Đệ Nhất Lang Vương

Chương 757: Đáng Chết




Giới sát thủ có một cái bảng dùng để phân chia cảnh giới của võ giả Hoa Hạ, từ thấp lên cao, lần lượt là Tiểu, Sơ, Ám, Hóa, Thánh!  

Bộ tộc Thánh Đường là gia tộc rất lâu đời của giới sát thủ, có thể truyền thừa đến ngày hôm nay, ngoài lực lượng nhân tài đông đúc thì họ còn có rất nhiều cao thủ qua các thế hệ, hầu như mỗi phân đường đều có một cao thủ Hóa Bảng.

Một phút sau, sát thủ nhận cuộc điện thoại, đưa vào tay Lỗ Tư Châu.

Trong khoảnh khắc ông ta nhận điện thoại thì một giọng nói vang lên.

“Tộc trưởng!”  

Giọng Lỗ Tư Châu trầm thấp: “Có nghe tin tổ chức Đệ Nhất xâm nhập vào trong chưa?”  

Ở một nơi khác, người đàn ông tóc bạc cầm chiếc điện thoại, tuổi thì không lớn nhưng tóc đã hoa râm, ông ta ngồi xếp bằng trên đất, hơi thở mạnh mẽ và đều đều, cả người toát lên hơi thở cực kỳ mạnh mẽ.

Nghe thấy câu hỏi của Lỗ Tư Châu, Ace gật đầu và trả lời: “Cảm nhận được, đêm nay sẽ không được yên bình”.

“Sao lại nói thế?”  

Dường như Lỗ Tư Châu đã nghe được điều gì đó, hứng thú hỏi.

Sau đó, Ace đứng dậy đi tới cửa phòng, mở nó ra, ánh sáng và mưa ập vào phòng, kèm theo đó là cảnh tượng xác chết đầy sân đập vào mắt.

Ông ta giẫm lên một cái xác đi ra giữa, nhìn gương mặt vàng vọt vẫn còn non nớt với ánh mắt lạnh lùng, chiếc mũi cao cao phát ra tiếng hừ lạnh: “Trong sân của tôi có thêm rất nhiều xác của người Hoa Hạ, có lẽ lát nữa sẽ có nhiều hơn thế”.

Nghe vậy, Lỗ Tư Châu khẽ thở phào: “Tôi cần ông giết sạch bọn họ!”  

“Tôi sẽ làm thế, tộc trưởng”.

“Thế đi”.

Nói xong, cuộc gọi bị ngắt.

Dưới cơn mưa to, người đàn ông trung niên tên Ace đó cúi đầu nhìn xuống những cái xác, trên thực tế, thành viên của tổ chức Đệ Nhất còn chưa thể đến gần căn nhà đã bị giết thành thế này, tất nhiên, bọn họ có thể đến nơi này cũng đồng nghĩa với một việc.

“Những người khác, đã chết hết rồi…”, Ace cảm thán, khí của ông ta không thể cảm nhận được sự tồn tại của những sát thủ khác nữa rồi.

Trong lúc lơ đãng, ông ta chợt thổn thức, sát thủ xuất thân từ gia tộc cổ xưa như thế mà lại đánh không lại người của tổ chức Đệ Nhất thành lập không quá một trăm trăm.

Rốt cuộc là do đối thủ quá mạnh?  

Hay là do người của mình quá ngu xuẩn?  

Ông ta không biết.

Lại càng không muốn biết.

Trong thế giới của ông ta, chỉ cần bản thân mình mạnh là đủ, không phải ư?  

Đúng lúc đó, ông ta đang hưởng thụ cảm giác trên đời dưới đất chỉ có ta là nhất thì chợt cảm nhận được một hơi thở cực kỳ mạnh mẽ, xoay người về phía hơi thở đó, ông ta nhìn thấy một bóng người.

Trong màn mưa, người đó cầm con dao găm, ánh dao liên tục lóe lên từ mũi nhọn, trong màn mưa, tan vào trong bóng tối.

Sau lưng người đó còn vác thêm một khẩu súng bắn tỉa nặng nề, Ace nhíu mày, cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có chợt nảy lên trong lòng, sau đó, khi đối phương dừng lại thì ông ta vẫn chưa thể thấy rõ mặt người đó.

Trong màn mưa, dường như người đó đã hòa làm một với đất trời.

Tràn ngập sát khí.

Ánh mắt Ace lạnh lùng: “Cậu là ai?”  

Vu Kiệt: “Ông nghĩ tôi là ai?"  

Ace không muốn trả lời câu hỏi quanh co lòng vòng này: “Trên người cậu có hơi thở khiến tôi cảm thấy rất nguy hiểm, tuy tôi không biết đó là gì nhưng tôi rất ngạc nhiên, chẳng lẽ tổ chức Đệ Nhất Hoa Hạ lại có một cao thủ thế này?”  

