Đệ Đệ

Quyển 2 - Chương 33




Tất cả bạo phát đều sở hữu khoảng khắc yên lặng

Tất cả tử vong đều có dài dòng tiếng vang

—— Bắc Đảo

“Mời mọi người đứng dậy.”

“Truyền bị cáo Hứa Bình ra tòa.”

“Bị cáo Hứa Bình, trong lúc đi học tại trường trung học Thiết Đạo đã xảy ra quan hệ đồng tính dơ bẩn với đàn anh cùng trường, Hoàng Phàm. Hừng đông ngày 4 tháng 6 năm 1989, Hứa Bình dưới tình huống tỉnh đưa ra lệnh giới nghiêm không nghe khuyến cáo của cảnh sát nhân dân, nỗ lực xông vào quảng trường lớn. Bị cáo Hứa Bình biết rõ cảnh sát nhân dân đang trong lúc chấp hành công vụ vẫn phát sinh xô sát, trong quá trình vụ việc còn tấn công vào mắt cảnh sát viên Trương Lực, khiến vành mắt phải của cảnh sát viên Trương Lực bị xé rách, xương gò má tổn thương, theo giám định của bác sỹ là vết thương nhẹ. Bị cáo Hứa Bình sau đó còn không nghe sự khuyến cáo của cảnh sát, công nhiên che chở thành phần phản Cách mạng nòng cốt Hoàng Phàm, che đậy tung tích trợ giúp đối phương lẫn trốn.”

“Bổn tòa cho rằng, bị cáo Hứa Bình trong tình huống biết rõ đối phương là nhân viên công vụ vẫn cố ý thực thi bạo lực, khiến cảnh sát viên Trương Lực không thể chấp hành nhiệm vụ, sau đó còn bao che cho phần tử phản Cách mạng Hoàng Phàm, có thể cấu thành hành vi làm trở ngại chấp pháp. Bổn tòa hoàn toàn tán đồng tội danh Viện kiểm sát nhân dân tỉnh X cáo buộc bị cáo Hứa Bình, dựa theo căn cứ phạm tội, tính chất vụ việc và tình tiết nguy hại đối với xã hội, bổn tòa căn cứ điều thứ chín mươi ba bộ luật Nhà nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa, phán quyết như sau:

“Bị cáo Hứa Bình phạm tội làm trở ngại người thi hành công vụ, phán xử tù có thời hạn chín tháng, phạt tiền 500 đồng.

“Bản án được lập tức chấp hành, sau năm ngày hồ sơ phán quyết sẽ được cơ quan chức năng gởi xuống, nếu bị cáo có nhu cầu đưa ra chống án phải nộp hồ sơ lên Viện kiểm sát trong vòng 10 ngày từ khi bản án được thi hành, cũng là tính từ ngày 27 tháng 6 năm 1989.”

Hứa Bình đơn độc mang còng tay ngồi trên ghế dài trước vành móng ngựa, đợi cảnh sát tại tòa áp giải lên xe chở tù.

Bầu trời vẫn là một màn thuần lam trong suốt, cây trúc đào nở ra từng chùm hoa tươi đẹp trên đầu cành, chiếc lá màu xanh lục đậm thon dài nhẹ nhàng đong đưa dưới ánh mặt trời. Bên ngoài cửa sổ có một con chuồn chuồn nhỏ đang đậu, đôi cánh trong suốt khảm đầy đường gân mỏng manh. Ngọn gió đầu hè man mác thổi qua khiến đôi cánh chuồn rung động trong gió.

“Hứa Bình.”

Cậu chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt tan rã, biểu tình trên mặt tĩnh mịch đến gần như được khắc trên đá tảng.

“Đến đây! Có người muốn gặp cậu!”

Hứa Bình không hỏi là ai, trên thực tế cậu một chút cũng không hiếu kỳ, lúc này cậu uể oải như một ông cụ chậm rãi đứng dậy.

Sàn tòa án được lát bằng đá cẩm thạch xanh, còn được lau bóng loáng sạch sẽ, từ xa nhìn lại hệt như mặt nước hồ trong vắt, còn có thể phản chiếu phong cảnh ngoài cửa sổ.

Cảnh sát toà án mở cửa một gian phòng họp, đẩy Hứa Bình vào trong.

Tại một góc phòng họp có bày TV màn hình lớn, trước TV có một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục ngồi quay lưng về phía cửa.

Hứa Bình lảo đảo một chút, đỡ tường đứng vững.

“Tới rồi? Ngồi đi.” Vương Dũng kéo nhẹ cái ghế bên cạnh.

Hứa Bình nhìn hắn không hề cử động.

Vương Dũng cười cười, một chút cũng không tức giận.

“Tôi có người quen cũ làm tại Tòa án, thừa dịp hôm nay cậu ra tòa, tôi đặc biệt đến gặp một chút.”

Hứa Bình lạnh lùng nhìn hắn.

