*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là một chuyện vô cùng bi thảm, một bi kịch mà từ xưa đến nay không thể nào thay đổi được.
Đơn giản chỉ bởi một quyết định sai lầm, vận mệnh của Nga Mi đã bị chôn vùi, việc này không đáng, nhưng rốt cuộc vẫn bị người đời sau lấy ra bàn tán.
Ngoại trừ những việc này, thật ra cũng không có bao nhiêu việc liên quan đến Vu Kiệt.
Anh bị nhốt ở cục cảnh sát, đương nhiên, một đêm này không thể nào ngon giấc được, trên thực tế, sau khi bị đưa vào đây, lấy khẩu cung, Vu Kiệt chợt nhận ra rằng mình muốn rời khỏi nơi này có lẽ không phải là chuyện đơn giản, nhất là khi anh nhớ lại cảnh Lưu Hải tự mình đập đầu vào vách tường.
Anh đã mô tả rất chi tiết việc này với nhân viên điều tra, đáng tiếc là, đối phương lại trực tiếp đưa ra video mà Lưu Hải cung cấp để làm bằng chứng, khiến anh á khẩu, không trả lời được.
Hoàn toàn chính xác, nhìn theo góc độ của camera thì sở dĩ đầu Lưu Hải va vào tường là do bị anh đấm, căn bản không có gì để phản bác, một chuỗi động tác liên tục kia quả thực rất hoàn mỹ, lại nói, camera giám sát có một khuyết điểm là không thể ghi âm, quả thực là một sự phối hợp tuyệt vời.
Cho nên… anh bị nhốt lại đây, chờ đợi quyết định tiếp theo của Lưu Hải.
Đứng trước chứng cớ tuyệt đối như vậy, dù cho có giải thích thế nào thì cũng vô ích.
Cũng may, anh đã sớm có chuẩn bị.
Đứng trong phòng giam chật hẹp, nhìn bầu trời đêm qua khung cửa sổ, vô số ngôi sao lấp lánh trên nền trời lại khiến người ta có cảm giác cô tịch và lạnh lẽo.
Vu Kiệt ngẩng đầu lên:
“Lúc này, có lẽ đã tìm được!”
“Hi vọng phán đoán của mình không sai lầm”, anh lẩm bẩm một câu, đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Đây không phải là tiếng bước chân của nhân viên trong cục cảnh sát.
Vu Kiệt cau chặt mày, từ từ quay đầu lại, ngay sau đó, xuất hiện trong tầm mắt anh là một người đàn ông trung niên đeo mặt nạ, vóc người thẳng tắp, đứng chắp tay, ánh mắt sáng ngời, có thần, tựa như một vị trưởng bối vô cùng yêu thương hậu bối.
Trên quần áo của đối phương, ngay vị trí ống tay áo có thêu hai chữ sắc nét: Quốc Phái.
Nhìn thấy hai chữ kia, Vu Kiệt tỏ vẻ nghi hoặc: “Quốc Phái?”
Người đàn ông trung niên lấy ra một cái chìa khóa được giắt bên hông, ném vào phòng, lạnh lùng nói: “Thân là thiên tài trăm năm khó gặp trong võ giới, lại vì chuyện cỏn con ở thế tục mà không thể thoát thân, đây chẳng khác nào là tự vả vào mặt võ giả chúng ta”.
“Cậu là đệ tử của Võ Thánh, tương lai sẽ là đối tượng chủ chốt được Quốc Phái bồi dưỡng, với thiên phú của cậu, phong Vương không phải là vấn đề, cần gì phải lưu luyến thế tục?”
“Cầm lấy chìa khóa, mở cửa, đi theo tôi”.
Giọng người đàn ông trung niên vô cùng độc đoán, dường như không cho phép cự tuyệt.
Chìa khóa rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh “leng keng”, số thứ tự phía trên chính là số phòng giam của Vu Kiệt.
Có điều…
Vu Kiệt không vội cầm lên, mà nhìn thẳng về phía người đàn ông trung niên, hỏi: “Là sư phụ bảo ông đến?”
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Cũng không hẳn, có một ông cụ ở trong Quốc Phái không muốn cậu phí phạm khoảng thời gian tốt đẹp vào những chuyện của thế tục, nên bảo tôi đến đưa cậu đi, rời khỏi đây, chuyện sau đó sẽ do Quốc Phái thay cậu giải quyết, tên và thân thế của cậu, kể cả thân phận Lang Vương ở thế tục sắp bị xếp vào chuyện cơ mật rồi!”
“Đây là một cơ hội chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, cả đời này, ông cụ kia chưa từng thu một đồ đệ nào cả, bất kể là địa vị hay thực lực, đều hơn xa vị sư phụ Võ Thánh của cậu, đi theo ông ấy, chính là phước ba đời của cậu”.
“Vậy à?”
