Đệ Nhất Lang Vương

Chương 734: Tự Mình Chuốc Khổ




Không hoan nghênh đồ cặn bã này!  

Một con rồng tốt nghiệp từ đại học Thủ Đô?  

Đã từng là học bá?  

Hiện nay là người đại diện của xí nghiệp Hạ Long thuộc top 500 thế giới?  

Là nhân vật thành công trong mắt mọi người?  

Xin lỗi, thật ngại quá, chỗ chúng tôi không chào đón cậu!  

Ngay khi câu nói này vừa truyền xuống hội trường, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

“Nói hay, nói hay lắm!”   Website T_amlinh_247 cập nhật nhanh nhất

“Mau cút đi, nhanh đuổi hắn ra ngoài đi, đừng để loại người này gây hại cho sinh viên chúng ta, hắn không xứng, cũng không có tư cách, loại này mà là nhân tài gì chứ? Chỉ là một bãi cứt chó”.

“Đúng, ủng hộ quyết định của hiệu trưởng!”  

“...”, âm thanh xôn xao kèm với tiếng vỗ tay trong hội trường.

Sau khi biết được quyết định, tất cả mọi người đều cực kì tán thành, không một ai tỏ ý phản đối.

Ngược lại Trần Song Hỷ đã hoàn toàn ngớ người, anh ta kinh ngạc đứng im bất động, không thể nào ngờ được kết cục cuối cùng là thế này, hiệu trưởng đại học Thủ Đô vậy mà dám đơn phương chấm dứt hợp đồng với tập đoàn Hạ Long trước mắt mọi người, ông ta…ông ta thật sự không sợ bị kiện sao?  

Không sợ sao?  

Nói thật, đối với loại kiện tụng này, đặc biệt là kiện tụng liên quan tới nhà tư bản, Lý Thanh Tùng cũng rất đau đầu, nhưng so với việc không xử lý xong hậu quả của chuyện này, thu hút sự chú ý của nhóm giám đốc Lý, ông ta cảm thấy dính vào kiện tụng thì có sao?  

Hơn nữa…  

Ông ta không nghĩ sau khi tập đoàn Hạ Long biết toàn bộ sự việc sẽ thật sự dám đệ đơn kiện đại học Thủ Đô!  

Trong nháy mắt, Trần Song Hỷ nửa tiếng trước còn mang dáng vẻ của người thành công bây giờ đã là kẻ sa cơ thất thế trong mắt mọi người, dường như mỗi một người trong hội trường đều mắng chửi bảo anh ta cút đi.

Mà thứ anh ta quan tâm là tính mạng của mình, nếu thật sự bị đuổi đi cũng đồng nghĩa là tính mạng của anh ta…tiêu rồi!  

Anh ta cố gắng để bản thân không hoảng loạn, trong đầu điên cuồng chuyển động tìm ra biện pháp đối phó, anh ta không muốn đi, anh ta không thể đi, cũng không dám đi.

Nhưng…  

Lý Thanh Tùng căn bản không cho anh ta thời gian suy nghĩ.

Khi anh ta còn đang ngẩn người vắt óc suy nghĩ thì mấy bảo vệ còn lại cũng sải bước xông lên bục dẫn chương trình.

Chưa đợi Trần Song Hỷ phản ứng lại, một bảo vệ đã đưa tay ghì vai anh ta.

“Bốp” một cái rất mạnh.

Trần Song Hỷ mờ mịt: “Anh…anh muốn làm gì? Anh muốn làm gì vậy hả?”  

“Tôi cảnh cáo anh, bỏ tôi ra ngay, làm lỡ việc lớn của tôi, cẩn thận không giữ nổi mấy cái mạng nhỏ của các anh đâu đấy, mau bỏ tôi ra”.

“Vậy sao?”  

Bảo vệ kia lạnh giọng: “Tôi lại muốn xem thử anh làm sao khiến mạng của chúng tôi khó giữ, cút cho tôi!”  

Lời vừa nói ra, những bảo vệ khác cũng lần lượt giơ tay ra, một người ghì bên vai còn lại của Trần Song Hỷ, một người nắm chặt cổ áo Trần Song Hỷ, hai người khác nắm hai tay anh ta.

Mấy người dùng sức.

Giây tiếp theo, Trần Song Hỷ bị nhấc lên đưa đi.

“Thả tôi ra, thả tôi ra, thả tôi ra…”, Trần Song Hỷ cực kì hoảng loạn.

Trong tiếng la hét, ánh mắt anh ta hướng về vị trí của Hạ Viên muốn cầu cứu hắn ta, nhưng khi anh ta nhìn thấy chiếc ghế dài trông trơn thì anh ta…im bặt!  

“Tiêu...tiêu rồi…”  

Hạ Viên đi rồi!  

Cậu chủ nhà họ Hạ đi rồi, Trần Song Hỷ sụp đổ.

Bởi vì anh ta rất rõ, Hạ Viên rời đi có nghĩa là gì.

Có nghĩa là nhiệm vụ mà tập đoàn Hạ Long giao cho anh ta đã hỏng rồi, có nghĩa là lời cảnh cáo trong phòng tối vừa nãy sắp thành sự thật, anh ta…sắp chết rồi…  

Ánh mắt anh ta mơ hồ nhìn về phía Vu Kiệt.

