Đẻ Mướn - A Đồ Mỹ

Chương 89: Chuyển biến




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giờ Mạc Lâm đã phát hiện ý xấu trong bụng gã Trương Văn Dã này nhiều đến nỗi lắc một cái sẽ nghe tiếng lạo xạo bên trong. Y không sao hiểu được, chờ cảm giác co thắt sâu trong hoa huyệt từ từ dịu đi, Mạc Lâm giơ chân muốn đá Trương Văn Dã.

Trương Văn Dã thuận thế chụp lấy cổ chân y rồi áp môi vào gan bàn chân cọ xát, sau đó ngậm ngón chân tròn trịa, đầu lưỡi nhấm nháp liếm mút.

"A!" Mạc Lâm run rẩy muốn rút chân về nhưng bàn tay kia nắm quá chặt nên không giãy giụa nổi.

Mạc Lâm sụp đổ: "Anh...... có biết bẩn không hả!"

Đôi môi rời khỏi ngón chân rồi hôn dọc bắp chân như con sâu bò qua da thịt, Mạc Lâm đỏ hoe mắt đẩy hắn ra.

Trương Văn Dã trêu đùa thỏa thích, cuối cùng hôn chụt lên đùi y rồi nhét ngón tay vào khe hoa huyệt đang ngậm cây ngọc, nhục huyệt ướt sũng chỉ giây lát sau đã phát ra tiếng nước lép nhép.

Mạc Lâm khóc lên: "Sau này...... không cần anh làm nữa...... Phí công vô ích, thuốc, thuốc chảy ra kìa......"

"Chảy ra tại ai?" Trương Văn Dã nắm đoạn ngọc lộ ra cửa huyệt nhẹ nhàng xoay tròn đâm rút, đè vào chỗ mẫn cảm nhất bên trong khiến y chảy nước không ngừng, "Còn không phải vì cái huyệt này của em lẳng lơ quá sao, tất nhiên là tại em rồi."

Mạc Lâm rên lên, hai chân kẹp chặt tay Trương Văn Dã. Cây ngọc quá dài quá nhỏ, cứ như đụng tới cổ tử cung của y vậy.

Hoa huyệt tuôn nước ồ ạt, tiếng rên của Mạc Lâm càng lúc càng nhỏ, vòng eo run rẩy, hai chân hơi phù kẹp lấy cánh tay cọ xát đến khi lên đỉnh.

"Đừng đừng...... Anh...... Anh đi ra đi......"

Trương Văn Dã rút cây ngọc kia ra rồi vuốt ve cửa huyệt mềm mại. Cơn buồn ngủ của Mạc Lâm ập đến, vô thức rên rỉ mấy tiếng rồi nhắm mắt thở dốc.

Chơi tiểu phu nhân sướng rồi, rốt cuộc Trương Văn Dã nghiêm túc trở lại. Dù sao hắn cũng chỉ muốn thử cách khác mới mẻ hơn, trong chuyện phòng the hắn đã bao giờ dùng những thứ giả tạo này đâu, xưa nay toàn đích thân ra trận. Lời dặn của bác sĩ đương nhiên phải nghe nhưng hắn cũng không dám làm càn. Thế là bế người lên giường, ra ngoài thay chậu nước, lau người sạch sẽ, thoa thuốc lên cây ngọc rồi nhẹ nhàng nhét vào huyệt.

Mạc Lâm đã quá sợ, trong lúc nửa mê nửa tỉnh cảm nhận được vật lạ cắm vào làm y tưởng Trương Văn Dã lại nghịch ngợm nên vô thức giơ tay đánh hắn, sau đó nhắm mắt lầm bầm gì đó.

"Ừ ừ, không chọc em nữa...... Ngủ đi ngủ đi......"

Trương Văn Dã nằm xuống ôm người vào ngực dỗ dành, đến khi thai phu tủi thân ôm bụng dụi đầu vào cổ hắn, hơi thở cũng dần ổn định, hắn mới đưa tay tắt đèn, hai chân kẹp chân Mạc Lâm rồi nhắm mắt ngủ.

Ôm ngủ kiểu này ban đêm có thể kịp thời phát giác sự bất thường của thai phu. Vừa cảm nhận được người trong ngực thút thít, bắp chân căng cứng, hắn vội ngồi dậy ôm đôi chân kia xoa bóp.

Nhưng thai phu bị chuột rút nghiêm trọng, đụng cũng không thể đụng.

