Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 2 - Chương 21: Phản tặc?




Edit: August97 (DĐ.LQĐ)

"Muội!"

Mộc Vân Hạc giận dữ, lần đầu tiên ánh mắt nhìn Vãn Thanh tràn đầy lửa giận, tức đến nói không nên lời, sắc mặt đỏ bừng, Phong Huyền Dịch nhìn hai người, kéo Mộc Vân Hạc lui xuống phía sau.

"Huynh trưởng như cha, ngươi liên tiếp không nghe theo lời khuyên bảo của đại ca, có biết đây là tội bất hiếu hay không?"

Ánh mắt Phong Huyền Dịch đầy vẻ châm chọc, Vãn Thanh vốn nhìn thấy hắn liền bốc hỏa, thấy hắn nói như vậy càng thêm chán ghét.

"Vương gia, lời này ai cũng có thể nói với ta, chỉ có ngươi không có tư cách."

Vãn Thanh đáp trả bằng ánh mắt cường thế, hắn chống lại ánh mắt của Vãn Thanh, tức giận, ai cũng biết Dịch vương từ nhỏ đã cương quyết bảo thủ, ngay cả lời của mẫu thân cũng hiếm khi nghe theo, huống chi là huynh trưởng.

"Thanh Nhi, ta mặc kệ mấy chuyện này, nhưng hôm nay muội phải đi theo ta." Mộc Vân Hạc thật sự không nhịn được mà mở lời, thấy đồ đạc trong phòng đã được thu thập đầy đủ vào tay nải, cảm thấy kỳ quái, "Muội chuẩn bị lén chuồn đi sao?"

"Không có, mới đến ở mấy ngày, chưa mở ra mà thôi."

Mộc Vân Hạc nhìn Vãn Thanh, mặc dù vô cùng nghi ngờ, nhưng cũng không nói gì nữa, cầm tay nải, xoay người đứng trước cửa phòng, "Theo đại ca trở về." (Diễn-đàn-Lê-Quý-Đôn)

"Phụ thân và mẫu thân đều đã đồng ý, tại sao huynh cứ cố chấp như vậy?!" Vẫn cảm thấy Mộc Vân Hạc quá mức khẩn trương, có thể có vấn đề gì chứ, cũng chỉ là tham dự Đại hội võ lâm, bên cạnh còn có Dung Chỉ.

"Ta chỉ vì muốn tốt cho muội, Đại hội võ lâm gần đến, đường phố ngày đêm hỗn loạn, nếu như muội không cẩn thận bị thương, làm sao ta ăn nói với phụ thân và mẫu thân?!" Thanh âm Mộc Vân Hạc cũng lớn hơn rất nhiều, Phong Huyền Dịch đứng sau lưng hắn, nhìn Tư Mã Lưu Vân, hai người thức thời rời đi.

"Đại ca, huynh không cảm thấy huynh quá lo lắng hay sao?"

"Muội là muội muội của ta, lo lắng an nguy của muội là bổn phận của ta."

"Vậy lần này ra ngoài, huynh cũng đặc biệt tới tìm muội sao?" Vãn Thanh híp mắt, ngồi xuống cạnh bàn tròn.

"Không phải, phụng ý chỉ của Hoàng thượng đến đây tìm người, thuận tiện xem muội có ở đây hay không." Ném tay nải xuống bàn, vẻ mặt Mộc Vân Hạc cũng từ từ buông lỏng, "Muội muội, ta biết muội không nguyện ý trở về cùng ta, nhưng thêm mấy ngày nữa, muội nhất định sẽ hối hận." (Diễn-đàn-Lê-Quý-Đôn)

"Vậy hãy để muội hối hận một lần đi." Chống lại ánh mắt nghiêm túc của hắn, Vãn Thanh thật sự không thích bị người khác bức ép như vậy, Mộc Vân Hạc thật sự tức giận, đưa tay vỗ một chưởng vào bàn tròn trước mặt, đứng dậy đi ra ngoài.

Mộc Vân Hạc trong trí nhớ luôn luôn ôn hòa, nay lại tức giận với nàng như thế, tuy nàng cố chấp, nhưng thái độ của hắn vẫn thực sự kỳ quái, “chờ mấy ngày nữa muội nhất định sẽ hối hận”, nàng thật sự không hiểu hắn có ý gì.