“Tôi đã nói tôi không biết gì hết, ông không tin. Hiện tại tôi đã bị phán tội, ông còn muốn thế nào?”

Vương Dũng trầm mặc một chút, lấy từ trong túi ra một cuốn băng ghi hình bỏ vào đầu máy, mở TV.

“Tôi không muốn gì hết, chỉ muốn cậu xem cuộn băng này.”

Ông điều chỉnh phương hướng màn hình, để Hứa Bình có thể trực diện nhìn vào.

Đầu tiên là một hồi nhiễu sóng sàn sạt, trong giây lát hình ảnh lại nhảy lên, một vị nữ Mc nói tiếng Quảng cất giọng thuyết minh, phụ đề bên dưới dùng chữ phồn thể viết: Lãnh tụ phong trào học sinh Hoàng Phàm, XXX, XXX trằn trọc đào vong đến Hương Cảng, có buổi trò chuyện cùng các phóng viên.

Hình ảnh trích dẫn chỉ có mười giây ngắn ngủi, Hoàng Phàm mặc một bộ tây trang đen, thắt caravat xanh nhạt đứng thẳng tắp trên đài, bên dưới tất cả đều là camera và ánh đèn loang loáng, trước mặt bày đến hơn mười bộ micro và máy ghi âm. Trán của hắn trơn bóng no đủ, mặc dù tóc ngắn đi lại có vẻ rất chỉnh tề.

Có một hồi lâu Hứa Bình vẫn chưa nhận ra được người, cậu híp mắt nhìn TV, trong lòng thầm nghĩ: Người nọ là ai?

Tin tức này kết thúc, tiếp theo là thời sự quốc tế, Vương Dũng tắt TV.

“Hoàng Phàm đã chạy trốn tới Hương Cảng rồi.”

Hứa Bình cảm thấy mình có một cơn giận nghẹn tại cổ họng, lảo đảo kéo chiếc ghế gần nhất, hụt hơi ngồi xuống.

“Bản tin trên TV vừa được phát sóng tối qua, tôi cũng là sáng hôm nay mới nhận được tin tức.”

“Ông cho tôi xem cái này làm gì?! Ông vẫn cho rằng tôi yểm hộ anh ta đào tẩu?!”

“Không, vừa lúc ngược lại. Tôi hiện tại bắt đầu tin rằng cậu là vô tội.”

Hứa Bình cả người run lên.

“Từ mấy hôm trước Hoàng Phàm đã biết tin cậu bị bắt, chúng tôi vẫn án binh bất động là muốn nhìn xem cậu ta có niệm tình xưa mà quay về giúp cậu thoát tội hay không. Bất quá dựa vào tin tức hôm nay chúng tôi nhận được, cậu ta hẳn đã hạ quyết tâm bỏ qua cậu.”

Hứa Bình lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

“Cậu đã bị cậu ta lợi dụng rồi, Hứa Bình. Hoàng Phàm chính là xem cậu như khói mù hấp dẫn sự chú ý của chúng tôi, sau đó chạy trốn theo hướng khác. Cậu nhìn xem, bộ dạng của cậu ta nào giống như đã bị thương, vừa tới Hương Cảng liền công khai lợi dụng thân phận của mình chửi bới Quốc gia và chính phủ của chúng ta, lừa dối không ít dân chúng Hương Cảng, tích lũy cho mình nền tảng thật dày.” Vương Dũng lấy cuộn băng khỏi máy, “Cậu thanh niên này thoạt nhìn hào hoa phong nhã, kỳ thực đầu óc thông minh lại đủ nhẫn tâm, cậu vì cậu ta hy sinh nhiều như vậy cậu ta lại có thể hoàn toàn không để ý đến. Hiện tại mới 20 tuổi đã có tâm tư như thế, đợi thêm mười hai mươi năm lăn lộn chính trường, tôi hoàn toàn không tưởng tượng được cậu ta sẽ trở thành người thế nào.”

Hứa Bình ngửa đầu cười to, thanh âm chợt cao chợt thấp, sau đó đột nhiên bắt đầu gào rống.

Vương Dũng cho là mình đã chạm vào vết thương tình cảm của cậu, lại không biết trong lòng Hứa Bình vẫn đang không ngừng lặp lại ‘Quá hoang đường, quá hoang đường’.

Vương Dũng cất cuộn băng lại vào cặp táp, nói: “Cậu còn trẻ, chín tháng cũng không quá dài, rất nhanh sẽ trở ra. Vào đó phải cố gắng hối cãi, nhanh chóng trị cái bệnh thích đàn ông kia của cậu, sau khi ra rồi phải sống cho tốt.”

Hứa Bình cúi thấp đầu không nói gì.

“À, đúng rồi.” Hắn lại lấy một phong thư ra đưa cho Hứa Bình, “Lúc nãy cha cậu nhờ tôi đưa cái này cho cậu.”

Hứa Bình chần chờ một chút, chậm rãi nhận lấy. Cảnh sát toà án đẩy cửa vào, nói: “Đội trưởng Vương, xe chở tù đã đến, nếu còn không đi sẽ trễ mất.”

