Đệ Nhất Lang Vương

Chương 732: Giải Thích Với Mục Tiểu Vũ




Soạt!  

Khi Lý Thanh Tùng vừa nói xong câu đó thì tất cả mọi người đang có mặt lập tức tập trung ánh mắt về phía chủ nhiệm Lưu nọ.

Trên sân khấu, tim Vương Doãn chợt run lên, vẻ mặt đầy khó hiểu nhìn về phía Lưu Binh.

Sau đó, ánh mắt ông ta bỗng chốc chuyển thành rất nhiều cảm xúc như… Bị phản bội, lừa gạt, tức giận!  

Thì ra hiệu trưởng Lý Thanh Tùng biết được tất cả những chuyện này… Đều vì ông!  

Ánh mắt đó như thể đang thốt ra câu nói đó khiến Lưu Binh ngây ngẩn, lưng bắt đầu vã mồ hôi lạnh, ánh mắt cũng trở nên mất tự nhiên.

Cảm giác đó giống hệt như là…  

Rõ ràng tất cả mọi người cùng nhau làm sai, bản thân mình lại lén lút mách cho thầy biết trước khi bị phạt, đâm chọc dau lưng và thành công biến từ một người làm sai thành một người có công.

Website T_amlinh_247 cập nhật nhanh nhất

Một giây sau đó, Lưu Binh đứng dậy đi tới trước mặt Lý Thanh Tùng, đứng trước mặt mọi người.

“Lưu Binh… Ông… Ông…”, Vương Doãn siết chặt nắm đấm lại, lửa giận bốc lên hừng hực, bùng lên tận đỉnh đầu.

Thế nhưng ông ta không bùng nổ ngay, lại càng không dám nổi điên lên ngay trước mặt tất cả mọi người thế này, đặc biệt là khi Lý Thanh Tùng vẫn còn đứng đó, cho ông ta cả trăm lá gan ông ta cũng chả dám nữa là.

Lưu Binh xoay người, nhún vai đi về phía Vương Doãn nói: “Chủ nhiệm Vương, đừng trách tôi quá độc ác, là do việc ông làm quá sai trái nên tôi cũng hết cách rồi, cuối cùng vẫn phải có một người nói ra những chuyện này, dù không phải là tôi thì cũng sẽ có người điều tra rõ chuyện này mà thôi, nên là…”  

“Tên khốn kiếp!”, Vương Doãn lặng lẽ thì thầm, ánh mắt trở nên độc ác.

Nhưng ba chữ đó lại nhỏ như muỗi kêu ở cái hội trường này.

Lưu Binh chẳng muốn quan tâm xem khẩu hình miệng của ông ta đang muốn nói gì, mọi người nhìn thấy Lưu Binh đứng đó lên tiếng: “Tôi xin được phép xin lỗi tất cả các vị phụ huynh ở ngay nơi này, trong đó, tôi đã có đầy đủ bằng chứng xác mình rằng chủ nhiệm Vương này và đại diện Trần Song Hỷ của nhà tài trợ là tập đoàn Hạ Long đã cấu kết với nhau”.

“Lúc nãy chủ nhiệm Vương nói muốn đuổi sinh viên Mục Tiểu Vũ và cậu Vu ra ngoài cũng vì sợ chọc giận Trần Song Hỷ, bởi vì Trần Song Hỷ đã chồng cho ông ta tám triệu tiền hoa hồng, tôi có bản ghi âm!”  

Dứt lời, Lưu Binh trực tiếp lấy điện thoại có chứa bản ghi âm đặt ra trước mặt tất cả mọi người, sau đó giật lấy microphone của người dẫn chương trình đặt ngay loa điện thoại.

Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều nín thở và nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại kia.

“Trời tía má ơi, vậy cũng làm được nữa hả, hoa hồng tám triệu, sao mấy người này lại có nhiều tiền thế nhỉ? Tập đoàn Hạ Long đã tài trợ bao nhiêu tiền cho buổi bán đấu giá này mà lại có nhiều hoa hồng như thế?”  

“Có khi ngoài chủ nhiệm Vương này, tên Trần Song Hỷ đó cũng có không ít tiền ấy! Thảo nào trước khi buổi bán đấu giá bắt đầu thì hai người đã đứng trên sân khấu ca ngợi nhau, thì ra là có liên quan đến lợi ích”.

“Hừ, xem ra ngôi trường tốt nhất thủ đô này cũng không sạch sẽ bao nhiêu, thượng bất chính thì hạ tắc loạn, tôi có nên cân nhắc việc chuyển trường cho con mình không nhỉ?”  

“Tôi nữa!”  

“Tôi đã liên lạc với trường ở nước ngoài, định cho bọn nhỏ ra nước ngoài du học”.

“Tôi nữa nha!”  

“…”  

Khi Lưu Binh lấy ra bản ghi âm đó thì mặt Vương Doãn xám xịt như tro tàn, hoàn toàn suy sụp, hai chân ông ta mềm nhũn, lập tức ngã xuống đất.

“Tiêu… Tiêu rồi…”  

Sau đó, Lưu Binh mở đến file ghi âm nhấn mở.

“Rè…”  

“Giám đốc Trần, giám đốc Trần, hà hà, chuyện tám triệu cứ quyết định như thế đi, tới lúc đó tôi mời cậu đi ăn cơm”.

“Ăn cơm, chủ nhiệm Vương à, làm thế thì hơi keo kiệt quá rồi đó, hoa hồng tám triệu cũng không phải là con số nhỏ, dù có ăn cơm cũng phải gọi thêm hai em sinh viên tới đây tiếp khách chứ!”  