"Thanh Nhi."

Vốn cho rằng hắn đã rời đi, nhưng mới không bao lâu, hắn lại đi vào.

"Muội muốn đi cùng hắn thì cứ việc, đại ca không còn lời nào để nói, nhưng mấy ngày này cứ ở lại chỗ này đi, đợi đến khi Đại hội võ lâm kết thúc lại rời đi, tất nhiên đến lúc đó đại ca sẽ không ngăn trở. " Sắc mặt Mộc Vân Hạc hết sức nghiêm túc, giọng điệu tựa như ra lệnh.

"Được." Vãn Thanh gật đầu, hình như hắn yên tâm thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi ra ngoài.

Cũng không lâu sau đó, Dung Chỉ nhảy vào từ cửa sổ, nhìn tay nải trên bàn, mỉm cười với Vãn Thanh.

"Đi?"

"Không vội, đại ca đã đồng ý để ta ở lại, chúng ta cứ tham dự Đại hội võ lâm trước đã."

"Có thật không?" Dung Chỉ vui mừng, khuôn mặt yêu nghiệt nở nụ cười hết sức mê người, Vãn Thanh chuyển ánh mắt, trong lòng khó chịu, thật sự quá mê người rồi.

Quay đầu thấy nét mặt này của nàng, nụ cười trên mặt Dung Chỉ càng lớn, ngồi đối diện Vãn Thanh, đưa tay rót trà, "Hình như hắn vẫn có thành kiến với ta."

"Ừ, bình thường đại ca không phải là người như thế." Vãn Thanh nhíu mày, bỗng dưng ngẩng đầu lên, "Có phải người đã làm chuyện gì xấu bị huynh ấy nắm thóp không?"

Dung Chỉ chỉ cười một tiếng, nắm chặt tay Vãn Thanh, "Với tướng mạo của ta, người khác không làm chuyện xấu với ta đã khó càng thêm khó rồi."

"Ba hoa."

"Nàng không thấy vậy sao?"

Đôi mắt yêu mị nhìn Vãn Thanh chăm chú, thủy mâu mỉm cười, cánh tay khoác lên người Vãn Thanh, mắt thấy gương mặt tuấn tú phóng đại một lần nữa tiến sát khuôn mặt nàng, cửa lại “Phịch” một tiếng bị đụng vỡ.

Có phần tức giận nhìn vị khách không mời mà đến, Tư Mã Lưu Vân bưng mâm điểm tâm đứng ngoài cửa, "Thanh Nhi, ta mang chút điểm tâm cho nàng."

Dung Chỉ đứng lên, thả tay nải chứa quần áo của Vãn Thanh lên trên giường, Tư Mã Lưu Vân vừa đi vào đã chạy tới bên cạnh Vãn Thanh.

"Ta biết bây giờ khẳng định nàng rất ghét bỏ ta, nhưng ta có thể giải thích." Tư Mã Lưu Vân cau mày, cọ cọ bên người Vãn Thanh, chép miệng rất đáng yêu.

"Không sao, ta không để tâm." (Diễn-đàn-Lê-Quý-Đôn)

"Thật?!"

"Ừ." Vãn Thanh mỉm cười, sớm muộn Mộc Vân Hạc cũng sẽ tìm đến, sớm hay muộn cũng vậy, sớm giải quyết cũng sớm đỡ buồn lo.

"Thanh Nhi, nàng thật tốt!" Tư Mã Lưu Vân cười rực rỡ nhào vào trong lòng Vãn Thanh, nâng đầu nhìn về phía Dung Chỉ, cười trộm.

Dung Chỉ đen mặt, lại gần Vãn Thanh một tay xách hắn lên.

"Công tử đi lại không tiện, tay lại bị rút gân, cần mau chóng tìm đại phu, nói không chừng sẽ để lại di chứng đó."

"Ngươi!"

Bị hắn trực tiếp kéo lên vứt sang một bên, Tư Mã Lưu Vân oán hận trừng mắt nhìn hắn.

"Thanh Nhi, nàng nhanh nếm thử điểm tâm ta tự làm đi."

