Đệ Nhất Lang Vương

Chương 710: Du Lịch




Sáng sớm, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi mọi ngóc ngách trong Tứ hợp viện của nhà họ Lý.

Dấu vết của bữa tiệc đêm qua đã hoàn toàn biến mất, tất cả đều được người làm quét dọn sạch sẽ.

Sau khi trở về từ bệnh viện Quân Khu 4 thủ đô, Vu Kiệt về phòng mình nghỉ ngơi, bởi vì anh và Dương Cẩm Tú còn chưa kết hôn, cho nên hai người cũng không ở cùng nhau, bất kể là bởi ý nguyện của cả hai hay bởi quy củ của gia tộc, bọn họ không được phép sống chung trước hôn nhân.

Hơn năm giờ sáng, Vu Kiệt đã thức dậy, đánh một bài quyền trong sân, hiếm khi được một ngày nhàn rỗi, anh vẫn muốn duy trì thói quen rèn luyện thân thể cho thật tốt.

Anh đánh ra một quyền như rồng, một quyền như hổ, hai quyền đánh vào không khí, phát ra tiếng nổ.

Trong từng chiêu thức càng thể hiện rõ phong thái của bậc tông sư, chém ra như đao thương, khuỷu tay vung lên như côn bổng, động tác uyển chuyển, lưu loát sinh động, trôi chảy mà nhanh chóng.

Đương nhiên…

Tất cả đều bởi vì anh đã thăng cấp, trở thành Hóa Kình tầng bốn, gần hai mươi lăm tuổi đã đạt đến cảnh giới Hóa Kình tầng bốn, với thành tích như vậy, phóng mắt khắp võ giới hiện tại, xưng là thiên tài đệ nhất cũng không phải là quá đáng.

Ước chừng bỏ ra khoảng hai tiếng, sau khi đánh xong quyền cuối cùng, Vu Kiệt nhắm hai mắt lại, để khí kình vận chuyển toàn thân, hai bên trán anh rịn ra từng giọt mồ hôi nóng hổi, đợi đến khi mồ hôi đã khô, anh mới mở mắt, thở hắt ra một hơi.

“Củng cố”.

Vu Kiệt xòe tay ra, đưa đến trước mắt mình: “Cảnh giới Hóa Kình quả nhiên huyền diệu, khí kình có thể phóng ra ngoài, nếu như cảnh giới phong Vương thật sự như những gì mà thầy đã nói đêm qua… thì cũng đáng chờ mong đấy chứ!”

Sau hai tiếng luyện quyền, nhờ vào phương thức đặc biệt của mình, Vu Kiệt đã hoàn toàn củng cố cảnh giới Hóa Kình tầng bốn.

Ngay lúc đó, quản gia cũng bưng điểm tâm đến: “Cậu chủ!”

“Chú Vương!”, Vu Kiệt hô.

Tuy chú Vương chỉ là người làm, nhưng trong mắt Vu Kiệt, giữa con người với nhau không có phân chia cao thấp.

Quản gia nói: “Lúc sáng sớm, thấy cậu đang luyện công, tôi cũng không dám quấy rầy, đây là bữa sáng đã chuẩn bị sẵn cho cậu, cậu vừa luyện công xong, chắc là rất đói bụng”.

“Có hơi!”, Vu Kiệt cũng không khách sáo, nhận lấy khay điểm tâm, cầm bánh quẩy lên ăn, vừa ăn vừa hỏi: “Bố tôi đang ở đâu?”

“Sáng sớm, ông Nam đã đến công ty rồi, bữa sáng sẽ do người ở công ty chuẩn bị, ông hai, ông ba cũng có việc, đêm qua đã rời đi”.

Quản gia đáp.

“Còn cô út?”

“Bà hai vẫn còn nghỉ ngơi, hẳn là mấy ngày nay đã rất mệt”.

“Vậy à!”, Vu Kiệt ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng đúng, ở những nơi như ngục giam, sao có thể ngủ ngon giấc được?

“Nếu cô cả còn ở nhà thì tốt rồi!”, nói xong, Vu Kiệt lẩm bẩm một câu.

Nhớ đến lời dặn của thầy Mặc Bạch đêm qua, Vu Kiệt hiểu rất rõ ý của thầy.

Đó chính là kết hợp y thuật võ giới cùng thế tục, một khi thành công, có thể tạo bước đột phá trong giới y học hiện tại, đưa nền y học của nhân loại tiến lên một tầm cao mới.

Mà quá trình này, nếu như chỉ dựa vào mình anh, chắc chắn là không thể, còn cần một vị có nghiên cứu sâu về y học ở thế tục, hơn nữa, người này phải có sức ảnh hưởng nhất định, với những điều kiện trên, ngoại trừ cô Lý Tiên, Vu Kiệt thật không nghĩ ra ai khác, và anh cũng không biết bất kỳ ai khác.

Tuy nhiên…

Ngay khi anh vừa nhắc đến Lý Tiên thì đột nhiên quản gia nói: “Cậu chủ, bà cả đang ở nhà đấy! Đêm hôm qua, lúc ba giờ, bà cả lái xe về nhà, tuy nhiên, hình như tâm trạng có hơi tệ, sáng nay, lúc tôi lên đưa cơm, bà cả cũng không để tâm đến tôi, dường như đã xảy ra vấn đề gì đó”.