Nhìn Dương Cẩm Tú, người từng là nữ thần của anh ta.

Bọn họ không có bất kì cảm xúc nào, ánh mắt xa lạ như chưa từng quen biết.

Thật…nực cười!   Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé!

“Ầm!”  

Cùng với âm thanh vang lên, cửa hội trường cũng bị đóng lại, Trần Song Hỷ bị mấy bảo vệ xách tới cổng trường, vung tay vứt ngoài cổng trường.

“Mau cút đi, nếu để chúng tôi thấy anh bước vào đại học Thủ Đô một bước thì đừng trách chúng tôi không khách khí”.

Nói rồi, mấy bảo vệ xoay người rời đi, trong miệng còn lầm bầm vài câu.

“Một người đại diện tài trợ nhỏ nhoi mà cũng dám liều chết như vậy? Thật không biết sao có thể lăn lộn trong xí nghiệp lớn như tập đoàn Hạ Long tới vị trí này, không nhìn thử xem bản thân đã chọc vào ai?”  

“Thật đó, mẹ của sinh viên năm nhất Mục Tiểu Vũ là người đứng đầu bộ kinh tế đất nước, là giám đốc Lý, người phụ trách cao nhất của dự án con đường tơ lụa, ngay cả hiệu trưởng chúng ta nhìn thấy còn không dám thở mạnh, thầy của bà ta chỉ cần một câu nói liền có thể khiến kinh tế toàn thành phố rơi vào khủng hoảng, bối cảnh gia đình như vậy ai dám động vào?”  

“Đúng đây, tôi cũng hiểu rồi, người càng có thân thế thì càng khiêm tốn, người càng khoác lác, ôi, trừ khi là người giàu có nhất thế giới, còn không thì luôn bị xem là kẻ ngốc”.

“Đúng đúng, còn muốn đuổi anh họ của người ta đi? Hài thật, anh họ của con gái ruột của giám đốc Lý, Lý Châu, chẳng phải cũng là người nhà họ Lý sao? Tôi nghe nói nhà họ Lý đó là gia tộc của lão anh hùng nha, gia tộc của lão anh hùng họ Lý sống từ thế kỉ trước tới nay, hừ, thật không biết chữ chết viết thế nào mà”.

“...”  

Soạt!  

Trần Song Hỷ nghe được lời này liền chết sững tại chỗ!  

Nhà họ Lý!  

Giám đốc Lý?  

Lý Châu!  

Mục Tiểu Vũ?  

“Việc…việc này là sao?”  

Trần Song Hỷ mờ mịt, nhớ tới lúc nãy trong hội trường mọi người đều lấy điện thoại xem weibo, anh ta cũng vội vàng lấy điện thoại tìm kiếm hai chữa Lý Châu trên weibo.

Ngay sau đó, trên màn hình điện thoại của anh ta xuất hiện tin tức phổ biến nhất.

Đó là một tấm ảnh.

Trên ảnh viết một đoạn giới thiệu!  

Xem xong thông tin này, tận mắt nhìn thấy Mục Tiểu Vũ đứng dựa vào người Lý Châu trong ảnh, mạch máu toàn thân anh ta như bị sét đánh, lập tức run lên, hít một ngụm khí lạnh!  

“Đây…đây…đây là thật?”  

“Em họ của họ Vu kia…là con gái ruột của giám đốc Lý!”  

“Đợi đã…đợi đã!”  

Trần Song Hỷ đột nhiên hiểu ra được điều gì đó: “Nếu cháu ngoại nhà họ Lý này gọi họ Vu kia là anh họ, chẳng phải…anh ta cũng đến từ…nhà họ Lý!”  

Ầm!  

Trong lòng như bị sét chớp đánh thủng tim gan.

Một cỗ khó thở dồn lên cổ họng, anh ta trợn to mắt, sắc mặt tái nhợt!  

Nhà họ Lý!  

Nhà họ Lý!  

Sao anh ta có thể không biết nhà họ Lý cơ chứ?  

Đó là hào môn đứng đầu Thủ Đô, là gia tộc đứng trên cả bốn gia tộc lớn…nhà họ Lý!  

Trần Song Hỷ tê liệt tại chỗ, trên mặt viết hai chữ hối hận thật lớn.

“Hóa ra...hóa ra mình mới là thằng hề!”  

“Hóa ra...anh ta không phải thằng bám váy đàn bà…anh ta vốn là người nhà họ Lý…nhà họ Lý đó…”  

“Sao có thể? Sao có thể chứ? Anh ta không phải họ Vu sao? Tại sao…lại đến từ nhà họ Lý?”  

“Anh ta rốt cuộc là người nào trong nhà họ Lý?”  

Lúc này, sau khi biết được sự thật, Trần Song Hỷ như một người tâm thần bị đánh đến phát ngốc, anh ta suy sụp ngồi trước cổng trường đại học Thủ Đô, miệng lẩm bẩm, không hiểu được.

Không ai có thể trả lời câu hỏi của anh ta.

Bởi vì đáp án này đối với mọi người, căn bản không xứng cho Trần Song Hỷ biết!  

Vu Kiệt anh, là người nào của nhà họ Lý?  

Nói với anh ta, anh là cháu trai duy nhất của nhà họ Lý thì anh ta có thể làm gì?  

Đây gọi là…tự mình chuốc khổ!  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.