Đệ Nhất Lang Vương

Chương 720: Năm Mươi Triệu Mất Rồi!




Kinh ngạc!  

      Toàn trường đều kinh ngạc, tất cả mọi người không ngờ rằng vị phụ huynh ăn mặc có vẻ bình dân này lại thật sự dám tiếp tục kêu giá cùng Trần Song Hỉ, và bất ngờ hơn nữa chính là anh vậy mà lại đưa ra cái giá cao gấp bốn lần.

      Bốn lần đó!  

      Năm triệu nhân với bốn, hai mươi triệu, đây là bài toán mà ngay cả mấy đứa trẻ mẫu giáo cũng làm được, rất đơn giản, nhưng cũng rất nặng nề, bởi vì nó đâu chỉ là những con số bình thường.

      Hai mươi triệu!  

      Một gia đình bình thường dù có làm cả đời cũng chưa chắc kiếm được một phần ba số đó.

      Trong xã hội hiện tại, có được hai mươi triệu tệ, tương đương với việc có thể thực hiện tự do tài chính trước thời hạn, chỉ cần bỏ tiền vào ngân hàng lấy lãi, hàng năm cũng có thể kiếm được mấy trăm ngàn, vượt lên trên 80% người dân Hoa Hạ, dùng một tay là có thể áp chế hàng triệu sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy mỗi năm.

      Khủng bố… đến như vậy!  

      Ngay lúc này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Vu Kiệt không chỉ có khiếp sợ, mà còn mang theo nghi hoặc và hiếu kỳ, rốt cuộc, người này có nguồn lực lớn đến mức nào, mà có thể tùy tiện kêu lên con số này?  

      Anh ta… anh ta… rốt cuộc anh ta là ai?  

      Bên kia, khi nghe được con số đó, Hạ Viên khẽ nhíu mày.

Tuy hắn ta không mấy hứng thú với tiền, nhưng nghe Vu Kiệt kêu giá cũng cảm thấy giật mình, dù chỉ là thoáng qua, hắn ta có cảm giác đây không phải đấu giá, mà là đấu khí!  

      “Thú vị!”, Hạ Viên bật cười ha hả.

      Trần Song Hỉ thì siết chặt nắm đấm, anh ta vốn cho rằng lần giao tranh này sẽ nhanh chóng giành được thắng lợi với tư thế oai hùng của mình, nhưng ngay sau đó, sắc mặt anh ta tái đi, khóe miệng cũng có hơi run run.

      Hai mươi triệu!  

      Hai mươi triệu đấy!  

      Tương đương với bốn năm tiền lương của anh ta tại Tập đoàn Hạ Long rồi, tên bạn trai này của Cẩm Tú rốt cuộc có vốn liếng thế nào mà có thể bám váy cô ấy… khí thế như vậy?  

      Hắn ta không sợ bị vứt bỏ sao?  

      Ngay lập tức, Trần Song Hỉ cố gắng lấy lại bình tĩnh, nghĩ đến số vốn cùng sự hậu thuẫn mà cậu Viên đã cho mình, anh ta mỉm cười, bày ra thái độ không sao cả, nói: “Hai mươi triệu thôi mà, bình thường, vài cái dự án nhỏ của Tập đoàn chúng tôi cũng tốn bấy nhiêu chi phí, không nhiều nhặn gì!”  

      “Xem ra, vị phụ huynh đây rất muốn lấy được hộp óc chó này, thế nhưng… Ngại quá, trước khi đến đây, chủ tịch đã từng căn dặn tôi, nhất định phải bỏ ra một ít để cống hiến cho trẻ em ở những khu khó khăn”.

      “Cho nên…”  

      Nói đến đây, anh ta dừng lại một thoáng.

      Sau đó, Trần Song Hỉ nhìn về phía người dẫn chương trình, từ từ giơ lên ba ngón tay: “Ba mươi triệu!”  

      “Ầm!”  

      Hệt như một tia sét đánh xuống, nổ ầm ầm bên tai tất cả mọi người, liên miên không dứt, chỉ từ từ nhỏ đi, nhưng vẫn vang vọng hồi lâu, không cách nào tan biến.

      Người dẫn chương trình ngơ ngác, chẳng mấy chốc, anh ta vội hô to: “Ba… ba mươi triệu, trời ạ, thật khó có thể tin, vậy mà kêu giá lên đến ba mươi triệu, không hổ là sinh viên tài năng của đại học Thủ Đô, cảm ơn giám đốc Trần đã cống hiến vì trẻ em ở những khu khó khăn, rất cảm ơn, rất cảm ơn!”  

      “Đúng vậy, đúng vậy đó, nghe mấy lời của giám đốc Trần, haiz, tôi cảm thấy bội phục sát đất, hóa ra là do chủ tịch Tập đoàn Hạ Long căn dặn, không hổ là một trong những xí nghiệp hàng đầu của Hoa Hạ ở nước ngoài, có tinh thần, có thực lực, rất tốt!”  