"Ta đợi lát nữa mới ăn." Ánh mắt Dung Chỉ đáng sợ như vậy, cứ nhìn nàng chằm chằm, làm sao nàng dám ăn.

"Ngươi còn có việc sao?"

Tư Mã Lưu Vân vẫn đứng cạnh nàng, Dung Chỉ cũng ở đây, tóm lại vẫn không quen ba người ở chung như bây giờ, Vãn Thanh không nhịn được lên tiếng hỏi.

Trên khuôn mặt Dung Chỉ hiện lên nụ cười đáng ngờ, đắc ý nhìn Tư Mã Lưu Vân.

"Không có chuyện gì thì không thể bồi nàng sao."

Ngồi xuống bên kia Vãn Thanh, lòng tự ái của nam nhân thật đáng sợ, nhìn hắn cùng với Dung Chỉ ngươi tới ta đi trừng mắt nhìn nhau, Vãn Thanh có phần phiền não, có lẽ ngay từ đầu không nên để Tư Mã Lưu Vân đi cùng.

"Thanh Nhi mệt mỏi thì nên nằm nghỉ đi."

Dung Chỉ thấy vẻ mặt Vãn Thanh cũng biết nàng bối rối, không muốn khiến nàng rối rắm, đứng dậy kéo Tư Mã Lưu Vân ra ngoài, mặc dù Tư Mã Lưu Vân không nguyện ý bị Dung Chỉ kéo, nhưng trong lòng thầm nghĩ đến Vãn Thanh nên cũng không để tâm.

Phí công chờ đợi thêm mấy ngày, Đại hội võ lâm bốn ngày nữa mới bắt đầu, Tư Mã Lưu Vân không biết từ lúc nào đã chạy đến phủ Minh Chủ, lúc trở lại đưa cho Vãn Thanh một khối Yêu Bài, nghe nói có cái này, đến lúc đó có thể tùy ý ra vào hội trường, ở hàng trước cũng giữ lại mấy vị trí tốt.

Nếu muốn xem, tất nhiên sẽ thích vị trí có tầm nhìn tốt, Vãn Thanh nói với Dung Chỉ, hắn nói chỉ cần có Vãn Thanh đã vui rồi, như thế nào cũng được.

Mấy ngày nay có lúc Phong Huyền Dịch sẽ tìm tới cửa, nhao nhao châm chọc Vãn Thanh mấy câu, sau đó đỏ mặt tức giận rời đi, nhưng ngày ngày vẫn làm không biết mệt.

Mộc Vân Hạc cũng không tới, không nhìn thấy bóng dáng của hắn, Vãn Thanh cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vừa nghĩ đến Phong Huyền Dịch đi cùng hắn, nhìn thì biết rõ, nhất định hắn đang bận công sự, để Phong Huyền Dịch canh chừng nàng.

Mấy ngày này trôi qua rất nhanh, mắt thấy Đại hội võ lâm còn một ngày nữa, Mộc Vân Hạc đột nhiên tìm đến, ngồi đối diện Vãn Thanh, một thân trường bào vân sắc hết sức nho nhã.

"Thanh Nhi, muội đã có chỗ ngồi ở Đại hội ngày mai chưa?" (Diễn-đàn-Lê-Quý-Đôn)

"Có rồi." Vãn Thanh quơ quơ Yêu bài, Mộc Vân Hạc vừa thấy thì cười lớn.

"Chừng nào thì muội quen biết với Vương minh chủ thế."

"Tình cờ, cũng không tính là có giao tình gì." Nhìn dáng vẻ của hắn, mặc không biết vì sao nhưng nàng lại mơ hồ cảm thấy lo lắng.

"Muội đi cùng hắn sao?"

"Ừ."

Uống hớp trà, cảm thấy hôm nay Mộc Vân Hạc đến là để kéo dài thời gian.

Ngồi lâu, Vãn Thanh đã cảm thấy phiền não.

"Đại ca, huynh đến tìm muội có việc gì thì cứ nói thẳng, tại sao cứ hỏi mấy chuyện tào lao như vậy, sao người một nhà lại như vậy." Rối rắm nhìn hắn, thấy hắn biến sắc, nàng biết hắn đã bị nàng đoán trúng.

"Ta đến xem muội thế nào thôi, không có việc gì khác."

