Đẻ Mướn - A Đồ Mỹ

Chương 60: Khó chịu




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quãng thời gian mang thai này tiểu phu nhân xem như nếm đủ mùi đau khổ. Y bị nghén lợi hại, có khi mới sáng sớm đã vùng dậy khỏi ngực nam nhân, ngay cả y phục cũng chưa kịp mặc đã bịt miệng chạy ra ngoài vịn khung cửa nôn khan. Chờ cơn buồn nôn qua đi thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch, đầu cũng choáng váng đứng không vững.

Chứng kiến Mạc Lâm trần truồng lao ra ngoài nôn, ban đêm Trương Văn Dã không dám lột sạch Mạc Lâm nữa. Dù sao cũng không thể chung đụng nên trước khi ngủ phải bọc kín tiểu phu nhân lại. Tuy hơi đáng tiếc vì không thể ôm thân thể mềm mại kia ngủ nhưng suy cho cùng thai phu vẫn quan trọng nhất, chuyện gì cũng phải chiều theo ý Mạc Lâm.

Mạc Lâm nôn khan nửa ngày, cơn buồn nôn trong lồng ngực rốt cuộc tan đi, Trương Văn Dã vội vàng bế y vào phòng.

"Có cần gọi người tới không?" Trương Văn Dã đặt Mạc Lâm xuống giường giúp y thuận khí.

Mạc Lâm nhếch miệng nhìn hắn rồi dè dặt hỏi: "Có lão gia ở đây mà, đâu cần gọi người làm gì...... Có phải lão gia thấy chăm sóc em phiền quá không?"

Bàn tay đặt trên ngực đột ngột véo đầu vú dưới lớp áo làm Mạc Lâm kêu lên thảm thiết, trán còn bị búng nhẹ một cái.

"Phiền gì chứ, đừng nghĩ lung tung." Trương Văn Dã cúi người hôn chóp mũi Mạc Lâm rồi hôn khóe miệng y, "Chỉ sợ chăm sóc em không tốt nên anh muốn tìm người nào cẩn thận hơn thôi."

Mạc Lâm ôm cổ Trương Văn Dã không cho hắn đứng dậy.

Y không vừa lòng với nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước nên chồm tới ngậm môi Trương Văn Dã.

Hai người môi lưỡi quấn giao, hôn đến khi thở hồng hộc. Trương Văn Dã sợ mình nổi lửa nên đẩy nhẹ tiểu phu nhân dính người ra rồi giả vờ hung dữ nói: "Em ỷ anh bây giờ không đụng được vào em đúng không? Chờ Lý đại phu cho phép xem anh xử lý em thế nào!"

Mạc Lâm bị hắn nói làm trong lòng ngứa ngáy, đôi mắt ướt sũng, mặt cũng đỏ bừng. Cảm nhận được hoa huyệt dần ẩm ướt, âm hành cũng ngo ngoe muốn động, y vội vã dời đi sự chú ý, cọ mặt vào cằm Trương Văn Dã hàm hồ nói: "Lão gia tha cho em đi...... Râu lão gia lởm chởm quá......"

Ngoại hình Trương Văn Dã hiện giờ hoàn toàn khác xa trước đây, dù khí chất vẫn như xưa nhưng vẻ ngoài không còn giống nhau. Trước kia ở trong phủ tóc luôn bôi sáp láng mượt, giờ rũ xuống trên trán làm tăng thêm vẻ nhu hòa. Còn có râu cằm mọc lún phún, nhìn hắn không có vẻ xa cách như trước nữa.

Đây cũng là lý do khiến Mạc Lâm dám nhõng nhẽo với hắn như thế.

Trương Văn Dã quả thực bó tay với tiểu phu nhân hay làm nũng, hắn leo lên giường ôm y rồi vùi mặt vào cổ Mạc Lâm, dùng cằm cù lét y.

"Ha ha ha đừng chọc em mà lão gia...... Ha ha......"

Râu cằm cọ vào vừa ngứa vừa tê dại làm Mạc Lâm cười không dừng được, suýt nữa cười đau sốc hông, lập tức quay người bắt đầu nôn khan.

Trương Văn Dã vội vàng vỗ lưng y rồi đứng dậy rót nước cho y: "Có phải vì đói không, muốn ăn gì để anh mua."

Mạc Lâm nhắm mắt rơi lệ, gục bên giường thút thít nói: "Thật khó chịu...... Giờ em chẳng muốn ăn gì cả......"

Tiếng khóc của y càng lúc càng nhỏ, sau đó ngủ thiếp đi. Trương Văn Dã bọc kín y vào chăn rồi đóng cửa đi ra ngoài.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.