      “Con trai, sau khi tốt nghiệp, phải đến Tập đoàn Hạ Long làm việc, nếu con không xin vào được thì cũng đừng có về nhà, thật mất mặt!”  

      “Đúng đúng, ông bạn này nói rất đúng, nhóc con, con cũng phải như vậy, nghe chưa?”  

      “…”  

      Phút chốc, tất cả mọi người có mặt tại đây đều bị câu nói của Trần Song Hỉ làm xúc động, tự động bỏ qua mấy lời trào phúng trước kia, tán thưởng anh ta không thôi, cứ như ba mươi triệu đã là con số đụng nóc rồi.

      Thật ra, cũng có thể hiểu được, tuy rằng đa phần những sinh viên đậu vào đại học Thủ Đô đều có gia cảnh khá giả, nhưng điều đó không có nghĩa là mỗi một gia đình đều có bối cảnh và thực lực đạt đến tiêu chuẩn gia tộc, hầu hết mọi người chỉ có một khoản tiền gửi ngân hàng, e là còn chưa đến một triệu, có thể xem là gia đình trung lưu khá giả, không tính là phú quý.

      Nên khi nghe thấy Trần Song Hỉ kêu giá ba mươi triệu, trong suy nghĩ của những người có sự trải nghiệm cùng kiến thức hạn hẹp này, đó đã là con số cao nhất rồi.

      Nhưng…  

      Ngay sau đó, Vu Kiệt lại giơ tay lên.

      “Nhìn kìa, anh ta lại giơ tay lên, giơ tay lên rồi!”  

      “Wow, anh ta giơ tay lên, chẳng lẽ lại thêm tiền à?”  

      “Rốt cuộc anh ta là ai? Ông đây sống ở thủ đô nhiều năm như vậy, còn chưa từng gặp qua nhân vật số má bực này, rốt cuộc anh ta có địa vị thế nào, lại dám cầm nhiều tiền như vậy đi mua óc chó, bộ trong nhà đào quặng à?”  

      “Đào quặng? Anh đùa à? Nếu không có mấy cái mỏ dầu, sao có được khí thế cỡ này? Chắc chắn là khai khác dầu rồi!”  

      “…”  

      Sau khi thấy Vu Kiệt giơ tay lên, mọi người lại chuyển sang bàn tán về anh, hận không thể lập tức thăm dò cho rõ ràng thân phận thật sự của anh.

      Trong tiềm thức, bọn họ đã xếp Vu Kiệt vào đối tượng “cần phải quan tâm đặc biệt”.

      Người dẫn chương trình sững sờ, anh ta nín thở, vểnh tai nghe thử xem, người này sẽ hô lên cái giá thế nào.

      Trần Song Hỉ căng thẳng: “Vị phụ huynh này, anh còn tiền để kêu giá à? Với số tuổi của anh, chắc cũng chưa đi làm được bao lâu! Thoáng cái chi ra nhiều tiền như vậy, anh không sợ người nhà không vui sao?”  

      Không vui!  

      Trần Song Hỉ đang muốn cảnh cáo, nói gần nói xa, ý là: Nếu mày còn làm bậy, coi chừng mày không bám váy Dương Cẩm Tú được nữa, suy nghĩ cho kỹ đi.

      Đến nước này, nếu Trần Song Hỉ tỏ vẻ nhượng bộ, vậy chẳng phải tự làm mất mặt mình sao?  

      Anh ta hiểu rất rõ, đó không chỉ làm mất thể diện của riêng mình, mà còn làm mất thể diện của cậu Viên.

      Vu Kiệt thờ ơ nói: “Đấu giá với đi làm thì có liên quan gì nhau chứ? Không phải nói muốn quyên tiền cho trẻ em ở khu khó khăn sao? Vậy thì quyên nhiều một chút!”  

      “Tôi thấy con số ba mươi triệu này chưa đủ!”  

      “Như vậy đi, bốn mươi triệu!”  

      Vu Kiệt lại thêm mười triệu.

      Lại nói…  

      Khi hô lên con số này, anh cũng không hề chớp mắt dù chỉ là một cái.

      “Bốn… bốn mươi triệu… Híz-khà-zzz...”, người dẫn chương trình lắp bắp, nuốt một ngụm nước bọt, vô thức hít sâu một hơi.

      Toàn trường… một lần nữa rơi vào im lặng.

      Không ai lên tiếng.

      Cũng không ai phát ra âm thanh.

      Mọi người hết nhìn Vu Kiệt, lại quay sang nhìn Trần Song Hỉ.

      Cứ như trong hội trường lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ vậy.

      Ngay lập tức, trên trán Trần Song Hỉ rịn ra một giọt mồ hôi lạnh, cảm giác áp lực thật lớn xông thẳng lên não.

