(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trương Văn Dã lại phủ tay áo vừa lau miệng cho Mạc Lâm lên lại, Mạc Lâm vừa né vừa cười, cười xong lại biến sắc, gạt ra tay áo thối hoắc của lão gia rồi quay sang chỗ khác nôn khan.
"Ôi, tiểu huynh đệ bị sao thế?" Sư phó kéo xe vừa chạy vừa quay đầu nhìn hai người, sợ Mạc Lâm nôn trên xe mình nên giảm tốc độ xuống.
Trương Văn Dã vòng tay qua ngực y để y khỏi bị xóc nảy, tay kia vuốt nhẹ lên lưng Mạc Lâm thuận khí: "Bởi vậy mới đến gặp đại phu đây, tự dưng bị thế này chắc là ăn gì đau bụng rồi."
Mạc Lâm xụi lơ hít sâu mấy hơi, khó chịu đến nỗi nước mắt ứa ra, cổ họng nghẹn ứ.
Sư phó kéo xe ổn định rồi giữ nguyên tốc độ ban đầu chạy tiếp, thở hổn hển nói: "Chắc ăn phải đồ thiu rồi, nôn ọe thế kia ngoại trừ đau bụng thì tôi chỉ mới thấy ở vợ mình thôi. Ôi, lão tử đau lòng chết......"
Trương Văn Dã khẽ giật mình, dường như đã nhận ra điều gì. Hắn cúi đầu nhìn Mạc Lâm, đúng lúc ánh mắt Mạc Lâm cũng nhìn sang, còn mang theo vẻ chấn động.
"Lúc đó vợ tôi yếu lắm, mới xuống giường đi chưa được hai bước đã muốn ngủ. Còn không thể ăn mặn, ngửi mùi là nôn ngay. Hai vị đều là nam nhân nên tôi nói thẳng luôn, ban đêm đụng cũng không cho đụng, vừa ôm nàng thì nàng lại than đau, ông trời ác thật, lão tử nhịn hai ba tháng mới ăn chút thịt chứ mấy, thế mà bắt tôi nhịn gần chết......"
Hai mắt Mạc Lâm thẫn thờ, không biết đang nhìn vào đâu. Lời sư phó giống như không lọt tai y, lại giống như nghe được, hai tay siết chặt. Y muốn nhìn biểu cảm của Trương Văn Dã nhưng trong khoảnh khắc này dường như toàn thân đều bất lực, đầu cũng quay không nổi.
Nếu là trước kia thì y đoán chắc Trương Văn Dã sẽ mừng rỡ, dù sao đây cũng là đứa con Trương thái thái muốn đem về lừa gạt người nhà mình. Nhưng giờ phu nhân và lão gia đã ly hôn, Trương phủ cũng mất, Mạc Lâm không biết rốt cuộc lão gia nghĩ thế nào, nếu chỉ xem y như nam sủng thì đứa nhỏ này xuất hiện e là sẽ phá vỡ sự cân bằng trong mối quan hệ chỉ dựa vào thể xác giữa hai người.
Có lẽ kết cục sẽ là tiền tài bị đòi lại, con cũng mất, một thân một mình trở về cuộc sống nay đói mai no trước kia.
Mạc Lâm nơm nớp đi theo Trương Văn Dã vào y quán, y đã chuẩn bị tinh thần bị đá đi bất cứ lúc nào, nhưng hai tay vẫn vô thức đặt trên bụng, sờ lên sinh mệnh bé nhỏ chẳng biết có tồn tại hay không.
Y quán Lý thị này rất nổi tiếng, Lý đại phu y thuật cao siêu, thu phí cũng rẻ nên rất đông khách. Mạc Lâm theo sát sau lưng lão gia, sợ mình bị bỏ xa phía sau.
Lý đại phu ngồi đó, trước bàn là dãy người xếp hàng dài đến cổng, bên cạnh còn có phụ tá bận tối tăm mặt mũi. Trương Văn Dã bảo Mạc Lâm ngồi xuống ghế rồi yên lặng đi xếp hàng.
Mạc Lâm hơi mệt nhưng không dám ngủ, buồn chán hết nhìn Đông sang nhìn Tây. Ánh mắt lướt qua hàng người rồi dừng lại trên Lý đại phu.
Lý đại phu khoảng năm sáu mươi tuổi, thân hình rắn chắc, ánh mắt trong trẻo. Nói chuyện với bệnh nhân cũng rất to và rõ ràng, ngay cả y ngồi xa như vậy mà vẫn nghe được.
Đột nhiên y run lên, trong lòng cực kỳ khẩn trương.
Nói to như vậy, nếu y thật sự mang thai thì chẳng phải sẽ bại lộ bí mật thân thể mình trước mặt mọi người sao?
"Không sao chứ? Muốn uống trà không?"
Phụ tá của Lý đại phu thấy y ngồi một mình trong góc với vẻ mặt rầu rĩ thì tới hỏi thăm.
"Không sao, làm phiền tiên sinh rồi, tôi chỉ ngồi đây một lát thôi......"
"...... Mạc...... Tiểu Mạc?"
Nói được nửa chừng thì bị thanh âm này cắt ngang. Mạc Lâm ngờ vực ngẩng đầu nhìn người kia một hồi, dường như đang cố nhớ lại điều gì. Trong nháy mắt sắc mặt y trắng bệch, tay cầm chén run rẩy làm nước trà văng đầy đất.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");