi về sau.

Nhìn thấy cảnh này, Lưu Hỏa hơi bất ngờ nhướn mày: “Thú vị đấy, chống đỡ khổ cực như vậy, đối với đại đạo sau này của ông sẽ càng có ảnh hưởng”.

Phong Thanh Dương rút ra một thanh đoản kiếm từ bên hông: “Mày đã nói đến mức này, nếu như bây giờ tao quỳ xuống cầu xin tha thứ, mày cũng sẽ không bỏ qua cho tao đâu.

Đương nhiên cái này cũng không thể, cho nên tao chỉ có thể lựa chọn liều chết đánh một trận”.

“Cứ coi như là đòi lại công đạo cho những đồng môn đã chết trong trận chiến của ba mươi năm trước”.

“Rác rưởi của Huyết Cương Bắc Băng, nhận lấy một kiếm của ông nội mày đi!”

Lời vừa dứt, Phong Thanh Dương đã di chuyển.

Một tay ông ta ngưng lại thành một thủ ấn, một tay khác nắm chặt thanh đoản kiếm dùng hết sức vung về phía Lưu Hỏa.

Chỉ thấy đoản kiếm sắc bén phát ra một tiếng kêu trong màn mưa, sau đó giống như tăng tốc giữa tiếng hít thở lao đến trước mắt Lưu Hỏa.

Lưỡi kiếm đó tựa như muốn xuyên thủng mắt hắn ta.

Đây là chuyện Phong Thanh Dương nhất định phải làm.

Trước khi rời khỏi Chí Nam Quan Hải, ông ta đã gửi một bức thư đến phòng của đảo chủ Lưu Mỗ, sau khi bức thư được mở ra, ông ta biết được cô Cả còn để lại đứa trẻ cuối cùng trên thế giới này.

Đồng thời, ông ta cũng nhận được một nhiệm vụ, bí mật đi về phía Hoa Hạ, lấy tính mạng ra thề, dùng mạng sống để bảo vệ thiếu chủ Vu Kiệt, cho đến lúc chết cũng tuyệt đối không phản bội.

Năm mươi năm trước, ông ta chỉ là một đứa trẻ lang thang bị vứt bỏ, mẹ mất sớm, bố nát rượu.

Để mua càng nhiều rượu, bố của ông ta đã bán ông ta cho bọn người lái buôn.

Nếu như không phải cô Cả Lưu Ngọc của Chí Nam Quan Hải cứu giúp, mang ông ta về đảo, e rằng ông ta sớm đã thành oan hồn, không ai lấy lại công bằng cho.

Vì vậy lúc đó ông ta đã thề, cái mạng này đã thuộc về Lưu Ngọc!

Bây giờ Lưu Ngọc đã mất, vậy thì cái mạng này của ông ta lại thuộc về Vu Kiệt, đây là tín ngưỡng trong lòng ông ta!

Mà lúc này, thiếu chủ Vu Kiệt đang chiến đấu với tộc Thánh Đường vì lời hứa với anh em.

Nếu ông ta không thể kéo dài thời gian, một khi để cái thằng Huyết Cương Bắc Băng trước mặt này đi tìm thiếu chủ, vậy thì kết cục chỉ có một.

Đó là chết!

Đây là kết cục ông ta không thể chấp nhận.

Trong đầu vô tình hiện lên một bóng hình, nhớ đến ba mươi năm trước cô Cả dẫn mình đi chơi ở bờ sông, khóe miệng Phong Thanh Dương kéo lên một nụ cười ấm áp.

Sau đó, ánh mắt ông ta lạnh lẽo: “Cô Cả, người đang đợi tôi ở âm phủ đúng không? Yên tâm, Phong Thanh Dương tôi sẽ tới tìm người nhanh thôi.

Cái mạng này sống ở trên đời đủ lâu rồi.

Cho dù phải chết, tôi nhất định sẽ bảo vệ thiếu chủ rời đi an toàn”.

Ông ta nỉ non, ấn thủ lập tức thay đổi.

Sau đó chỉ thấy thanh đoản kiếm đâm vào mắt Lưu Hỏa giống như bị một lực mạnh mẽ nào đó chặn lại, cuối cùng dừng lại ngay trước mắt Lưu Hỏa.

Vị trí của chuôi kiếm có khắc hoa văn cây liễu, một cành mọc ra một cành, bao phủ toàn bộ chuôi kiếm.

Tiếp đó đường hoa văn lờ mờ tỏa ra ánh sáng màu xanh lam.

Dưới mây.

Trong mưa.

Trong mắt.

Lưu Hỏa híp mắt: “Thuật sĩ?”

“Thú vị đấy!”

Hắn ta lại vung tay, sức ép đại đạo bay lên, hóa thành hàng nghìn hàng vạn hỏa tuyến trong không trung, đem thanh đoản kiếm đang lơ lửng ở trước mắt đanh bay ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh này, Phong Thanh Dương lập tức một chân giẫm xuống đất, bước chân thoáng một cái lao về phía trước.

Sau khi vươn tay bắt lấy thanh đoản kiếm, ông ta dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua ngõ nhỏ, giẫm xuống đất rồi nhảy lên, chạm vào tường đạp ra, trong một giây ngắn ngủi đã đứng đằng sau Lưu Hỏa.

“Chết đi!”

Cùng với một tiếng gầm lớn, Phong Thanh Dương dùng lực đâm mũi dao về phía ót của Lưu Hỏa.

Nhưng vào đúng lúc này, người Lưu Hỏa nghiêng sang một bên.

Giống như ở sau lưng hắn ta có mọc ra thêm con mắt, tránh thoát mũi dao vô cùng chuẩn xác.

