(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mạc Lâm lo lắng nửa ngày, vẻ mặt đầy bi thương. Trương Văn Dã thấy tâm trạng y bất ổn thì lập tức gọi Lý đại phu tới giải thích một hồi, nói hết lời mới làm tiểu phu nhân bình tĩnh lại.
Nhân tiện Lý đại phu khám cổ họng cho Trương Văn Dã, nói cũng có thể chữa được.
Vết thương do ngoại lực này tuy không thể chữa hết hẳn nhưng sẽ làm nhẹ đi đôi chút. Giờ cổ họng Trương Văn Dã không tốt lắm, thậm chí la hét quá lớn sẽ bị mất giọng một thời gian ngắn.
Phối thuốc xong, Trương Văn Dã đưa Mạc Lâm lên xe kéo về nhà, phu xe là người quen của hắn nên rất đáng tin cậy, kéo xe cũng ổn định. Lão đại ca nghe nói phải tránh xóc nảy thì lập tức vỗ ngực cam đoan: "Xe của lão Từ tôi đây ổn nhất vùng này mà, ngài cứ yên tâm!"
Sau khi thu xếp cho tiểu phu nhân, Trương Văn Dã đến cục cảnh sát. Ở đó Hạ Sính đã giải thích rõ mọi chuyện. Khách sạn thật ra là sào huyệt của bọn buôn người, tổ chức này có quy mô lớn từng làm nhiều chuyện thương thiên hại lý. Hầu hết những phòng đóng kín cửa trên tầng hai không có ai ở, thỉnh thoảng mới dọn dẹp cho bọn hắn nghỉ chân.
Vì làm chuyện mờ ám nên khách sạn không dám mở giữa chốn đông người. Nhưng chỗ vắng vẻ thì không ai tới nên bọn hắn tìm mấy phu xe kéo dụ dỗ các nam thanh nữ tú có thể bán được giá cao đến khách sạn nhốt lại, sau đó sẽ có người đem đi bán.
Mạc Lâm là một trong những người xui xẻo này.
Sau khi Hạ Sính rời khỏi Trương gia thì quyết tâm phải làm gì đó kinh thiên động địa. Hắn đã xem quá nhiều sự tích anh hùng trong sách, nghe quá nhiều truyền thuyết dân gian về các nghĩa sĩ vĩ đại, xưa nay hắn vốn có chí hướng cao xa nên tất nhiên sẽ đi theo con đường này.
Hắn gia nhập một tổ chức thanh niên, tổ chức này đã để mắt tới khách sạn kia từ lâu nhưng vẫn chưa thu thập được bằng chứng xác đáng nên không thể làm gì.
Theo kế hoạch ban đầu, hắn sẽ đi trước tìm hiểu rồi sau đó có người tới đón, ai ngờ vào đây lại đụng phải người quen Mạc Lâm.
Gặp biến cố này Hạ Sính cũng rất luống cuống, không nghĩ ra cách nào khả thi nên chỉ có thể trấn an Mạc Lâm trước. Nhưng tiểu nhị khách sạn ra tay quá đột ngột, cứ thế bắt Mạc Lâm đi.
Ngay trong đêm hắn nhảy cửa sổ ra ngoài mật báo rồi sốt ruột chạy đến thành trấn, đúng lúc gặp được Trương Văn Dã đang tìm tiểu phu nhân nên mới có chuyện sau này.
Trương Văn Dã xoa xoa lông mày nhíu chặt, lấy lại tinh thần rồi tạm biệt Hạ Sính, ra phố mua chút đồ ăn vặt và đồ chơi rồi lên xe về nhà.
Sau một phen giày vò hai người đều mệt lả.
Mạc Lâm nằm trên giường ngủ say sưa, hơi thở nặng nề, bờ môi trắng bệch, dường như ngủ không yên giấc.
Trương Văn Dã đi đi lại lại chốc lát rồi lấy từ ngăn kéo ra một cái hộp, bên trong đựng một cặp nhẫn trơn.
Nhẫn này hắn chuẩn bị đã lâu, định chờ thêm một thời gian nữa sẽ cầu hôn rồi long trọng cưới tiểu phu nhân về làm vợ, ai ngờ Mạc Lâm lại đảo lộn kế hoạch của hắn.
Thậm chí còn suýt gây ra hoạ lớn.
Trương Văn Dã trấn tĩnh lại rồi lấy ra chiếc nhẫn vàng nhỏ bé nhẹ nhàng đến cạnh giường đeo vào tay tiểu phu nhân.
Hắn đẩy Mạc Lâm đến giữa giường rồi nằm xuống ôm y từ phía sau vuốt ve một lát, bàn tay không tự chủ mò tới phần bụng hở ra, động tác vừa dịu dàng vừa lưu luyến.
Lông mày người trong ngực giãn ra, tiếng hít thở đều đều khiến người ta cũng buồn ngủ theo. Trương Văn Dã nhổm dậy dập tắt ngọn đèn bên giường.
Trong bóng tối, bóng lưng nam nhân cường tráng rộng lớn, đường cong mơ hồ chuyển động lên xuống theo từng nhịp thở.
Trước khi ngủ hắn hôn lên cổ y một cái.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");