Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 1 - Chương 32: Bám víu không tha




Edit: August97

Ra khỏi viện Vãn Thanh, Phong Huyền Dịch nhìn chung quanh một chút, thời gian còn rất sớm trong phủ cũng chỉ có vài hạ nhân.

Trên đường trở về viện mình thuận tiện đi ngang qua chỗ Tử Cơ, đêm qua hắn về trước, cũng không biết nàng ta có trở lại hay không, trong lòng có chút áy náy, nhưng không nghĩ tới khi đẩy cửa phòng ra, trong phòng không có một bóng người.

Nhớ tới đêm qua Tử Cơ cùng này sứ thần kia nói chuyện rất hòa hợp, khuôn mặt Phong Huyền Dịch tối lại, tâm tình vừa chuyển tốt lại hiện lên một tầng u ám.

Đuổi Phong Huyền Dịch đi, Vãn Thanh cũng không ngủ được, nhìn sắc trời bên ngoài một chút, là một buổi sáng đẹp trời, vội vã ăn điểm tâm liền dẫn Bảo Cầm ra cửa, ở thế giới này, không có bạn thật là một chuyện đáng buồn.

Nhưng đúng lúc Vãn Thanh vừa định đi ra cửa, tiểu hồ ly lại không biết chui ra từ đâu, lôi kéo vạt áo Vãn Thanh vào rừng trúc.

Vãn Thanh vốn định đá văng nó, nhưng khi nhìn thấy chấm đen nơi cổ tay thì lại nhịn xuống, bảo Bảo Cầm rời đi liền theo tiểu hồ ly vào rừng trúc.

Đã quen với huấn luyện biến thái của hắn, nên khi hắn thả bất kể loài thú gì thì Vãn Thanh cũng đều trầm tĩnh đối mặt, hắn ta vẫn nhàn nhã nằm bên cạnh nhìn Vãn Thanh chật vật.

Ròng rã ba ngày, Vãn Thanh đều bị tiểu hồ ly mang vào rừng trúc, ngày qua ngày luyện tập giống nhau, quan hệ với hắn cũng không có chuyển biến gì tốt, bắt buộc phải nói thì mới miễn cưỡng mở miệng, Vãn Thanh cũng nhìn hắn không thuận mắt, nhưng không thể không thừa nhận hắn là một sư phụ tốt. Thời điểm ba ngày sau, khi Vãn Thanh thoải mái ngồi trên cây đã nghĩ như vậy.

Phong Huyền Dịch đứng dưới tàng cây tức giận, hạ nhân qua lại không ít, đường đường là một vương phi lại trèo cây chơi đùa trước mắt bao người, còn thể thống gì nữa, mặt mày âm trầm đạp một cước vào gốc cây, Vãn Thanh cảm thấy dưới mông chợt rung động dữ dội, liếc mắt nhìn hắn, tức giận nói.

"Ngươi lại nổi điên gì vậy?!"

"Là ngươi nổi điên hay Bổn vương nổi điên! Ngươi đem vương phủ làm thành cái dạng gì?!!!"

Sắc mặt Phong Huyền Dịch rất khó coi, hắn không biết Vãn Thanh đang luyện tập khinh công, Vãn Thanh vốn do dự nhưng vẫn quyết định không nói với hắn, nếu nam nhân này biết nàng ngấm ngầm có một sư phụ, mỗi ngày còn bái nghệ thì nhất định sẽ lập tức ngăn cản.

"Ta không xuống được!"

Nghe thấy Vãn Thanh trả lời, Phong Huyền Dịch liếc nhìn nàng cũng không hoài nghi nhiều, đạp chân bay lên cây nhấc nàng xuống, bất ngờ quăng xuống đất.

Vãn Thanh sờ sờ cái mông bị đau, cũng không mắng hắn liền đứng lên rời đi theo hướng khác, Phong Huyền Dịch bỗng nhiên đưa tay kéo nàng lại, Vãn Thanh quay đầu, sắc mặt hắn ngượng nghịu nhăn nhó.

"Buổi trưa cùng dùng cơm đi."

Vãn Thanh quan sát vẻ mặt hắn, cảm thấy không giống đang nói đùa.

"Ngươi lại muốn làm gì?"

"Ta, bổn vương chỉ là, Tử Cơ cùng bằng hữu đi ra ngoài."

Vẻ mặt Phong Huyền Dịch có phần tránh né, không nhìn Vãn Thanh mà nghiêng đầu qua.

"Thôi, bổn vương đi tìm Tử Thần."

