Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 179: Ngọa Hổ Tàng Long!!




Phạm gia, vố là một đại gia tộc xuất thân chốn đế kinh và có truyền thống hàng trăm năm, sau này bởi vì càng ngày cangf lớn mạnh mà con cháu của dòng họ này di tản khắp nơi trên cả nước, mỗi nơi đều có dấu chân của họ, cũng giống như cha của anh em Phạm Vân Phong, Phạm Mạnh Quang, người nhà họ Phạm di tản nhiều lắm, bởi vậy sức mạnh của gia tộc này chỉ có thể dùng hai từ khổng lồ để hình dung.

Một đại gia cổ gia tộc như vậy và tồn tại qua hàng trăm năm thì ngoài tài lực về kinh tế thì võ lực là điều không thể thiếu được, không có võ lực trải đường thì cho dù kinh tế có mạnh đến bao nhiêu thì cũng rất dễ bị các thế lực khác cướp đoạt, và Phạm gia cũng như các đại tộc khác đều tồn tại vô vàn những bí mật, và chắc hẳn những bí mật đó chỉ có các bậc gia chủ mới biết được.

Không phải ngẫu nhiên mà Phạm Vân Phong tính tình lại cuồng ngạo như vậy, bởi vì sao, bởi dù cho hắn không nắm được những bí ẩn phía sau gia tộc là gì, nhưng thân là con cái bậc hào môn, danh gia vọng tộc thì hắn hắn cũng biết được gia tộc mình mạnh mẽ như thế nào. vì thế mà những việc làm hành động của hắn không coi ai ra gì, và điều đó hắn có chỗ để ỷ lại.

Rầm! rầm! rầm...... tiếng đồ đạc vỡ, tiếng chai chai lọ lọ kêu loảng xoảng. Một tên thanh niên đang ra sức đập phá đồ đạc trong căn phòng xa hoa, sang trọng, còn bên cạnh hắn thì một tên thanh niên và một lão giả đang đứng nhìn. Mặc dù những thứ quý giá trong căn phòng đang từ từ bị đập phá hết nhưng mà hai người chỉ đứng trông mà không có ý định ngăn cản người thanh niên kia.

Không biết qua thời gian bao lâu, tên thanh niên đập phá đồ dùng chán chê trong phòng, lúc cảm thánh quá mệt hắn ta mới dừng lại, hai tay chống lên trên hai đầu gối thở hổn hển, bộ âu phục sang trọng trên người của hắn đã ướt đẫm mồ hôi. thở hổn hển xong hắn đưa ánh mắt nhìn về phía tên thanh niên cùng lão giả rồi gằn giọng.

- Chẳng lẽ chúng ta lại chịu thua hay sao. Thật mất mặt, quá mất mặt. Anh, lưu lão chẳng lẽ họ phạm chúng ta lại hủy đi danh tiếng trong tay chúng ta hay sao.

_ lão lưu tại sao ông lại không ra tay chứ, lúc đó ai cũng có thể thấy ông đang áp đảo tên kia, tại sao lại không ra tay giết hắn chứ?

Nói ra câu này Phạm Vân Phong đưa mắt nhìn Lưu lão. và thanh niên bên cạnh cũng đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn lưu lão dường như đang chờ đợi sự giải thích từ lão Lưu.

Còn Lưu Chí Tường không vội trả lời, lão ta vuốt chòm râu bạc trắng của mình rồi thong thả tiến về phía chiếc ghế dựa rồi cất giọng.

Hai vị thiếu gia, cứ đến đây ngồi nghỉ ngơi trước, Nhị thiếu gia nhất là cậu đó, cậu hãy đến đây ngồi nghỉ ngơi đi, đừng nóng vội.

Vừa nói lão ta vừa kéo hai chiếc ghế ra cho hai anh em Phạm Mạnh Quang, Phạm Vân Phong. Thấy vậy anh em Phạm Mạnh Quang cũng không có chần chờ mà tiến đến ngồi vào, nhưng mà Phạm Vân Phong dường như không chịu được nữa, sau nhiều lần bị đánh mặt giờ hắn chỉ muốn làm sao để giết Thanh Sơn càng nhanh càng tốt.

