Đẻ Mướn - A Đồ Mỹ

Chương 14: Giá cả




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mạc Lâm chợt cảm thấy mình chiếm mối lợi lớn nên vội vàng xua tay: "Không, không được đâu lão gia, cái này không được!"

Y còn chưa mặc quần, cặp mông trắng nõn lún sâu vào đệm giường, vì xua tay lia lịa nên có thể thấy loáng thoáng dưới âm hành là hoa huyệt đỏ tươi không ngừng rỉ ra tinh dịch.

Trương Văn Dã liếm hàm trên, ánh mắt dán chặt vào hạ thân của y hỏi qua loa: "Sao không được?"

Mạc Lâm chỉ nghĩ đến đống vàng thỏi trĩu nặng kia nên không để ý có gì khác thường, y vội vàng chồm tới trước nói đạo lý với lão gia: "Đó là giá sinh con, nếu không sinh được thì tiểu nhân đâu thể nhận nhiều như vậy."

Y vừa khẽ động thì nước rỉ ra nhiều hơn, hoa huyệt dán vào ga giường thấm ướt một mảnh, Trương Văn Dã mấp máy môi, bàn tay chống trên giường nhích tới gần mông nhỏ của Mạc Lâm.

Trương Văn Dã nói: "Cứ xem đó là giá tiền em hầu hạ tôi trên giường hai năm tới...... Mười thỏi vàng đủ rồi."

Mạc Lâm nghe hắn nhắc chuyện này thì cả người nóng bừng, lẩm bẩm nói: "Không được, vẫn nhiều lắm......"

Trương Văn Dã rốt cuộc mò tới mông y, bàn tay to bỗng nhiên phủ lên nhào nặn như nhồi bột mì, kề vào tai y nói: "Vậy thêm cái huyệt phía sau nữa, hai lỗ cùng hầu hạ thế nào? Hay em cảm thấy thân thể mình không xứng với giá này?"

Mạc Lâm bị tóm thì khẽ kêu lên, toàn thân run rẩy nhảy sang một bên.

Lần này nước trong huyệt đều chảy ra rơi tí tách xuống đất.

Mạc Lâm chực khóc che lấy hạ thân nhìn hắn: "Lão gia, đừng trêu chọc tiểu nhân nữa, hôm nay đã xong rồi......"

Trương Văn Dã buông tay ra: "Được, vậy để tôi xử lý dùm em, thấy một mình em hơi bất tiện nên giúp em một chút."

Mạc Lâm vừa định nói không cần thì một giây sau đã bị túm lên giường. Hai chân bị banh ra, thân thể cường tráng của lão gia chen vào giữa, y bất đắc dĩ giơ chân kẹp vai Trương Văn Dã, tay chống lên đệm giường sau lưng, nhìn giống hệt con cá trên thớt mặc người định đoạt.

Trương Văn Dã tiện tay cầm khăn vắt bên cạnh lót dưới mông y rồi dùng ngón tay vạch ra hai mép thịt sưng đỏ.

Bị người khác nhìn thẳng vào chỗ kín của mình, Mạc Lâm hết sức khẩn trương, hoa huyệt cũng mất tự chủ co rụt lại, bắt đầu ép ra chất lỏng bên trong.

Trương Văn Dã nhét ngón tay vào xoay tròn, Mạc Lâm bịt chặt miệng, mặt càng lúc càng đỏ, eo cũng mềm nhũn, lúc y sắp lên đỉnh thì hắn đột ngột rút ngón tay ra.

"Sạch sẽ rồi đấy, dọn dẹp một chút rồi ra ngoài dùng bữa tối đi." Trương Văn Dã hờ hững lau hai ngón tay ướt sũng vào khăn, vờ như không thấy dục vọng xông lên đầu tiểu tình nhân, đi thẳng tới bàn ngồi xuống uống trà.

Mạc Lâm ngồi phịch trên giường, hai bắp đùi run rẩy, hồi lâu sau mới tủi thân ngẩng lên nhìn trộm nam nhân trần truồng đang nhàn nhã uống trà.

Lúc đầu Mạc Lâm không dám ngồi vào bàn ăn cơm, y còn chưa qua cửa nên về mặt thân phận vẫn là người hầu bình thường, nhưng Trương Văn Dã cứ khăng khăng lôi kéo nên y đành phải nơm nớp lo sợ ngồi xuống.

Mạc Lâm cảm nhận được ánh mắt xem thường của đám người hầu chung quanh, y bồn chồn níu lấy quần áo, ngay cả đũa cũng không dám động.

"Sao không ăn?" Trương Văn Dã gắp một miếng thịt vào chén y, "Ăn nhiều thịt một chút kẻo lúc ôm lại bị cấn xương."

Mạc Lâm ho sặc sụa, thấy lão gia có vẻ còn muốn nói thêm thì vội vã cúi đầu ăn cơm.

Thừa dịp y cúi gằm mặt, Trương Văn Dã ngẩng đầu dùng đôi mắt hồ ly nhẹ nhàng quét qua mấy người hầu kia, thấy bọn họ run lẩy bẩy suýt quỳ phịch xuống mới thôi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.