"Đau đau đau! Đừng đụng em......" Mạc Lâm nằm ngửa trên giường, vừa khóc vừa há miệng thở dốc.

Trương Văn Dã cuống lên, ngón tay sờ lên bắp chân non mịn kia: "Anh xoa cho em, Lâm Lâm thả lỏng được không......"

"Đừng đụng mà!"

Nước mắt chảy xuống thấm ướt áo gối, nỗi tủi thân của Mạc Lâm chợt xông lên đầu, tiếng khóc cũng dần to hơn.

"Tại anh đó huhu...... Cái gì cũng tại anh hết......"

"Tại anh tại anh...... Tại anh hết, sao anh lại hư thế chứ?" Trương Văn Dã quyết tâm ép mình làm ngơ tiếng kêu đau bên tai rồi bắt đầu xoa bóp bắp chân bị chuột rút.

Một khi bắt đầu xoa bóp, thai phu sẽ dần nếm mùi ngon ngọt. Sau khi chịu đựng cơn đau nhức ban đầu, cảm giác co rút như bị hai bàn tay trên đùi hút đi, thay vào đó là cảm giác tê dại khó tả.

Tuy đã hết đau nhưng nỗi tủi thân kia vẫn chưa tan, Mạc Lâm vừa lau nước mắt vừa lẩm bẩm càu nhàu. Trương Văn Dã luôn miệng nhận tội, thấy tiểu phu nhân đột nhiên dang hai tay ra để hắn ôm thì vội chồm tới ôm người vào lòng.

"Đừng bỏ em......"

Giọng thai phu nhỏ đến mức gần như không nghe được.

Trương Văn Dã cúi đầu kề sát tai vào miệng y muốn nghe lần nữa nhưng y không chịu nói.

Hắn đang định đắp chăn nằm xuống thì nhóc đáng thương này đột nhiên hôn chụt hắn một cái làm vành tai Trương Văn Dã đỏ lên, ngượng ngùng ho khan rồi ôm người ngủ tiếp.

Thế là cửa hàng nào đó mấy ngày nay lại có thêm một ông chủ nhỏ.

Dáng dấp ông chủ nhỏ thanh tú đáng yêu như linh vật. Mỗi ngày đều đắp chăn mỏng hoặc khoác áo của Trương Văn Dã ngồi trên ghế dài trước cửa phơi nắng.

Thỉnh thoảng đám phu nhân nhà giàu lại hỏi mấy câu, y đỏ mặt ngồi dậy gật đầu chào.

Trương Văn Dã đã dặn Tiểu Uông nói với bên ngoài rằng em trai ông chủ đi đứng bất tiện nên để y ngồi trước cửa cho vui, dẫn tới cửa hàng tiện bề chăm sóc.

Thật ra Mạc Lâm đã dần quen với việc Trương Văn Dã bận rộn vắng mặt ở cửa hàng, mặc dù lúc mang thai ỷ lại vào cha đứa nhỏ hơn nhưng có chiếc áo khoác của hắn để lại cũng chẳng thấy trống trải lắm.

Chỉ là mấy ngày nay hình như lời Lâm Tú Anh nói đã ứng nghiệm, Trương Văn Dã ở trong tiệm nhiều hơn, đám phu nhân kia cũng ít ghé hẳn.

Nguyên nhân là vì Trương Trung Nhân mới mở tiệm.

Tâm lý người trong nước đều nghĩ đồ nước ngoài tốt hơn, trong tiệm Trương Trung Nhân toàn bán những thứ này nên bọn họ kéo hết tới đó.

Mạc Lâm hơi lo lắng nhưng Trương Văn Dã vẫn điềm nhiên như không có việc gì. Thỉnh thoảng còn ôm chầm y hôn trộm một cái để làm tiểu phu nhân phân tâm. Mạc Lâm chống đỡ không nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì thẹn thùng, vùi đầu vào vai nam nhân không dám ngẩng lên.

Tiểu Uông thật sự không dám nhìn.

Lâu dần Mạc Lâm đã biết cách chống lại sự dụ dỗ của nam nhân, thế là có một ngày ông chủ nhỏ rốt cuộc bùng nổ.

"Đừng hôn nữa!"

Mạc Lâm trừng mắt đẩy nam nhân ra, cố gắng lờ đi ánh mắt chờ xem kịch hay của Tiểu Uông, chuẩn bị mắng Trương Văn Dã một trận.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.