Đệ Nhất Lang Vương

Chương 666: Ước Gì Nhà Họ Lý Tìm Đường Chết




Đập đầu vào tường mạnh như vậy, chắc chắn sẽ bị thương.

Đây là một hành động bất ngờ vượt ngoài dự đoán, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Vu Kiệt lập tức có phản ứng… Tên này muốn vu oan giá họa.

“Không ổn…”, nhận ra điều này, Vu Kiệt lập tức kéo giãn khoảng cách, quay đầu tìm kiếm camera giấu trong bóng tối, chỉ cần liếc mắt, anh liền có thể thấy được ánh sáng màu đỏ yếu ớt của đèn camera ẩn trong góc.

Vị trí kia rất khéo.

Tuy rằng quay được hình ảnh của cả Vu Kiệt lẫn Lưu Hải, nhưng với khoảnh khắc vừa nãy, đầu của Lưu Hải hoàn toàn bị thân hình của Vu Kiệt che phủ.

Ngoại trừ việc đó, còn có một điểm trí mạng, chính là thông qua camera chỉ thấy được Vu Kiệt xông lên nắm lấy cổ áo Lưu Hải, cùng động tác anh vung nắm đấm lên, nhưng không cách nào thấy được rốt cuộc Vu Kiệt có ra tay đánh người hay không.

Trên cơ sở đó, Lưu Hải chỉ cần hét lên thảm thiết, kèm theo đó là tiếng đập đầu vào tường…

Chỉ vậy thôi, đủ khiến cho người ta hình dung được sự thật rằng…

Vu Kiệt… đánh người!

Nhận ra điều này, Vu Kiệt lập tức hiểu được ý của Lưu Hải, anh… trúng kế.

Mặc dù ở thời khắc cuối cùng, anh đã khống chế được bản thân, nhưng anh không thể nào khống chế được ý định vu oan giá họa của kẻ khác.

Anh… bị bẫy rồi!

Chẳng mấy chốc, một vết thương rỉ máu xuất hiện ở ót của Lưu Hải.

Lại nói…

Sau khi tiếng hét thảm thiết của hắn vọng ra ngoài, chỉ trong vòng ít phút ngắn ngủi, ngoài cửa đã vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Tất cả nhân viên phục vụ, bảo vệ của câu lạc bộ Thiên Hải cùng với đám vệ sĩ vừa ra ngoài lúc nãy đã sớm chuẩn bị sẵn, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất xông vào.

Giữa các tầng.

Trên hành lang.

Âm thanh ào ào tựa như Trường Giang vỗ sóng, báo hiệu nguy hiểm sắp đến.

Lưu Hải ngã ngồi trên mặt đất, đưa tay sờ soạng vết thương trên cái ót của mình, lúc nhìn thấy tay mình dính đầy máu, hắn nở nụ cười, cười một cách khoái trá, cười một cách ngông cuồng.

Vu Kiệt siết chặt nắm đấm, bầu không khí trở nên căng thẳng đến cực điểm.

“Rầm!”

Kế đó, không có gì là bất ngờ, cứ như một vở kịch đã chuẩn bị sẵn từ trước, cửa phòng VIP bị vệ sĩ đá văng, tất cả mọi người vọt vào, chạy đến bên cạnh Lưu Hải.

Ly rượu trên bàn bị đá văng xuống đất.

Lưu Hải đang té ngồi trên mặt đất.

Còn có bàn tay dính đầy máu tươi trông vô cùng chói mắt của hắn.

Từng chi tiết tỉ mĩ phát sinh trước mắt, phối hợp với tiếng thét của Lưu Hải, tạo thành một nhận định tất yếu.

Mà ngay lúc này, yếu tố đặc sắc nhất trong vở kịch do Lưu Hải làm đạo diễn đã đến.