“Đừng lo, chúng tôi đã nói xong rồi.” Hắn vỗ vai Hứa Bình, “Thư cho vào túi, lên xe rồi xem.”

Bề ngoài của xe chở tù không khác những chiếc xe 16 chỗ bình thường bao nhiêu, trên nền sơn trắng dùng chữ xanh viết hai chữ ‘Công an’, trên mui còn lắp đèn công vụ ba màu. Chỗ khác biệt duy nhất chính là tất cả cửa sổ trên xe đều dùng thanh sắt phong kín, giữa chỗ ngồi tù phạm và ghế tài xế cũng có một lớp rào chắn ngăn cách.

Sàn xe rất cao, Hứa Bình chân đeo còng rất khó leo lên, sau đó cửa xe lại bị cảnh sát khóa kín từ phía ngoài.

Xe chậm rãi lái ra đường, đi về hướng bắc.

Trại giam tỉnh X xây tại vùng ngoại thành cách nội ô mười mấy cây số, xung quanh hẻo lánh, nghe nói lại đi thêm chút nữa có thể gặp sa mạc, không một ngọn cỏ, hoàn cảnh vô cùng ác liệt.

Hứa Bình ngơ ngác ngồi trong xe thật lâu, lá thư trong túi nóng rực như bàn ủi khiến cho cả người cậu đều đau đớn, thế nhưng lại không có dũng khí mở ra xem.

Hôm nay cha cậu đơn độc một mình ngồi bên dưới nghe xử, diện mạo vừa già nua lại uể oải.

Không thấy em trai xuất hiện Hứa Bình lại cảm thấy may mắn, cậu không chịu được để Hứa Chính nhìn thấy bộ dạng bị còng của mình. Nếu vậy, cậu thà tự tử.

Hứa Xuyên duy trì một tư thế ngồi nghe Tòa xử án suốt năm mươi phút, ngay cả biểu tình cũng không thay đổi mảy may.

Hứa Bình xấu hổ lại hối hận, một ánh mắt cũng không dám nhìn về phía ông.

Cuối cùng, khi chánh án tuyên đọc đến phần đề cập việc mình nảy sinh quan hệ đồng tính với Hoàng Phàm, Hứa Bình thất kinh, đột nhiên giống như ma xui quỷ khiến ngẩng đầu nhìn cha mình, Hứa Xuyên lại vội vàng dời mắt đi nơi khác.

Cái gì cũng không còn, sách vở và bài tập, bạn bè, tiền đồ, ngay cả cha cũng từ bỏ cậu, bởi vì cậu là người đồng tính mà cảm thấy xấu hổ.

Hứa Bình bụm mặt tuyệt vọng cười to ha hả, cười một hồi nước mắt lại lộ khỏi kẽ tay.

Cậu rút lá thư ra khỏi túi, hai tay dùng sức muốn xé tan nó, thế nhưng mãi đến khi vò đến lá thư đều nhăn nhíu vẫn không thể xuống tay được.

Cậu chậm rãi đặt bức thư lên đùi vuốt phẳng, cẩn thận xé mở một góc, lấy ra một tờ giấy trắng đã được gấp tốt.

Cậu thật lâu cũng không dám động vào tờ giấy viết thư đã được gấp làm bốn kia, mãi mới dám vươn ngón tay run rẩy mở ra.

Trên trang giấy trắng là một hàng chữ xiêu vẹo:

“Anh hai, em nhớ anh. Anh mau về đấy.”

Hứa Bình trừng mắt nhìn dùng chữ kia thật lâu, sau đó giống như đột phát bệnh tim mà giữ chặt lấy lồng ngực, khàn giọng gào to.

“A a a a a a a —— “

“A a a a a a a —— “

“A a a a a a a —— “

Cảnh sát áp giải ngồi ghế phó lái bị làm cho hoảng sợ, gõ mạnh vào song sắt mắng to: “Con mẹ nó, mày phát điên cái gì thế?! Câm miệng! Câm miệng có nghe hay không?!”

Hứa Bình đặt lá thư lên ngực, một bên gào rống hệt như đã điên rồi, một bên không ngừng cuộn trào rơi lệ.

Thanh âm của cậu truyền qua cửa sổ xe bay đi thật xa, khiến đám chim sẻ ven đường đều bị kinh hãi, chúng nó lập tức vỗ cánh phành phạch bay về phía bầu trời xanh thẳm.

Thành thị đã sớm bị bỏ lại sau lưng, không có nhà cao tầng cũng không có bóng người.

Con đường này phảng phất trực tiếp dẫn về nơi tận cùng thế giới, nền trời xanh nhạt, mây trắng bồng bềnh, mà bên dưới trời xanh mây trắng kia lại là thảo nguyên ngút ngàn tầm mắt, xa hơn nữa là những tòa núi trơ trọi vàng ệch, bọn chúng liên miên chập chùng, mãi không ngừng nghỉ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.