Đệ Nhất Lang Vương

Chương 739: Lợi Thế Tuyệt Mạng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuộc nói chuyện của đêm nay không đi đến một kết quả tốt, ít nhất việc công bố thân phận của Vu Kiệt vẫn chưa đạt được sự thống nhất của hai bên, dù là Diệp Lâm hay Mặc Bạch, hoặc là ông cụ Lý đang ngồi trước cửa sổ phòng bệnh nghe âm thanh trong điện thoại đều chọn từ chối!  

Bọn họ mãi mãi vẫn không quên được lý do Lưu Ngọc mẹ Vu Kiệt chết!  

Đó là vì thân phận của anh.

Là thân phận của Chí Nam Quan Hải, một trong Tam Đại Tu La.

Bọn họ lo lắng chuyện tương tự sẽ xảy ra, tuy nay võ giới của Họa Hạ đã dần có Quốc Phái dẫn đầu để che chở cả thiên hạ, nhưng thế hệ sau của các gia tộc và giang hồ vẫn có những vấn đề khác nhau, đi chạm vào điều cấm kị của võ giới tại thời điểm này không phải là một tin tức tốt lành gì.

Thái độ đối với Tu La, thiên hạ cũng sẽ không nương tay một chút nào.

Kết quả là cuộc nói chuyện đó kết thúc lúc tám giờ tối, nhưng điều duy nhất khiến Phong Thanh Dương thấy được an ủi là hai thánh nhân đó vẫn nể mặt ông ngoại Vu Kiệt, nói chung vẫn đồng ý để ông ta bảo vệ thiếu chủ.

Khi họ tưởng chừng như mọi chuyện sẽ kết thúc như thế vào hôm nay thì một địa phận khác của tổ chức Tu La là Huyết Cương Bắc Băng ở một nơi xa trên thế giới, dưới một ngọn núi băng rực lửa, một người đàn ông trung niên khắc đầu phù ấn màu đỏ nâu trên người, chậm rãi mở to hai mắt.

Sau đó, quỳ dưới đất chính là những cao thủ mà Huyết Cương Bắc Băng cử đi để đối phó với Vu Kiệt!  

Bấy giờ, cả người bọn họ run run, dù là hơi thở hay ánh mắt đều lộ ra hai chữ sợ hãi, bởi vì người đàn ông trung niên ngồi xếp bằng trước mặt bọn họ chính là vương của Huyết Cương Bắc Băng!  

Phong Thánh Giả, Lưu Hỏa!  

Phong Thánh Tầng Bảy!  

“Chưa bắt được hả…”, Lưu Hỏa khẽ nỉ non, dưới chân là dòng nham thạch nóng chảy liên tục bốc khói.

Trong đầu bất giác hiện lên thị thể của Viêm Long cùng với cái chết cực kỳ thảm thiết của người truyền thừa, bản thân là vương của tổ chức Tu La này nhưng lại không thể bảo vệ được những người cần phải bảo vệ, để bọn họ liên tục bị giết ở Hoa Hạ, thù này không báo thì còn gì là vương?  

Khóe môi hắn ta nhếch lên tạo thành một đường cong lạnh lẽo.

“Còn cần các ngươi để làm gì nữa?”  

Xoẹt!  

Những lời đó vừa thốt ra thì đội trưởng của đội lập tức dập đầu nhận tội với Lưu Hỏa: “Vương tha mạng, xin hãy tha mạng, tôi… Chúng tôi thật sự không còn cách nào!”  

“Không còn cách nào?”  

Lưu Hỏa ha lên một tiếng: “Từ lúc điều tra được tin tức về thằng ranh Vu Kiệt đó thì ta đã cử các ngươi đuổi giết, dù là lũ lính đánh thuê vô dụng hay bọn sát thủ kiến hôi đó cũng không thể lấy được tin tức nhanh bằng các ngươi, bây giờ các ngươi lại nói với ta rằng mình chẳng thấy nổi bóng dáng nó?”  

“Đó không phải là vô dụng thì còn là cái gì?”  

Tin tức đó là tin Vu Kiệt dẫn theo hai mươi chiến sĩ Long Tiễn ra biên cương Tuyết Trại để lấy tâm liên.

Từ phút đầu tiên tin tức này được gửi đến, kẻ xuất phát đầu tiên chính là người của Huyết Cương Bắc Băng, để báo thù, bọn họ sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để Vu Kiệt chết không có chỗ chôn, ai lại ngờ được rằng Thánh Giả Viên Long sát tâm sôi sùng sục cố tình tham gia vào hoạt động lần này lại bị kẻ thù dẫn vào cái bẫy thủ đô, giết chết ngay tại chỗ, còn bị người ta xem là công cụ để hợp pháp hóa lý do vượt biên chấp hành nhiệm vụ.

Những người đầu tiên xuất phát còn chẳng thấy nổi một cái bóng của Vu Kiệt.

Sau khi biết được sự thật, vương của Huyết Cương Bắc Băng đã nổi cơn thịnh nộ, hận không thể tự tay xé nát bọn vô dụng này.

“Nói đi!”, Lưu Hỏa bất mãn hỏi.

“Tôi… Tôi…”, đội trưởng nọ suy nghĩ rồi bất đắc dĩ nói: “Vương, chúng tôi… Chúng tôi không bằng tên đó, tên Vu Kiệt đó hành động hoàn toàn không giống với những kẻ trong đội đặc chủng của bọn người thường, suy nghĩ và hướng hành động của hắn toàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của chúng tôi, nên mới…”  

“Thế nên…”, Lưu Hỏa nheo mắt lại: “Kẻ địch quá mạnh chính là lý do các ngươi thất bại, đúng không?”  

