Đệ Nhất Lang Vương

Chương 713: Đợi Mà Xem




Dương Cẩm Tú có vẻ ngoài nổi bật, hào phóng, vóc dáng cũng không tệ, cộng với việc từ nhỏ đến lớn đều sống trong nhà họ Dương giàu có ở Ninh Thành nên khí chất tự tin trên người càng tôn lên mấy phần sắc đẹp.

      Đến nỗi lúc Dương Cẩm Tú vừa nhập học ở đại học Thủ Đô thì ảnh cá nhân và tất cả thông tin đều được lan truyền khắp trường, cho dù là phú nhị đại cùng tuổi hay năm hai năm ba, học trưởng phú nhị đại có lí lịch gia đình xuất chúng cũng đều chọn Dương Cẩm Tú là hoa khôi số một đại học Thủ Đô.

      Cộng tất cả người theo đuổi Dương Cẩm Tú từ trước tới nay cũng có thể xếp hàng dài từ cửa phòng học tới cổng trường.

      Thanh niên tên Trần Song Hỷ trước mặt này cũng là một trong số những người theo đuổi lúc đó.

      Chỉ là điều kiện của Trần Song Hỷ không thể sánh bằng những người theo đuổi khác, người xuất thân từ vùng nông thôn như anh ta lí lịch không tốt lắm, bố đã từng ngồi tù, mẹ lại sống không có chừng mực, ông bà mất sớm, anh ta là một sinh viên nghèo thực sự.

      Theo lý mà nói thì một người con trai như anh ta kết hợp với một nữ thần như Dương Cẩm Tú, dựa theo tình tiết phát triển trong tiểu thuyết và phim ảnh miêu tả thì có lẽ sẽ thành một đôi, nhưng kết quả không phải vậy.

Khi Trần Song Hỷ cầm một đóa hoa đứng dưới kí túc xá của Dương Cẩm Tú ba ngày ba đêm, dầm mưa để tỏ tình với cô thì Dương Cẩm Tú chỉ xuống lầu lấy hàng, sau đó nói một câu: Chúng ta không hợp.

      Sau này Trần Song Hỷ cũng không xuất hiện trước mặt cô nữa, như biến mất trong nháy mắt vậy.

      Mà lý do từ chối của Dương Cẩm Tú cũng rất đơn giản: Thứ không hợp chính là khi cô nhìn vào ánh mắt của Trần Song Hỷ, cảm thấy ánh mắt đó thật khiến người ta chán ghét!   

      Bây giờ gặp lại Trần Song Hỷ, Dương Cẩm Tú không hề có cảm giác vui mừng gặp được bạn cũ như tưởng tượng, sau khi ngẩn người thì gượng gạo mỉm cười: “Lâu rồi không gặp”.

      “Phải đấy, lâu rồi không gặp”.

      Gặp lại Dương Cẩm Tú, Trần Song Hỷ cực kì vui mừng, cả người anh ta mặc đồ đắt tiền, mang giày da sải bước tới: “Tính ra cũng bảy tám năm rồi nhỉ!”  

      Nói rồi, anh ta đưa tay ra: “Dạo này sống tốt không? Cẩm Tú?”  

      Cẩm Tú!  

      Xì…  

      Xưng hô thân mật như vậy, trong không trung dường như mang thêm một mùi vị khó nói nên lời.

      Mục Tiểu Vũ không nhịn được nhìn Vu Kiệt một cái.

      Mà vẻ mặt Vu Kiệt vẫn luôn bình tĩnh, hoàn toàn không bộc lộ chút ghen tuông nào.

      Thoạt đầu Dương Cẩm Tú không đưa tay ra, ngược lại vẫn đặt tay sau lưng, nói bằng giọng điệu ngượng ngùng như cũ: “Cũng tạm ổn! Nhìn anh ăn mặc thế này chắc cuộc sống hiện tại không tệ nhỉ”.

      “Đúng vậy, cũng tính là tốt”, Trần Song Hỷ mang vẻ kiêu ngạo nói về bản thân: “So với những bạn học từng xem thường tôi thì thành tựu bây giờ của tôi đủ nghiền nát bọn họ chỉ bằng một ngón tay”.

      “Lăn lộn kiếm sống mấy năm nay, may mà ông trời có mắt, không để tôi thua cuộc”.

      “Ồ, thế à”, Dương Cẩm Tú không quan tâm lắm.

      “Đương nhiên là vậy”, Trần Song Hỷ nói bằng giọng điệu của người thành công không ai sánh được: “Em còn nhớ năm đó em đã nói với tôi câu ‘chúng ta không hợp’ dưới kí túc xá không? Câu nói này đến bây giờ tôi vẫn nhớ, cũng nhờ câu nói đó đã kích thích tất cả sự phấn đấu trong lòng tôi.

Để rút ngắn khoảng cách giữa hai chúng ta, tôi liều mạng học tập, liều mạng ra ngoài xã giao, liều mạng kiếm tiền, cuối cùng hôm này cũng đã thành công rồi”.

      “Cẩm Tú…”  

      “Khụ, khụ!”  

      Nghe tới đây, nếu như không chen ngang, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện mất.

      Mục Tiểu Vũ hơi cạn lời với người này, vội vàng ho một tiếng cắt đứt bộ dạng say sưa nói về trải nghiệm bản thân của anh ta.

      Làm ơn đi, anh nghe ngóng anh họ tôi một chút trước được không vậy?  

      So thành công?  

      Xin lỗi!  

