Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 1 - Chương 21: Đại nhân vật phía sau




Edit: August97

Vãn Thanh quay đầu lại, một nam tử có khuôn mặt tuấn tú đang đứng nhìn nàng không chớp mắt, con ngươi trong suốt giống Mạc Tử Thần, khiến người ta cảm thất tĩnh tâm.

"Công tử có chuyện gì sao?"

"Tiểu thư vào ta thanh lâu tìm người?"

Tay nam tử cầm chiết phiến (quạt giấy), thân thể yếu nhược không có sinh khí, đầy vẻ văn nhược, thanh lâu này hẳn là do hắn mở, đúng là không ngờ tới.

"Ngươi là lão bản sao?"

"Không giống ư?"

✯Edit:August97✯Diễn✯đàn✯Lê✯Quý✯Đôn

Giọng nói nam tử giọng nói có phần giễu cợt, lại gọi tiểu đồng sau lưng nói nhỏ mấy câu, Vãn Thanh không nghe rõ hắn nói gì, lại nhận ra rằng hắn có phần mất hứng.

"Sao lại không giống, chẳng qua ta thấy công tử có tác phong nhanh nhẹn như thế, lại có thể mở thanh lâu. Nếu công tử là lão bản, vậy có nên chuyển địa điểm nói chuyện hay không?"

Trên mặt Vãn Thanh hiện mấy phần lấy lòng, ánh mắt nhìn nam tử cũng ôn hòa hơn.

Nam tử dịu dàng nhỏ giọng cười, sắc mặt rõ ràng đã tốt lên. Gấp quạt giấy lại, đứng bên cạnh Vãn Thanh chỉ hướng lầu trên.

“Mời”

Vãn Thanh theo sau hắn đi lên, phòng kia ở trên lầu, bất đồng với gian phòng thanh lâu mà Vãn Thanh tưởng tượng, gian phòng này được bố trí hết sức thanh nhã, đơn giản thuần khiết giống như khuê phòng của nữ nhi, lư hương đặt ở mép giường vẫn đang tỏa ra từng luồng hương thơm của cỏ huân, làm đầu óc người ta tỉnh táo, gian phòng hết sức sạch sẽ, trên đất cũng không thấy được một chút bụi bặm.

Nam tử mở cửa sổ ra, ngồi vào ghế ở bàn tròn, ý bảo Vãn Thanh cũng ngồi xuống.

"Tiểu thư tìm ta có chuyện gì?"

"Xin hỏi đại danh của công tử là gì?"

"Thượng Hải Thanh Yên, tiểu thư gọi Thanh Yên là được."

"Sao dám, Thượng Hải công tử, hôm nay ta tới đây là có chuyện muốn hỏi, kính xin công tử có thể nói đúng sự thật."

"Tất nhiên, ở nơi này ta cũng không có gì phải giấu giếm."

Trên mặt Thượng Hải Thanh Yên vẫn là nụ cười thản nhiên, không có chỗ nào là không thoải mái, nhưng lại cảm nhận được sự u sầu trên gương mặt hắn.

"Ba năm trước đây, có phải nơi này có một cô nương tên Tử Cơ?"

Thanh âm Vãn Thanh rất nhạt, ngước mắt nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn.

"Có."

Ngoài dự kiến của Vãn Thanh, hắn trả lời rất sảng khoái, điều này làm Vãn Thanh cảm thấy tò mò, chẳng lẽ năm đó Phong Huyền Dịch mang Tử Cơ đi lại không ém miệng những người này lại?

"Thượng Hải công tử thật sảng khoái, còn có cô nương nào thời gian đó có quan hệ tốt với Tử Cơ không?"

"Có."

Sắc mặt Thượng Hải Thanh Yên lạnh nhạt, nhấp một ngụm trà.

"Ta muốn mời các nàng ra ngoài nhảy một điệu có được hay không? Thù lao bao nhiêu thì công tử cứ nói."

✯Edit:August97✯Diễn✯đàn✯Lê✯Quý✯Đôn

Lời nói Vãn Thanh hơi lớn, nhưng trong lòng có phần chột dạ, nhưng nhìn bộ dáng của Thượng Hải Thanh Yên không giống người tham tiền mới dám nói mấy lời này.

"Được."

Ngón tay Thượng Hải Thanh Yên xoay xoay ly trà của mình, nhìn Vãn Thanh.

"Ta sai người đi giúp cô nương chuẩn bị."

"Công tử thật sảng khoái."