Vẫn mạnh miệng không chịu thừa nhận, Vãn Thanh cũng lười nói lại, hàn huyên thêm mấy câu, bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng vang ầm ầm, giống như âm thanh phá cửa, hơn nữa có không ít người. (DĐ.LQĐ)

Tiếng bước chân ầm ầm nhức tai, Vãn Thanh kỳ quái, hình như âm thanh truyền đến từ khoảng cách không xa, đứng dậy đẩy cửa ra muốn nhìn xem, quả nhiên trông thấy trước cửa phòng Dung Chỉ, một đám binh sĩ cường tráng tay cầm vũ khí đang phá cửa vào.

"Huynh đang làm gì vậy!"

Nóng nảy xoay người lại rống lên với Mộc Vân Hạc, Vãn Thanh muốn tiến lên xem, nhưng cửa phòng vốn nhỏ, trước cửa chặn một đống người, làm thế nào cũng không nhìn thấy được.

Nghe thấy bên trong truyền tới tiếng đánh nhau, trong lòng càng thêm gấp gáp, Mộc Vân Hạc đứng phía sau kéo Vãn Thanh lại, giọng nói lạnh nhạt.

"Hắn chứa chấp trọng phạm triều đình, Hoàng thượng đã hạ lệnh hoàn toàn thanh trừ Đào Hoa Môn, ta đã tra được Môn chủ Đào Hoa Môn thường thân thiết lui tới với hắn, mấy ngày nay ngày đêm không ngủ tìm đầu mối mới biết hôm nay nàng ta sẽ đến, Thanh Nhi, muội đứng sang một bên, đừng cản trở vương gia."

Nghe Mộc Vân Hạc nói vậy, Vãn Thanh mới chú ý tới bóng dáng nhanh nhẹn kia, trường bào kim sắc ngẫu nhiên phi thân bay ra ngoài, có thể nhìn ra đó là Phong Huyền Dịch, tay hắn nắm đại đao, không nhịn được khẩn trương, chen vào đứng đầu cầu thang nhìn ngó. (Diễn-đàn-Lê-Quý-Đôn)

Gian phòng rất nhỏ, quá nhiều người, hình như trong đó cũng có vài binh lính cùng nhau chen vào, lập tức bay ra, trường sam đỏ rực có phần quen mắt, tóc dài đen nhánh đập vào tầm mắt Vãn Thanh, ngửi thấy một cỗ mùi hương quen thuộc, rốt cuộc Vãn Thanh mới nhớ tới, hình như đây là vị sư muội theo lời Dung Chỉ.

Dung Chỉ một thân hồng y, rất xứng đôi với nàng ta, đều mười phần yêu nghiệt, Phong Huyền Dịch thấy hai người chạy đến, đuổi tới ngăn trước mặt hai người, hình như khách điếm đã được bố trí tốt từ trước, vừa nghe thấy âm thanh, toàn bộ cửa sổ chung quanh bị đánh nát, liếc mắt nhìn qua, toàn bộ khách điếm đã bị bao vây.

"Đại ca, huynh có ý tứ gì!" Vãn Thanh gấp gáp, Dung Chỉ cũng đang nhìn nàng.

"Lùng bắt phản tặc Mộ Dung Yên." Mộc Vân Hạc lạnh nhạt nhìn Vãn Thanh, phi thân bay người lên trước.

"Nữ nhân kia là trọng phạm triều đình, tại sao sư phụ nàng lại dính líu đến nàng ta." Chẳng biết từ lúc nào Tư Mã Lưu Vân cũng đã đứng phía sau nàng, nhìn mấy người trước mắt có phần nghi hoặc.

Trong lòng Vãn Thanh Tâm đã hiểu rõ phần nào, bởi vì bọn họ là sư huynh muội sao?

Phong Huyền Dịch đứng phía trước, bộ dáng nghiêm túc chưa từng thấy qua, anh tuấn khiến người ta mê muội, một thanh đại đao uy vũ bay múa, hai ba công kích mãnh liệt đánh úp về phía nữ nhân kia. (DĐ.LQĐ)

Chướng ngại xung quanh quá nhiều, Mộc Vân Hạc nhìn về Dung Chỉ đứng không nhúc nhích phía trước, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười phúc hắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.