“Vấn đề?”

Vu Kiệt nhíu mày: “Vấn đề gì?”

“Không biết!”, quản gia lắc đầu.

“Tôi đi xem thử!”

Nói xong, Vu Kiệt đặt khay điểm tâm xuống, chuẩn bị đi.

Tuy nhiên, anh còn chưa đi được mấy bước, thì mấy người Trịnh Long, Mục Tiểu Vũ và Dương Cẩm Tú đã nối đuôi nhau đi tới.

“Anh Kiệt”.

“Anh Kiệt”.

“Anh họ”.

Ba người cùng đến khiến cho Vu Kiệt thoáng ngẩn người.

Anh liếc nhìn quản gia.

Quản gia hiểu ý: “Tôi lui xuống trước!”

Dứt lời, ông ta vội bưng khay thức ăn đi, đương nhiên, đây là người có mắt nhìn.

Đợi ông ta đi rồi, Vu Kiệt mới nhìn về phía mấy người vừa đến: “Mọi người thức sớm vậy, sao không ngủ thêm đi?”

Trịnh Long liếc nhìn Dương Cẩm Tú, sau đó bước lên trước, kề vào tai Vu Kiệt, nói: “Anh Kiệt, chuyện anh giao cho tôi, tôi đã hoàn thành, tôi đã cho người chuyển những chứng cứ trong tay Vương Đào cho tổ điều tra, đoán chừng Vu Hải không thoát được rồi!”

Nghe nói thế, Vu Kiệt gật đầu: “Ừm!”

“Có cần xóa sạch dấu vết không?”, Trịnh Long hỏi.

Vu Kiệt lắc đầu: “Không cần, cứ để vậy đi! Dù có tra được thì đó cũng là chuyện do Vu Hải lén lút làm, không có liên quan gì đến chúng ta”.

“Vâng!”

Trịnh Long gật đầu: “Vậy thì tôi đi trước!”

“Được!”

Sau khi anh ta báo cáo toàn bộ tình hình của Lưu Hải và Vương Đào, vụ việc lần này xem như đã hoàn toàn kết thúc.

Trịnh Long lập tức rời đi.

Kế đó, Vu Kiệt bước đến trước mặt Dương Cẩm Tú: “Sao em không ngủ thêm chút nữa?”

Dương Cẩm Tú mỉm cười: “Em ngủ đủ rồi, người ta cũng đâu phải con heo lười!”

“Haha, anh họ, là em kéo chị dâu dậy đấy, chuyện là vầy, hôm nay, trường của em tổ chức đại hội phụ huynh, tất cả phụ huynh đều phải tham dự đại hội lần này, hình như có liên quan đến chuyện quyên tiền á, bố em đã ra ngoài từ sớm để mua thức ăn cho mẹ, mẹ em thì còn ngủ, cho nên em đành phải đến tìm anh!”

Ngay lúc đó, Mục Tiểu Vũ liền lên tiếng giải thích.

Đại hội quyên góp của sinh viên và phụ huynh đại học Thủ Đô.

Mỗi một sinh viên năm nhất đều phải tham gia đại hội lần này, đó cũng là truyền thống suốt bao nhiêu năm nay của đại học Thủ Đô.

Từ xưa đến nay, với tư cách là học viện hoàng gia dưới chân thiên tử, hằng năm, đại học Thủ Đô đều tổ chức đại hội như vậy, ngoài việc bồi dưỡng lòng “nhân từ” của sinh viên, nhà trường còn thông qua đại hội này để quyên góp tiền hỗ trợ những học sinh ở các khu vực khan hiếm nguồn tài nguyên phục vụ cho giáo dục, tất cả tiền quyên góp được trong đại hội sẽ được chuyển ra ngoài, tuyệt đối không giữ lại.

Có điều, đại hội phát triển cho đến ngày hôm nay, từ một khía cạnh nào đó, đã có sự thay đổi.

Theo như lời hứa của đại học Thủ Đô mười mấy năm trước, mười vị phụ huynh có số tiền quyên góp nhiều nhất trong đại hội sẽ được khen thưởng, và được ghi danh trên bức tường vinh dự, từ đó về sau, đại hội trở thành nơi để tất cả sinh viên năm nhất và phụ huynh so kè với nhau.

So xem ai nhiều tiền hơn, so xem ai có địa vị cao hơn, ai có gia cảnh tốt hơn, đại hội… đã hoàn toàn mất đi ý nghĩa vốn có.

Lúc ở biên cảnh, Vu Kiệt đã từng nghe đại ca Tần Bưu nhắc đến việc này, nghe Mục Tiểu Vũ nói, anh híp mắt: “Tiểu Vũ, tối qua cô út đã nói, em có thể không cần để tâm đến quy củ lúc trước, từ nay có thể tự do sử dụng thân phận và tài phú của mình, nhưng nếu để ganh đua thì… anh họ cảm thấy em đừng nên tìm anh và chị dâu làm gì”.

Vu Kiệt nói thẳng.

Cưng chiều em gái là một chuyện.

Nhưng không thể mất lý trí.

Vu Kiệt không phải người thích so đo.

Mục Tiểu Vũ vội xua tay: “Không phải, không phải, em không có ý định ganh đua, anh họ đừng hiểu lầm”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.