“Hai em sinh viên hả? Biết, biết rồi, được thôi giám đốc Trần! Chỉ cần chuyện này được giải quyết xong xuôi thì tôi bảo đảm sẽ cung cấp hết cho cậu, đại học Thủ Đô của chúng ta người đẹp như mây, bảo đảm sẽ khiến cậu hài lòng!”  

“Ha ha ha…”  

Mỗi một câu trong bản ghi âm đó đều đáng khinh như thế.

Mỗi một tiếng cười đều khiến con người ta thấy buồn nôn.

Nhất là khi nghe thấy ba chữ em sinh viên thì tất cả những phụ huynh của sinh viên nữ đang theo học tại trường đều nhíu mày, nắm chặt tay con gái bên cạnh theo bản năng, ánh mắt lạnh lùng.

Tất cả những nội dung cấu kết cùng với toàn bộ cuộc đối thoại đều được phóng to trong đoạn ghi âm.

Cấu kết.

Nịnh bợ.

Khúm núm.

Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé!

Trong đoạn ghi âm đó, mọi người nhìn thấy một chủ nhiệm Vương giả vờ làm người tốt, mặt người dạ thú chẳng khác gì chuột chạy qua đường, khiến con người ta ghét bỏ không nói nên lời.

Loại đó mà cũng được gọi là thầy ư?  

Loại đó mà cũng xứng đáng làm chủ nhiệm khoa hả?  

Loại súc sinh mặt người dạ thú, ông ta xứng chắc?  

Xì xào!  

Khi nội dung trong đoạn ghi âm được tung ra càng nhiều thì sắc mặt Vương Doãn ngồi dưới đất lại càng trắng bệch, như một người chết vậy, nếu ông ta không còn thở ở đó thì chắc đã bị xem là một cái xác cứ ngồi đờ ra đó rồi.

Không phải ông ta muốn ngồi ở đó, mà là ông ta không dám cử động, dường như ánh mắt ông ta đang nói mình đã biết rõ kết cục cuối cùng, sẽ là bầu trời không thể nhìn thấy ánh sáng.

Ông ta nuốt một ngụm nước bọt.

“Cạch!”  

Đoạn ghi âm kết thúc.

Lưu Binh chủ động đưa điện thoại ra trước mặt Lý Thanh Tùng: “Hiệu trưởng Lý, mời ông giải quyết!”  

Hai chữ, cực kỳ nặng nề!  

Giải quyết?  

Đúng vậy!  

Đúng là nên giải quyết, hôm nay xảy ra chuyện lớn thế này, nếu không chịu giải quyết tốt thì kết quả… Không ai dám tưởng tượng!  

Những người khác ở hiện trường cũng siết chặt tay lại: “Đúng, nhất định phải giải quyết loại súc sinh này cho tốt, để ông ta trả một cái giá thật đắt, thảo nào lại giúp Trần Song Hỷ đuổi người, thì ra là vì tiền”.

“Hừ, bây giờ xem ra tên Trần Song Hỷ đó cũng không phải loại gì tốt, trông mặt người dạ thú, tây trang giày da nhưng cũng chỉ là vẻ ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong thối nát, buồn nôn!”  

“Đúng… Đúng, chính xác, nếu trường không đuổi những kẻ khốn kiếp như thế đi thì tôi có quyền giữ gìn những quyền lợi của mình, trường phải cho chúng ta một câu trả lời”.

“Đúng!”  

“Câu trả lời!”  

“Phải cho chúng tôi một câu trả lời!”  

Trong nháy mắt, giọng nói của tất cả mọi người cùng vang lên như tiếng sấm, sôi trào.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Trần Song Hỷ bắt đầu hoảng sợ, anh ta biết rất rõ kết cục khi đoạn ghi âm này được mang ra, vẻ mặt của anh ta đã bắt đầu trở nên căng thẳng.

Nhìn Lý Thanh Tùng đứng dưới sân khâu, anh ta đang muốn mở miệng nói chuyện.

Nhưng chưa kịp làm việc đó thì Lý Thanh Tùng đã lên tiếng trước!  

Ông ta nhanh chóng giành nói: “Câu trả lời đó, trường học nhất định sẽ cho mọi người!”  

Đầu Vương Doãn lại càng cúi thấp hơn.

Trần Song Hỷ tức giận nói: “Hiệu trưởng lý phải không? Tôi có quyền nghi ngờ tính chân thật của đoạn ghi âm này, trước khi điều tra rõ ràng sự thật, tôi từ chối những quyết định giải quyết ở đây”.

“Từ chối?”  

Hai chữ được thốt ra, Lý Thanh Tùng lại thấy buồn cười!  

Một giây sau đó, khí thế uy nghiêm lập tức toát ra từ người ông ta!  

“Cậu có quyền gì mà đòi từ chối giải quyết?”  

“Cậu tưởng đại học Thủ Đô này là địa bàn của tập đoàn Hạ Long các người chắc?”  

“Trần Song Hỷ, cậu đừng quên đây không phải là địa bàn của cậu, ở cái trường này, tất cả mọi người đều phải tuân thủ nội quy của trường đưa ra!”  

“Cậu tưởng mình là sinh viên tốt nghiệp từ trường, tìm được công việc tốt thì có thể coi trời bằng vung hả?”  

“Cậu… Mơ đi!”  

“Người đâu!”  

Vừa dứt lời thì hơn mười bảo vệ theo Lý Thanh Tùng tới đã xắn tay áo lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.