      Hạ Viên cho anh ta số vốn năm mươi triệu, mà hiện tại, Vu Kiệt đã kêu giá bốn mươi triệu.

      Dựa theo quy định của buổi đấu giá, lần kêu giá tiếp theo, nếu chênh lệch thấp hơn so với lần gần nhất trước đó, thì xem như không hợp lệ, cho nên con số thấp nhất mà anh ta có thể kêu chính là năm mươi triệu.

      Năm mươi triệu… có thì có!  

      Nhưng anh ta nghĩ mãi vẫn không ra, tên Vu Kiệt kia thật sự có nhiều tiền đến vậy sao?  

      Người nhà họ Dương sẽ đồng ý cho hắn ta nhiều tiền như vậy ư?  

      Hắn ta điên rồi sao?  

      Trần Song Hỉ không biết, anh ta trừng mắt nhìn Dương Cẩm Tú bên cạnh Vu Kiệt, lúc này, cảnh tượng trước mắt khiến anh ta… nổi giận.

      Trần Song Hỉ nhìn thấy…  

      Dương Cẩm Tú đang nắm chặt tay Vu Kiệt, đầu tựa vào vai anh, dáng vẻ thân mật, gắn bó, dường như không hề có tranh chấp, cảnh tượng đó… như một thanh kiếm sắc bén đâm vào tim Trần Song Hỉ.

      Xoẹt!  

      Một màn ngắn ngủi… lại khắc sâu trong tâm trí.

      Lúc trước, cô từ chối tôi.

      Hiện tại, cô lại chấp nhận một tên sâu bọ, cái gì cũng thua kém tôi.

      Sỉ nhục!  

      Sỉ nhục!  

      Sỉ nhục!  

      Sĩ khả sát, bất khả nhục.

      Vì một tên sâu bọ, cô lại dám bỏ ra năm mươi triệu mà không hề chớp mắt một cái, vì sao lúc trước… lại từ chối tôi?  

      Trần Song Hỉ này có gì không bằng hắn?  

      Trong nháy mắt, ghen ghét hóa thành lửa giận vô cùng vô tận, hun đỏ mắt Trần Song Hỉ, anh ta… hận!  

      Không được.

      Không được.

      Ngay sau đó, lời của Vu Kiệt tựa như đụng vào kíp nổ, làm bùng lên lửa giận trong lòng anh ta.

      Vu Kiệt thong thả nói: “Giám đốc Trần, có lẽ chủ tịch Tập đoàn Hạ Long rất hào phóng! Mà anh cũng là người hào phóng!”  

      “Chẳng lẽ anh không định kêu giá nữa sao?”  

      “Cũng tốt, tặng cho tôi đi, không tệ!”  

      “Tặng cho anh?”  

      Tim Trần Song Hỉ thắt lại.

      Nói là nói quả óc chó, nhưng đối với Trần Song Hỉ, lại không phải như vậy.

      Anh ta tuyệt đối sẽ không nhường Dương Cẩm Tú, đó là người phụ nữ mà anh ta xem trọng.

      “Anh nghĩ hay thật!”  

      Trần Song Hỉ quát to một tiếng, phẫn nộ khiến anh ta trở nên mù quáng, không chút suy nghĩ hô: “Tôi ra năm mươi triệu!”  

      “Năm mươi triệu!”  

      “Năm mươi triệu!”  

      Ba tiếng liên tục lặp lại, báo ra một con số.

      Ngay khi tất cả mọi người đang chuẩn bị khiếp sợ vì con số này.

      Đột nhiên, một câu nói vang lên, tựa như nắp nồi chụp xuống.

      Khiến tất cả mọi người, nhất là Trần Song Hỉ và Hạ Viên há hốc mồm kinh ngạc.

      Vu Kiệt bật cười, lập tức đứng lên, vỗ tay với Trần Song Hỉ: “Tốt, rất tốt!”  

      “Giám đốc Trần quả nhiên là người nghĩa khí, cảm ơn anh đã cống hiến vì trẻ em ở khu nghèo khó, một hộp óc chó giá năm mươi triệu, tôi không theo nổi!”  

      “Giám đốc Trần, chúc mừng anh, mua một hộp óc chó giá năm mươi triệu, chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng!”  

      “Bộp!”  

      “Bộp!”  

      “Bộp!”  

      Giây phút này…  

      Ngơ ngác!  

      Toàn trường ngơ ngác!  

      “…”, Trần Song Hỉ.

      “…”, Hạ Viên.

      “…”, ông lão.

      Ông lão nhìn Hạ Viên: “Cậu… cậu chủ… năm mươi triệu của chúng ta… mất rồi!”  

      Hạ Viên siết chặt nắm đấm: “Cái tên ngu này!”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.