Ngoài cổng, sau khi tất cả người của câu lạc bộ Thiên Hải ùa vào phòng VIP, bất chợt, tiếng còi xe cảnh sát “ò í e” vang vọng khắp nơi, có rất nhiều người vây quanh lối vào câu lạc bộ, chỉ trỏ, bàn tán về việc phát sinh bên trong.

Ngay sau đó, hơn mười cán bộ mặc đồng phục màu đen tiến vào với tốc độ cực nhanh, cứ như đã sớm nhận được tin, đi thẳng đến phòng VIP, nơi xảy ra sự việc giữa Vu Kiệt và Lưu Hải.

Tốc độ nhanh chóng.

Mục đích cũng rõ ràng.

Lưu Hải vừa hô lên thì bọn họ đã chạy đến.

Thời gian được khống chế một cách chuẩn xác, cứ như một đám thái… giám chạy vào lầu xanh, khiến người ta “khó mà đoán được”.

Đến rồi.

Đến rồi.

Hơn mười cán bộ bên hông giắt còng tay sáng loáng đi vào phòng VIP, người cầm đầu với vẻ mặt nghiêm túc, bước từng bước dài, vừa vào cửa, ánh mắt hắn liền rơi trên người Lưu Hải.

Lúc nhìn thấy máu tươi trên tay hắn, phút chốc, sắc mặt tên kia lập tức thay đổi.

“Đã có chuyện gì xảy ra?”, tên cán bộ nói với giọng điệu hung ác.

Nghe hỏi, Lưu Hải lập tức bụm lấy cái ót của mình, sau đó giơ tay chỉ vào Vu Kiệt: “Là hắn, là hắn, tên này dám đánh người ở nơi công cộng, chỉ nói một câu không hợp ý liền ra tay đánh người, gây uy hiếp nghiêm trọng đến an toàn tánh mạng của tôi, mau bắt hắn lại, nhanh lên, nhanh!”

“…”, Vu Kiệt.

“Đúng, đúng, đúng, chính là hắn, chúng tôi có camera giám sát, chúng tôi có chứng cớ, người này vừa vào đây, đã có hai lần ra tay với ông chủ của chúng tôi, nếu không phải chúng tôi chạy đến kịp, sợ là ông chủ đã bị hắn đánh đến mức tàn phế rồi!”

“Đúng vậy, đúng vậy, cán bộ à, mau bắt tên này về thẩm tra đi, nhất định phải tra rõ thân phận cùng những việc hắn đã từng làm, nếu không tra rõ, nói không chừng lại gây họa cho xã hội”.

“Đúng đấy, nhìn tên này có hơi quen, lúc trước, hắn đã nhiều lần gây sự đánh nhau ở gần đây, hình như là đã từng ngồi tù thì phải, vừa ra tù không bao lâu đâu!”

“Cái gì?”

Tên cầm đầu đám cán bộ kia vừa nghe “đã từng ngồi tù”, ánh mắt hắn ta nhìn Vu Kiệt càng trở nên lạnh lùng.

Kế đó, hắn ta vẫy vẫy bàn tay to của mình, không chút do dự nói: “Mang đi hết cho tôi, đưa đi thẩm vấn!”

“Vâng!”

Không bao lâu sau, Vu Kiệt cùng Vu Hải đều bị đưa đi.

Đi cùng bọn họ còn có người phụ trách quản lý câu lạc bộ Thiên Hải, cùng với tay trợ lý vẫn luôn trực trước màn hình camera.

Lại nói, đi lần này, không chỉ mang ý nghĩa Vu Kiệt đã rơi vào bẫy của Lưu Hải, mà hơn thế nữa, tất cả những cố gắng mà nhà họ Lý làm cho Lý Châu phút chốc trở nên vô nghĩa.

Bọn họ có thể xác định được một sự thật.

Đó chính là nhà họ Lưu thật sự đứng ở phe đối lập với nhà họ Lý, tuy nhiên, bọn họ lại chẳng cách nào xác định được sự việc lần này có sự tham gia của nhà Hiên Viên, nhưng bất kể thế nào đi nữa, kẻ địch thật sự đã từng người, từng người một lộ ra ánh sáng.