Vãn Thanh cười gượng, âm thầm vui mừng vì hình như hắn không đề cập đến vẫn đề tiền bạc.

"Nhãn duyên."

Thượng Hải Thanh Yên cười một tiếng, đặt ly trà xuống liêc mắt nhìn Vãn Thanh.

"Khi nào thì cô nương cần?"

"Ngày mai."

Thượng Hải Thanh Yên gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài cửa gọi một gã sai vặt nói nhỏ mấy câu, gã sai vặt liền chạy đi.

"Tiểu thư là người vương phủ sao?"

Thượng Hải Thanh Yên xoay người, trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên, nhưng lại giống như đã hiểu tất cả.

Vãn Thanh quay đầu.

"Làm sao ngươi lại biết?"

"Ba năm trước Tử Cơ đi theo Dịch vương, hôm nay tiểu thư tới hỏi chuyện trước kia lại tìm bằng hữu trước đây của nàng ta, nhất định là muốn họ đến vương phủ biểu diễn."

"Công tử thật thông minh."

"Cũng không sánh bằng vương phi."

Thượng Hải Thanh Yên ngẩng đầu, nhưng cũng không vì thân phận của nàng mà kinh ngạc hoặc tăng thêm phần cung kính.

Ngược lại người kinh ngạc là Vãn Thanh, hắn mới đi ra, là do gã sai vặt tiết lộ cho hắn? Trong nụ cười nhiều thêm mấy phần tán thưởng.

"Nếu Thượng Hải công tử đã sảng khoái như thế, chúng ta kết giao bằng hữu đi, ta tên là Mộc Vãn Thanh."

Thượng Hải Thanh Yên cười cười, khuôn mặt thanh tú thêm mấy phần tươi tắn.

"Sao có thể không nể mặt vương phi."

"Gọi ta Vãn Thanh là được, đã là bằng hữu thì đừng xa lạ như vậy."

Trong lòng Vãn Thanh vui vẻ, nói ra lời này nhất định hắn sẽ không biết xấu hổ mà đòi tiền của nàng.

Đang âm thầm vui mừng, cửa “Bành” một tiếng bị gã sai vặt phá vỡ, trên mặt gã sai vặt hiện đầy vẻ gấp gáp, bước chân có phần bất ổn, thanh âm cũng mười phần rối loạn.

"Công tử, gia đến đây!"

Sắc mặt Thượng Hải Thanh Yên vốn bình tĩnh trong nháy mắt ửng đỏ, ly trà cầm trong tay không giữ vững mà đánh rơi trên mặt bàn, vuốt vuốt tóc, bước chân bất ổn đứng lên.

"Xin lỗi, ta có việc phải rời đi, nếu vương phi có hứng thú, ngày mai hãy trở lại tìm ta."

Vãn Thanh gật đầu, hắn liền chao đảo đi tới trước gương đồng, giống như nhớ tới gì đó quay đầu lại nhìn Vãn Thanh.

"Xin vương phi về trước đi."

Vãn Thanh biết có thể là hắn có người quan trọng tới, cũng không tiện lưu lại, chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài, vừa ra cửa không bao lâu đã nhìn thấy một nam nhân dáng dấp tuấn lãng đi tới bên này.

Sau lưng còn đi theo một nam nhân áo đen, khoan đã, sao lại quen mắt như vậy?

Vãn Thanh nhìn kỹ, lại phát hiện đây chính là hai người gặp ở đình nghỉ mát hôm đó, nàng từng suy đoán hắn là Đế Vương Phong Thiên Ngạo.

Nhìn bên hông của hắn, khối phỉ thúy màu lục vẫn mang ở đó, hình như lúc hắn tới đây không thấy Vãn Thanh, đi thẳng vào phòng Thượng Hải Thanh Yên.

Trong lòng Vãn Thanh tựa hồ hiểu ra điều gì, khó trách lúc Thượng Hải Thanh Yên biết nàng là vương phi cũng không lộ chút sợ hãi, đừng nói đến sợ hãi, ngay cả kinh ngạc cũng không có.

Có đại nhân vật làm chỗ dựa như vậy, còn điều gì có thể đặt vào trong mắt hắn được nữa?!

Trong lòng Vãn Thanh hiện lên vài phần ý cười, nếu nàng có mối quan hệ tốt với Thượng Hải Thanh Yên, nàng còn sợ gì nữa, liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt sau lưng, ngày mai trở lại thì sẽ ra sao đây?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.