"Muốn mời ta ăn cơm lại không có thành ý gì cả."

Vãn Thanh thì thầm một tiếng, cũng không để ý đến hắn, đi về hướng ngược lại.

Phong Huyền Dịch nghe thấy lời nói của Vãn Thanh, không quay đầu lại, cho đến khi nghe được tiếng bước chân Vãn Thanh xa dần mới quay đầu lại nhìn lại, dưới tàng cây đã sớm không còn ai, trong lòng rối rắm khiến hắn cảm thấy hơi phiền não.

Chưa đi được mấy bước đã gặp Mạc Tử Thần đang chỉ chỉ trỏ trỏ đằng trước, so với tưởng tượng của Vãn Thanh, hắn an tĩnh hơn rất nhiều, còn tưởng rằng sau khi đưa Kim Ấn cho nàng, ít ra cũng phải phản kháng hai ba lượt, nhưng biểu hiện của hắn lại làm Vãn Thanh cảm thấy ngoài ý muốn.

"Vương phi."

Vẫn là bộ dáng khiêm nhường lại không hề giống dáng vẻ hạ nhân, thấy Vãn Thanh vẫn cung kính như thường ngày.

"Làm gì vậy?"

"Đây là hoa Tử Cơ cô nương thích nhất, trước khi xuất môn nàng đã phân phó chúng ta đặt chúng khắp nơi này, vương gia cũng đã đồng ý."

Ánh mắt Mạc Tử Thần tựa hồ đang ám chỉ gì đó, đôi mắt trong suốt mang theo vẻ tà ác.

"Mang đi đi, ta ghét nhất mùi hương này!"

Khó chịu đạp một chậu hoa gần nhất, chậu hoa vốn không vững chắc vì chưởng lực của Vãn Thanh mà vỡ vụn dưới đất, tất cả đất cát đều bắn ra ngoài.

"Nhanh quét dọn sạch sẽ một chút, đừng để ta nhìn thấy mấy thứ ghê tởm này."

Trong lòng Vãn Thanh có phần không rõ, rõ ràng tiệc sinh thần lần trước của Tử Cơ nàng đã tính sai, miệng mấy nữ nhân gọi đến cũng quá kín, lâu như vậy rồi mà trong kinh thành cũng không thấy phong thanh gì (tiếng gió, tin đồn).

Mạc Tử Thần cũng không trái ý Vãn Thanh, phất phất tay sai hạ nhân dọn dẹp.

Nhớ tới sinh thần Tử Cơ hôm đó, Vãn Thanh cũng hơi nhớ Thượng Hải Thanh Yên, đúng lúc gần trưa, đem theo ít bạc vụn liền chạy thẳng tới chỗ Thượng Hải Thanh Yên.

Thanh lâu vào ban ngày càng thêm náo nhiệt, nơi nơi đều ngồi đầy người, thấy Vãn Thanh đi vào, gã sai vặt nhận ra nàng, tốt bụng kéo Vãn Thanh sang một bên nói là Thượng Hải Thanh Yên không ở trong này.

Vãn Thanh nhíu mày, vừa ra cửa đã nhìn thấy Tư Mã Lưu Vân ôm hai nữ nhân dáng dấp quyến rũ, mặt nở nụ cười, cả người cũng vùi vào trong ngực hai nữ nhân, Vãn Thanh trừng mắt liếc hắn làm bộ như không thấy. Nhưng hắn lại chú ý tới Vãn Thanh, đuổi theo.

"Đừng nói với ta nàng tới loại địa phương này là tìm ta đấy."

Bước chân Tư Mã Lưu Vân rất nhẹ, hắn không nhanh không chậm đi theo bên cạnh.

"Ngươi thật biết nói đùa."

"Nếu không thì sao, chẳng lẽ nàng tới bắt phu quân?"

"Không phải tất cả nam nhân đều bụng đói ăn quàng giống ngươi."

Vãn Thanh liếc mắt, muốn một mình ra ngoài một chuyến, không ngờ lại chọc tới phiền toái lớn.

Dường như Tư Mã Lưu Vân cũng không có ý tứ rời đi, theo Vãn Thanh qua mấy con phố vẫn nhắc đi nhắc lại đề tài kia, Vãn Thanh không trả lời hắn, hắn cũng không quan tâm, mặt dày mày dạn đi theo không rời.

Vãn Thanh cùng hắn đi đến mệt mỏi, bất đắc dĩ rẽ vào một tửu lâu (quán rượu), mới vừa lên lầu hai, bước chân Vãn Thanh đã dừng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.