Vu Kiệt cười cười: “Khiến người ta cảm thấy khá bất ngờ là ông nói tiếng Hoa Hạ rất tốt, ông không phải là người nước ngoài ư?”  

Mỗi người một câu hỏi, cực kỳ công bằng!  

Dường như không thích cách trao đổi như thế nên Ace rút một thanh đao bên hông ra, trả lời trước: “Cậu nói đúng, tôi chính là người Hoa Hạ”.

“Mẹ tôi sinh sống ở vùng duyên hải, bố tôi là một nông dân bình thường, vào năm tôi mười tuổi, tự tay tôi giết chết bọn họ và lấy được năm trăm đồng tiền trong túi”.

“Bọn họ nói rằng tôi là kẻ giết người, nhưng tôi cảm thấy từ đầu họ đã là kẻ mang tội lớn nhất, nếu họ không sinh tôi ra thì họ đã không chết.

Cũng sẽ không khiến tôi phải gặp cảnh nghèo khó trước khi chết, có lẽ cậu hoàn toàn không biết, ngày nào cũng không có cơm để ăn rồi còn bị đứa trẻ khác cười nhạo đau khổ đến mức nào”.

“Mãi đến khi tôi gặp tộc trưởng Thánh Đường, ông ấy đã cho tôi hiểu được một đạo lý, chỉ có bản thân mình mạnh mẽ thì mới lấy được những thứ mình muốn, mới sống được trên đời này với tôn nghiêm.

Vì thế, tôi dùng đầu của bố mẹ mình để làm lễ ra mắt và tiến vào bộ tộc Thánh Đường, à đúng rồi, quên nói cho cậu biết là bố mẹ tôi cũng là người của tổ chức Đệ Nhất, như cậu vậy!”  

“Công phu tôi đang có cũng được lục ra từ trong két sắt của bọn họ, bây giờ, có thể nói cho tôi biết cậu là ai được chưa?”  

Dường như Ace khá là cố chấp với thân phận của Vu Kiệt, có lẽ ông ta không tin Hoa Hạ lại có một nhân tài như thế trong tổ chức Đệ Nhất.

Có lẽ, cũng vì ông ta chưa từng gặp được một cao thủ thật sự.

Nghe lời giới thiệu của ông ta xong, sát ý trong mắt Vu Kiệt lại càng nồng nặc: “Nói thế thì ông giống một kẻ tâm thần biến thái hơn, ông không xứng làm người Hoa Hạ”.

Ace giang tay, nhún vai: “Tôi cũng chả muốn làm, hơn nữa, vấn đề chúng ta đang quan tâm chẳng có tí ý nghĩa gì, tôi chỉ muốn biết cậu là ai!”  

“Ít nhất, tôi muốn biết người mình giết là ai!”  

Vu Kiệt: “Lang Nha… Vu Kiệt!"  

“Cái gì?”  

Lời đó vừa thốt ra, Ace lập tức hoảng hốt.

Nhưng…  

Ông ta còn chưa kịp phản ứng.

Khi vừa mới dứt lời, Vu Kiệt đã hành động.

Bước chân anh ướt qua, cả người ẩn giấu trong màn mưa đã biến mất ngay tại đó, con dao găm giữa không trung như đang xé gió tạo thành những âm thanh chói tai, sau đó, Ace còn chưa kịp phản ứng thì Vu Kiệt đã đến rất gần.

Giọt mồ hôi lạnh chảy dọc theo tai Ace rơi xuống, ông ta nhanh chóng giơ tay ngăn cản, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con dao Lang Vương, vội vàng ra tay, muốn tranh thủ bắt lấy cổ tay anh trong một hơi thở hòng phản kích.

Tiếc là!  

Ông ta đã sai rồi!  

Ảo tưởng của ông ta quá tốt đẹp.

Khi ông ta sắp chạm vào cổ tay Vu Kiệt thì anh đột nhiên chuyển hướng chém xuống dưới, nhắm thẳng vào bàn tay của ông ta.

Ace ngẩn người, nhưng bản thân ông ta cũng là một cao thủ hóa kình tầng thứ năm, tốc độ của ông ta không phải là thứ để chơi, ông ta lách nhẹ tránh đi đòn tấn công của Vu Kiệt, lập tức rụt về, sau đó xoay người, giơ chân đá về phía cánh tay Vu Kiệt, đồng thời phóng khí kình trong người ra.

Trong mơ hồ, dường như đùi ông ta đã ngưng tụ thành một lưỡi dao sắc bén, tỏa ra khí lạnh.

“Võ giả?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.