“Ngu xuẩn!”

Hắn ta cười ha ha, bàn tay lơ lửng trên không trung hạ xuống ầm ầm, sức ép đại đạo như núi lửa trong nháy mắt nhào về phía Phong Thanh Dương.

Phong Thanh Dương huy động khí kình ngăn chặn, cùng với không gian chấn động mạnh mẽ, ông ta kêu lên một tiếng đau đớn, một dòng máu chảy xuống dọc theo khóe miệng.

Ông ta không muốn từ bỏ, sau đó lại đâm về phía ngực của Lưu Hỏa.

Chỉ là…

Lúc vung dao lên, đột nhiên ông ta phát hiện một sự thật, ông ta… chậm rồi!

Vào khoảnh khắc đó, động tác vung kiếm của ông ta đã bị sức ép đại đạo áp chế khí kình, cứ chậm chạp như vậy, mặc dù nhanh hơn nhiều so với người bình thường, nhưng trong mắt Lưu Hỏa lại như con ốc sên.

Chỉ thấy Lưu Hỏa căn bản không có hứng thú lùi ra sau, chân phải hắn ta giơ lên, đá ra một tiếng vang dội!

“Ầm!”

Chính xác!

Mãnh liệt!

Không để lại một chút dư lực, đá vào cổ tay phải của Phong Thanh Dương.

“Cái gì?” Phong Thanh Dương kinh hãi.

Mà cũng không còn thời gian để kịp phản ứng.

Bàn chân kia đá vào cổ tay, như chế trụ cổ tay của ông ta, mặc cho Phong Thanh Dương điều động khí kình muốn rút tay về như thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thể làm gì được.

Sau đó.

“Răng rắc!”

Một cước kia, giống như đinh sắt, giẫm cổ tay ông ta ghim trên vách tường, cùng với tiếng xương cốt vỡ vụn, lập tức, trên mặt Phong Thanh Dương nổi đầy gân xanh, vẻ mặt tràn ngập thống khổ.

Cũng nhân cơ hội này.

Lưu Hoả hừ lạnh một tiếng, sức ép đại đạo thế như chẻ tre, trực tiếp đánh về phía Phong Thanh Dương.

“Ầm!”

Không có gì bất ngờ.

Cũng chẳng có tý hồi hộp nào cả.

Dưới tình huống hoàn toàn chênh lệch cảnh giới, Phong Thanh Dương phun mạnh ra một ngụm máu tươi.

Máu màu đỏ tươi rơi xuống mặt đất trong mưa.

Ngắn ngủi vài giây đồng hồ, đã bị mưa lớn cuốn trôi.

Ông ta...!

Ngây ngẩn cả người!

Khí kình toàn thân vào thời khắc ấy đã bị sức ép đại đạo của Lưu Hoả nghiền nát, không còn lại dù chỉ là nửa phần.

Đây chính là.

Hoàn toàn chênh lệch cảnh giới!

So với gia chủ nhà họ Mục trước đây quỳ gối trước mặt Diệp Lâm, Phong Thanh Dương ít nhất còn có cơ hội ra tay, phải biết vị gia chủ nhà họ Mục cũng là cấp bảy hoá kình, lúc đối diện với sức ép đại đạo của Diệp Lâm đã trực tiếp quỳ xuống đất, ngay cả tư cách đứng cũng không có.

Nhưng cho dù đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, thì đối mặt với kết quả trước mắt, Phong Thanh Dương vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận.

Thanh đoản kiếm trong tay, rơi xuống đất.

Ông ta nhìn chằm chằm vào cổ tay bị giẫm nát trên vách tường không thể động đậy, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Lúc này, Lưu Hoả bày ra tư thế của người chiến thắng, cao cao tại thương nói: “Sâu kiến ngu xuẩn, luôn ảo tưởng đối chọi với đại bàng.

Rõ ràng, ông ngu xuẩn đến mức ngay cả sâu kiến cũng không bằng, chỉ là Bán Bộ Phong Thánh, cũng dám ra tay với bản toạ?”

“Chi bằng lúc nãy nếu ông trực tiếp bỏ chạy thì tốt hơn đấy”.

Phong Thanh Dương nhấc cánh tay còn lại lên lau máu dính trên khoé miệng: “Chạy, là không thể chạy được!”

“Lúc tao gặp mày, tao cũng không có ý định muốn sống rời khỏi đây.”

“Mặt khác, mày nói tao ngu xuẩn, tao tuy không phải rất tán thành, nhưng ngược lại mày đã nói đúng một điểm”.

Trong lúc nói, ông ta ho khan vài tiếng.

Lưu Hoả không gấp gáp giết ông ta ngay, lạnh lùng nói: “Điểm nào?”

Phong Thanh Dương: “Tao là thuật sĩ!”

“À?”

Lưu Hỏa khinh thường: “Thuật sĩ thì sao? Số thuật sĩ chết trong tay bản toạ nhiều không đếm xuể”.

Phong Thanh Dương: “Vậy mày đã từng gặp thuật sĩ không muốn sống chưa?”

“Không muốn sống?”, Lưu Hỏa nheo mắt, đột nhiên, bỗng ý thức được điều gì đó.

Nhưng.

Bây giờ ý thức được, đã muộn rồi!

Vào lúc hắn ta vừa mới kịp phản ứng, Phong Thanh Dương đã đem ấn thuật ở tay trái bóp ở trước ngực!

Ông ta ngẩng đầu lên, giống như được giải thoát: “Không cầu cùng sinh, nhưng cầu cùng chết!”

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.