      Anh họ tôi vừa ra đời đã vượt qua tất cả những người cùng tuổi rồi.

      Tiếng ho này lập tức thu hút ánh mắt của Trần Song Hỷ.

      Anh ta đưa mắt nhìn Mục Tiểu Vũ, vừa nhìn liền bị làm cho ngạc nhiên.

      Tuy không có sức hấp dẫn như người trưởng thành nhưng nét thanh xuân kết hợp với gen nhà họ Lý giúp ngoại hình Mục Tiểu Vũ xinh đẹp hơn những ngôi sao trong làng giải trí gấp mấy lần, hôm nay chỉ mặc môt chiếc quần dài đơn giản cũng đủ khiến toàn thân cô bé toát ra hơi thở tươi trẻ và thuần khiết.

      Việc này đối với một người đàn ông trải qua thăng trầm của xã hội chính là vết thương chí mạng.

      Nhất thời, Trần Song Hỷ không thể rời mắt.

      “Cẩm Tú, đây là…?”  

      Dương Cẩm Tú nhanh chóng giới thiệu: “Em ấy là…”  

      “Em họ!”  

      “Đúng không, có phải em họ không?”, Trần Song Hỷ giành trả lời.

      “...”, Dương Cẩm Tú sững sờ: “Vậy mà cũng đoán được?”  

      “Hahaha, đương nhiên!”, Trần Song Hỷ bật cười: “Cô bé này thật giống Dương Cẩm Tú em, đều xinh đẹp như vậy, vừa nhìn đã biết sinh ra từ một gen mà”.

      “Vậy đây là…”  

      Tiếp đó, ánh mắt Trần Song Hỷ chuyển về phía người con trai đứng sát Dương Cẩm Tú.

      Dương Cẩm Tú không nhịn được vội giới thiệu: “Anh ấy là…”  

      “Tài xế!”  

      “Nhất định là tài xế, đúng không!”, Trần Song Hỷ lại giành trả lời.

      “...” Vu Kiệt.

      “...” Dương Cẩm Tú.

      “...” Mục Tiểu Vũ.

      Soạt!  

      Lời vừa nói ra.

      Sắc mặt ba người đồng loạt thay đổi.

      Trần Song Hỷ tự cho là đúng nói: “Lúc học đại học tôi đã nghe điều kiện gia đình Cẩm Tú cực tốt, có lúc tôi thấy em ra ngoài còn có tài xế đưa đi, có điều…tài xế em đưa tới hôm nay hình như không chuyên nghiệp lắm nhỉ, sao lại mặc loại quần áo này, thế này không phải sẽ làm mất mặt em sao?”  

      Trần Song Hỷ vẫn không nhìn thấy biểu cảm khó coi của ba người họ.

      Mà nghe thấy giọng điệu làm người ta chán ghét của Trần Song Hỷ, Mục Tiểu Vũ nheo mắt: “Mong anh nói chuyện đàng hoàng chút đi, gì mà mặc loại quần áo này?”  

      “Ủa…lẽ nào không phải?”, Trần Song Hỷ ngớ người.

      “Cẩm Tú, tôi nói em…”  

      “Xin lỗi!”  

      Chưa đợi Trần Song Hỷ nói hết câu thì Dương Cẩm Tú sắc mặt đã khó coi, không thèm để ý mặt mũi gì nữa, chen ngang nói: “Trần Song Hỷ, tôi với anh không quá quen biết, ngoài ra mong anh tôn trọng chồng tương lai của tôi một chút, anh ấy không phải tài xế”.

      “Đi thôi!”, nói xong, Dương Cẩm Tú liếc Trần Song Hỷ một cái, nắm tay Vu Kiệt trước mặt anh ta.

      Vu Kiệt hờ hững nói một câu: “Ừm”.

      Sau đó xoay người, nhanh chân đi vào đại học Thủ Đô.

      Bóng lưng đó là không muốn nhìn Trần Song Hỷ thêm nữa.

      Mục Tiểu Vũ cũng xoay người, khóe mắt lạnh lùng liếc Trần Song Hỷ như cười nhạo anh ta ngu ngốc.

      Đoạn tuyệt!  

      Đoạn tuyệt như vậy!  

      Đoạn tuyệt không chút lưu tình!  

      Khoảnh khắc đó, Trần Song Hỷ đứng im bất động, một cỗ đau đớn ngập tràn trên mặt.

      Da mặt anh ta nhăn nhó: “Chồng tương lai?”  

      “Thằng cha mặc đồ rách nát này lại là chồng tương lai của Cẩm Tú?”  

      “Hơ…haha!”  

      “Dương Cẩm Tú, chẳng phải em không vừa mắt kẻ nghèo hèn sao? Không phải em nói người nghèo không hợp với thân phận bối cảnh của em sao? Sao? Sao bây giờ em lại kết hôn với một người nghèo?”  

      “Rốt cuộc em không vừa mắt kẻ nghèo hay là không vừa mắt tôi?”  

     !!!  

      Lầm bầm tại chỗ, ghen ghét biến thành tức giận vây quanh hốc mắt.

      “Hờ, thiên kim tiểu thư gì chứ, con cháu thế gia gì chứ?”  

      Trần Song Hỷ siết chặt nắm đấm: “Tôi thấy cũng chỉ là đồ rẻ tiền, giả bộ ngây thơ với ông hả?”  

      “Dương Cẩm Tú, trước kia ông đây không có được em, bây giờ, em cứ đợi mà xem!”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.