Vu Kiệt thở dài: “Vậy thì thật bất hạnh, tôi cũng không muốn rời khỏi đây, xin hãy thay tôi nói lời xin lỗi với ông cụ kia, Vu Kiệt đã có hai người sư phụ rồi, nếu lại bái sư, hai vị sư phu kia sẽ tức giận”.
“Mặt khác, tôi không cần Quốc Phái giúp tôi giải quyết bất kỳ chuyện gì, thế tục hay không thế tục, trong mắt tôi, không cần phải phân chia rạch ròi như vậy, chuyện của tôi, tôi sẽ tự giải quyết, cám ơn”.
Lễ phép nói một tiếng “cám ơn”, xem như đã đủ lắm rồi.
Về phần rời đi?
Không!
Ngay lúc này rời đi, chính là làm loạn toàn bộ kế hoạch, trước khi đến gặp Lưu Hải ở câu lạc bộ Thiên Hải, anh đã sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, chỉ cần chờ đến thời điểm thu lưới mà thôi.
Nghe được câu trả lời của Vu Kiệt, trong phút chốc, người đàn ông trung niên tỏ vẻ khó hiểu, nhưng chẳng bao lâu sau, ông ấy đã lấy lại bình tỉnh: “Vì cô nhỏ của cậu à?”
“Vâng!”, Vu Kiệt gật đầu.
“Vậy thì không đáng!”
Vu Kiệt đáp: “Có đáng hay không cũng không phải do ông nói, mà là do tôi nghĩ, tôi cảm thấy đáng giá, đó chính là đáng giá, người khác cảm thấy thế nào đó là chuyện của họ, liên quan khỉ gì đến tôi”.
Người đàn ông trung niên bật cười: “Thú vị, rất tốt, tôi sẽ nhớ kỹ lời cậu nói, cũng sẽ nhớ kỹ cậu, được rồi, giờ nói chuyện chính đi!”
“Vốn có thể nói cho cậu tin này lúc ban ngày, tuy nhiên, loại chuyện như thế này, chỉ có thể đợi đến khi đêm xuống, mọi người đã chìm vào mộng đẹp, mới có thể đến tìm cậu, đúng là có hơi phiền toái”.
“Chuyện chính?”
Chuyện tiếp sau đây mới là chuyện chính?
Tim Vu Kiệt lập tức thắt lại.
“Chuyện gì?”
Người đàn ông trung niên nói: “Có một vài tin tức, thứ nhất, lão hòa thượng khiến sư phụ Mặc Bạch của cậu bị thương đã tự sát, vừa mới đây thôi, ông ta có để lại một phần di thư, nội dung có liên quan đến cậu, ông ta nói: Cây có mọc thành rừng thì gió vẫn có thể thổi bật rễ”.
“Ẩn ý trong đó chính là, từ khi ra tù đến nay, mỗi một chuyện cậu làm đều quá mức rêu rao, dễ bị người ta nhắm vào.
Điều này đã từng được đưa ra thảo luận trong các cuộc họp quan trọng của Quốc Phái, mục tiêu bị nghi ngờ hiện tại tạm xác định là người của Giang Hồ Truyền Thừa, cậu không cần biết chi tiết, chỉ muốn nhắc nhở cậu một câu: Sau khi rời khỏi nơi này, tốt nhất nên cẩn thận một chút”.
“Cảm ơn!”, Vu Kiệt nói lời cảm tạ, tuy rằng bản thân anh cũng đã có sự cảnh giác, nhưng Quốc Phái cho người đặc biệt đến nhắc nhở anh, từ đó, có thể thấy việc này rất nghiêm trọng.
Người đàn ông trung niên tiếp tục nói: “Tin thứ hai là do Mạc Vãn Phong nhờ tôi nhắn gửi, ngày đó, người mà cậu bắt được ở Giang Thành đã được xác minh thân phận, quả thực là người của giới sát thủ, cũng là đối tượng cấp hai đang bị truy nã trong nước.
Hiện tại, thông qua một số phương pháp đặc thù, đã nắm giữ được toàn bộ danh sách sát thủ của gia tộc Thánh Đường ẩn mình tại Hoa Hạ, tổng cộng có 500 tên, đã bị bắt toàn bộ”.
“Cậu không cần phải lo lắng nữa, tổ chức Đệ Nhất đã triển khai mạng lưới âm thầm theo dõi tất cả người nước ngoài ở xung quanh người thân và bạn bè của anh”.
Bắt được!
Nghe được tin này, Vu Kiệt thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đối với anh, anh không quá lo cho bản thân, trái lại, anh càng lo lắng cho người thân và bạn bè của mình, những người tay trói gà không chặt.
Anh trai Vu Sơn.
Cháu gái Nhã Nhã.
Còn có gia đình Dương Cẩm Tú.
…
Nếu bởi vì anh mà bọn họ bị uy hiếp đến tánh mạng, một khi xảy ra chuyện bất trắc, đời này, Vu Kiệt không cách nào tha thứ cho bản thân mình.