Đệ Nhất Lang Vương

Chương 572: Người thi châm đầu tiên




Nếu như chỉ là một câu nói, quả thực không đủ lực uy hϊế͙p͙.

Nhưng nếu người nói những lời này là Lý Nam thì nó đủ để khiến bất kỳ kẻ nào cũng phải cẩn trọng.

Dưới con mưa tầm tã, mỗi một câu, một chữ của Lý Nam đều tràn đầy khí phách, cứ như âm thanh vang vọng trong khe núi, không ngừng quanh quẩn bên tai, cho đến lúc Tuệ Tứ cõng lão hòa thượng rời khỏi bệnh viện, hắn ta vẫn còn nghe thấy những lời vừa nãy âm vang bên tai.

Đây là lửa giận của nhà họ Lý.

Đây là lửa giận của Lý Nam, với tư cách là con trai trưởng nhà họ Lý.

Đây là lửa giận mà một người làm bố, làm bố chồng nên có.

Hòa thượng Tuệ Tứ không phản bác được một câu.

Một câu nói kia, khiến cho một trong Tứ Thánh Tử oai phong lừng lẫy trong võ giới bỗng chốc trở thành một kẻ nhu nhược, không thể làm gì được.

Nếu như cảnh tượng này truyền ra ngoài, nói không chừng, nhà họ Lý sẽ nổi tiếng trong võ giới.

Thế nhưng…

Đối với việc này, từ trêи xuống dưới nhà họ Lý không hề cảm thấy hứng thú.

Lòng độ lượng của bọn họ rất nhỏ, chỉ dành cho người thân của mình mà thôi.

Nhưng tính khí của bọn họ lại rất lớn, động một chút là dùng toàn bộ gia sản để đối đầu với kẻ địch mọi lúc mọi nơi, chỉ vì để lòng mình được thoải mái một chút.

Nắm đấm của bọn họ rất cứng rắn, một khi lửa giận lan ra khỏi cổng nhà họ Lý, kết cục chỉ có một… không chết không thôi!

Đây chính là nhà họ Lý!

Hòa thượng Tuệ Tứ đã rời đi.

Lão hòa thượng vốn đang nằm trong phòng bệnh được hắn ta cõng đi dưới cơn mưa tầm tã.

Mà lúc này, Vu Kiệt vẫn còn tiếp tục thi châm, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trán anh lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt vốn đã tiều tụy, giờ lại càng có nhiều tơ máu ẩn hiện dưới da, chẳng khác nào mạng nhện.

Đến gần xem, máu đỏ làm chói mắt người.

Nhìn từ xa, đỏ thẫm như ánh nắng chiều.

Anh rất mệt, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, gần như đã mất đi nhận thức, nhưng anh vẫn cắn răng, kiên trì đến cùng. Hơi thở Hóa Kình trong cơ thể ngày càng ít đi, bị khống chế thành từng sợi tơ mảnh quấn quanh ngân châm, có thể thoáng thấy được có luồng khí màu đen từ huyệt vị dưới ngân châm thoát ra ngoài, sau đó bị khống chế, xoay quanh cánh hoa ngay bên cạnh.

Vu Kiệt mở bừng mắt.

Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc theo gò má.

Trong phút chốc, thời gian trong phòng dường như ngừng lại, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.

Kim giây nhích từng chút một.

“Cạch!”

Dừng lại.

“Ngay lúc này!”

Ngay khi tử khí vừa thoát ra, lập tức phong bế huyệt đạo.

Màn đêm buông xuống.

Trời sụp tối.

Cùng với âm thanh rả rích như than như khóc của cơn mưa bên ngoài cửa sổ, tay Vu Kiệt nhanh chóng bật ra, trong nháy mắt rút năm cây ngân châm khỏi cơ thể ông cụ Lý, đồng thời, ngay thời điểm ngân châm rời khỏi cơ thể, hơi thở Hóa Kình mảnh như sợi tơ lập tức chui vào, tiến hành chữa trị gân mạch bị tổn thương cho ông cụ.

Xong rồi!

Vu Kiệt thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn chằm chằm năm cánh hoa, thấy tử khí vờn quanh, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, những cánh hoa trắng muốt bị nhuộm thành màu đen, cùng lúc đó, mùi tanh hôi cũng lan tràn khắp phòng.

Cũng may, sau ba mươi giây, tử khí dường như được chỉ dẫn, nhanh chóng chui vào giữa nhụy hoa.

Thời gian dần trôi qua, đóa hoa lại lần nữa khôi phục sắc trắng.

Mùi tanh hôi cũng dần dần biến mất.

Thấy một màn như vậy, tảng đá lớn đè nặng tim Vu Kiệt rốt cuộc cũng rơi xuống.

Anh ngẩng đầu, vẻ mặt uể oải, tối đen, trong mắt càng hiện rõ hai chữ “mệt mỏi”

Anh rất mệt.

Nhưng khi nhìn ông nội, anh lại một lần nữa kiên cường chống đỡ.

“Ông nội…”

Nhìn thấy sau khi rút ngân châm ra, sắc mặt ông cụ Lý đã dần trở nên hồng hào, làn da tràn đầy đốm đồi mồi cũng từ từ trở nên trơn bóng.

Tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt.

Không khiến người ta thất vọng.

Vu Kiệt nhếch miệng cười, lúc này đây, nụ cười của anh phát ra từ nội tâm.

Anh vội vàng đứng dậy, muốn kiểm tra tình trạng của ông cụ, nhưng vừa đứng dậy, còn chưa kịp vịn vào vách tường, hai chân anh đã mềm nhũn, ngã xuống sàn nhà.

“Bịch!”

Bởi vì duy trì một tư thế trong suốt một khoảng thời gian dài, hơn nữa còn phải dồn toàn lực để thi châm, lúc này, nửa người của anh rơi vào trạng thái tê dại.

Đối với võ giả bình thường, nếu để xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên sẽ bị chê cười.

Bởi vì sức lực cùng hơi thở trong cơ thể võ giả hoàn toàn có thể tiêu trừ cảm giác tê dại này.

Nhưng hiện tại…

Vu Kiệt làm không được!

Kình lực và khí lực của anh đều dồn vào việc điều trị cho ông nội.

Nói cách khác, lúc này đây, anh chẳng khác gì người thường.

Kình lực và khí lực của anh bị tiêu hao sạch sẽ, không mất mấy ngày, muốn khôi phục quả thực là chuyện cười.

Căn bản không có khả năng.

Nhưng hiện tại anh không có dư thời gian!

Cũng có thể là… cả đời.

Không có bất kỳ một vị tổ tiên nào bằng lòng đánh đổi tính mạng của mình để tính ra kết quả!

Nhưng hôm nay…

Vu Kiệt nguyện trở thành người đầu tiên thi châm trong dòng chảy lịch sử dài đằng đẵng.

- ---------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.