“Tôi…”  

“Rầm!”  

Không chờ cho người đó lên tiếng giải thích thêm một lần nào nữa, Lưu Hỏa hơi giơ tay lên.

Sau đó, đầu của người nọ đã nổ tung, cả người bị một sức ép vô hình nghiền thành từng mảnh nhỏ, rơi xuống dòng nham thạch nóng bỏng chảy dài, tan thành mây khói.

Xoẹt!  

Tất cả những người còn lại lập tức tái mặt, cúi thật sát xuống đất không dám lộn xộn, cả thở cũng hết sức cẩn thận, sợ người đàn ông đó sẽ để ý tới mình.

“Một lũ vô dụng!”  

Mọi người cùng đồng thanh la lớn.

“Vương bớt giận!”  

“Vương bớt giận!”  

“Vương bớt giận!”  

“Ầm!”  

Bấy giờ, một nữ thư ký mặc đồ công sở trông cực kỳ khác biệt với những người còn lại đột nhiên nhíu mày, cất bước đi tới.

Sau đó dừng lại ở vị trí gần Lưu Hỏa nhất, quỳ một gối xuống, cúi đầu đầy cung kính.

“Vương, có người xin được gặp ngài!”  

Nữ thư ký ăn mặc khá là xinh đẹp, đôi chân thon dài được chiếc quần tây đặt may ôm chặt, đôi giày cao gót trị giá mấy triệu tạo nên sự quyến rũ và trưởng thành của người phụ nữ.

Chỉ quỳ ở đó thôi đã tỏa ra sức mạnh khiến con người ta cam nguyện cúi đầu.

Nhưng đối mặt với vương của Huyết Cương Bắc Băng này, người phụ nữ đó chỉ mang vẻ mặt kính phục.

Nghe lời cô ta nói, Lưu Hỏa đang định nổi giận cố đè nén ngọn lửa trong lòng, hắn ta hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy nói: “Nói”.

Nữ thư ký đáp: “Giới sát thủ, tộc trưởng Lỗ Tư Châu của bộ tộc Thánh Đường cầm một bản hợp đồng tới gặp ngài”.

“Tộc Thánh Đường?”  

Lưu Hỏa thầm suy nghĩ một lát: “’Thú vụ đấy, đi, qua đó xem thử thế nào!”  

…  

…  

Sau ngọn núi Huyết Cương Bắc Băng có một tòa giống với cung điện tọa lạc nơi đó, tuyết trắng mịt mù phủ lên cả tòa thành, bên trong được trưng bày những vật phẩm và đồ trang trí xa hoa lộng lẫy, đó là nơi nghỉ ngơi của Lưu Hỏa, cũng là nơi chuyên dùng để tiếp đãi khách đến từ thế giới bên ngoài.

Nửa tiếng sau, Lưu Hỏa ngồi trên chiếc ghế sô pha lót da trâu, chân bắt chéo, khoác thêm một tấm da hổ, thư ký rót cho hắn một ly rượu nho đỏ, lắc lắc, ánh mắt nhìn ra cánh cửa lớn đang mở.

Nữ thư ký dẫn một lão mặc áo bào dài thời cổ xưa, cầm cây gậy với tấm lưng còng chậm rãi đi tới.

Trông ông ta có hơi tiều tụy nhưng ánh mắt già nua đó lại toát lên vẻ sắc bén.

“Vương, người đã tới rồi”.

Lưu Hỏa chỉ chiếc ghế sô pha đối diện: “Ngồi đi ông Lỗ Tư Châu”.

“Ngồi?”  

Ông lão Lỗ Tư Châu lắc đầu: “Vương Huyết Cương Bắc Băng tôn quý như thế, tôi không ngồi sẽ tốt hơn, chúng ta bàn về chuyện chính đi! Tôi thích đi thẳng vào vấn đề”.

“Ồ?”  

Lưu Hỏa: “Tôi cũng thích đi thẳng vào vấn đề, chẳng qua thứ ông mang đến cũng chưa hẳn là một tin tức tốt”.

“Không”, Lỗ Tư Châu quà quyết phủ định: “Đây chắc chắn là một tin tức tốt, ngài không thể từ chối, bởi vì ngài muốn giết Vu Kiệt mà, đúng không?”  

Trong nhát mắt!  

Đôi mặt Lưu Hỏa trở nên nặng nề.

“Ông có thể giúp tôi tóm được tên đó ư?”  

Lỗ Tư Châu cười cười: “Nếu tôi có thể làm thế thì tôi còn tới đây làm gì nữa? Hả Tu La Vương tôn quý?”  

“Trên thực tế, tôi cần ngài giúp đỡ, kẻ thù của kẻ thù là bạn, Hoa Hạ đang tỏ thái độ với tổ chức Tu La, khiến ngài không tài nào vào các nước Đông Phương để tìm tên đó!”  

“Nhưng tôi lại có một lợi thế tuyệt đối, đủ để Vu Kiệt phải rời khỏi lãnh thổ Hoa Hạ, thế nên tôi tìm đến ngài, Tu La Vương tôn quý!”  

“Tôi hi vọng ngài có thể ra tay, hợp tác với bộ tộc Thánh Đường để giết chết tên đó!”  

“Tôi phải xem lợi thế đó là gì đã!”, Lưu Hỏa không vội đồng ý, chỉ hỏi.

“Tất

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.