Tuy nhiên…

Vẫn câu nói đó.

Trong tất cả mọi việc, trước khi có được kết quả cuối cùng, không ai hay biết được sẽ còn biến cố gì xảy ra hay không.

Chẳng ai dám chắc kết cục sẽ không xuất hiện việc ngoài ý muốn.

Càng không ai biết được tiếp theo đây sẽ có chuyện gì xảy ra.

Ví như Lý Tiên, lúc này đây, cô ta không hề hay biết công lao của mình đã bị chính người trợ lý mà mình tin cậy nhất cướp mất.

Ví như Vu Kiệt, trước khi đến đây, anh không hề hay biết cô lớn của mình đã rơi vào tay kẻ địch.

Ví như lúc này, Lưu Hải vô cùng tự tin bắt đầu tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch, phái người truyền tin cho nhà Hiên Viên, sau đó lén lút đưa kẻ đã bắt cóc Lý Tiên đi lẩn trốn, tránh để người nhà họ Lý nắm được đuôi của hắn, phá hỏng kế hoạch, hơn nữa, đây cũng là một trong những mưu kế của hắn, để Vu Kiệt ở trong tù chính miệng nói ra chuyện nhà họ Lưu bắt cóc Lý Tiên, sau đó tố cáo anh tội danh… vu khống!

Nhưng sao hắn biết được rằng…

Vu Kiệt cố ý bị mắc bẫy hay vô tình?

Từng là vua của biên cảnh, anh hùng Lang Nha, là người đứng đầu trong đội Long Tiễn, mạnh đến mức khiến hai giới ở vùng ngoài biên giới khiếp sợ, thậm chí khiến cho các nước láng giềng phải kiêng kị, một cường giả bực đó… có thật sự ngu xuẩn như vậy không?

Anh sẽ ngây thơ đến mức ngay cả camera giấu ở cửa ra vào mà cũng không phát hiện được?

Anh thật sự yếu đến mức ngay cả tâm tình của mình cũng không khống chế nổi?

Trong tình huống biết rõ rằng đối phương có xác suất đứng ở phe địch rất lớn, lại ngu ngốc đến mức có hành vi gây bất lợi cho mình?

Bạn cho rằng… đó là Vu Kiệt?

Lưu Hải cũng không biết Vu Kiệt mạnh đến mức nào, hắn chỉ biết kế hoạch của mình đã thực hiện được.

Sau khi đi theo cán bộ công an vào bệnh viện, với tư cách là người bị hại, hắn bảo trợ lý của mình đem tất cả video mà camera giám sát đã quay được chuyển đến “Nha môn” ở thủ đô để làm bằng chứng, sau đó rời khỏi bệnh viện.

Sau khi ngồi lên một chiếc xa sang trọng, nữ y tá bên cạnh lập tức cẩn thận băng bó miệng vết thương cho Lưu Hải.

Hắn dùng một tay cầm điện thoại nói chuyện: “Đúng vậy, bác Mục, Vu Kiệt đang ở trong cục cảnh sát, tội cố ý gây thương tích, hơn nữa, tôi đã bảo bệnh viện của nhà họ Lưu làm giấy chứng minh vết thương gây chấn động não, đoán chừng mấy tháng nữa hắn ta mới được ra tù đấy!”

“Cũng không biết nhà họ Lý có thể vận dụng được mối quan hệ của mình hay không?”

Bên kia, Hiên Viên Mục đứng trong gia viên nhà Hiên Viên, tay ông ta vuốt ve món đồ mà Hiên Viên Khánh thích nhất khi còn sống, vẻ mặt âm u: “Nếu nhà họ Lý dám dùng đến mối quan hệ, đó chính là ngày chết của bọn họ!”

“Tôi còn ước gì bọn họ vận dụng mối quan hệ đây này!”

“Hừ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.