- Lưu lão tại sao lại không giết hắn chứ, ông đừng có như vậy nữa, tôi không chịu nổi nữa đâu.

Vừa nói Phạm Vân Phong vừa nhìn lưu lão chờ đợi, còn Phạm Mạnh Quang mặc dù cũng muốn biết lý do, nhưng mà hắn vẫn ngồi yên chờ đợi. thấy vậy Lưu lão liếc Phạm Mạnh Quang một cái sau đó nhìn về phía Phạm Vân Phong tồi từ từ cất lời.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||

- Nhị thiếu gia, tuổi trẻ nên ren lyện tâm tính, tâm phải tĩnh như nước, lòng phải sâu như biển mặt trên có thể động nhưng sau bên trong phải tĩnh, thiếu gia hãy nhìn anh của mình đi.

Dừng, dừng, dừng lại, lưu lão ngài đi với ông của tôi quá nhiều rồi nên nhiễm luôn cả từng lời nói hành động cũng không khác gì ông nội tôi cả. Ông nhanh giải thích đi, đừng thừa nước đục thả cẫu nữa.

Mặc dù mất hết kiên nhẫn, nhưng Phạm Vân Phong cũng không dám có thái độ quá quắt đối với Lưu lão. lúc nãy lão Lưu lại bắt đầu cất lời và những lời nói đầu tiên phát ra từ miệng ông ta lại bắt đầu nghiêm túc.

- Người bí ẩn.

Nghe thấy vậy Phạm Mạnh Quang cũng không kiên nhẫn nữa mà hai anh em hắn đồng thời cất giọng.

- Người bí ẩn!!!

Rồi Phạm Vân Phong lại cất giọng nói tiếp.

- Người bí ẩn nảo vậy? tại sao chúng tôi không ai phát hiện được chứ. Ông có nhầm hay không.

Nghe thế Lưu Chí Tường bỗng sầm mặt lại, quắc mắt nhìn về phía Phạm Vân Phong, thấy em trai thất kính như vậy Phạm Mạnh Quang quát một tiếng.

_ Câm mồm! nghe Lưu lão nói tiếp.

mặc dù có chút tức giận, nhưng mà lưu chí tường cũng không nói gì, mà ông ta lại tiếp tục nói.

- Nếu như để các vị đây phát hiện được thì tối đây đã không dùng từ người bí ẩn để để nói về người nọ.

- Thật ra người đó ở cách chúng ta ở một khoảng cách khá xa, và đứng trên một ngọn cây rất cao, khí tức thâm sâu như biển, và điều đặc biết là tôi luôn cảm giác được một luồng sát khí luôn khóa lại thân thể tôi, nếu như lúc đó tôi nổi lên một tia sát ý, chắc hẳn giờ này tôi chỉ còn lại một bộ xương khô mà thôi.

Ngừng lại một lúc Lão lưu lại tiếp tục cất giọng.

- Hai vị thiếu gia đừng hiểu lầm là tôi không muốn xuống tay, mà là không thể xuống tay, nếu lúc đó cho dù tôi thanh công đi chăng nữa thì cũng có thể đưa đến cho Phạm gia những rắc rối, mặc dù chúng ta không sợ nhưng mà giờ chưa biết thực lực đối phương chúng ta cũng không thể tùy tiện ra tay.

- Theo Lão thấy dường như người nọ đang muốn đào tạo thiếu niên kia, có lẽ đó là người hộ đạo của hắn, có lẽ lão sẽ về gặp Gia chủ một lần để bàn bạc, trong thời gian lão không có ở đây thì hai vị thiếu gia cũng không nên hành động quá lỗ mãng, mặc dù lão chỉ vừa mới đặt chân vào đô thành, nhưng mà lão luôn cảm giác cái vùng đất nhỏ bé này lại là nơi Ngọa hổ tàng long.

Nghe vậy anh em Phạm Mạnh Quang thất kinh la lên.

- Ngọa hổ tàng long!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.