Đệ Đệ

Quyển 2 - Chương 23




Anh em đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất, nơi mối mọt làm hư nát, và kẻ trộm khoét vách lấy đi.

Nhưng hãy tích trữ cho mình những kho tàng trên trời, nơi mối mọt không làm hư nát, và kẻ trộm không khoét vách lấy đi.

Vì kho tàng của anh ở đâu, thì lòng anh ở đó.

Đèn của thân thể là con mắt. Vậy nếu mắt anh sáng, thì toàn thân anh sẽ sáng.

Còn nếu mắt anh xấu, thì toàn thân anh sẽ tối. Vậy nếu ánh sáng nơi anh lại thành bóng tối, thì tối biết chừng nào!

—— Phúc âm Matthew (6:19-23)

Chữ của Hứa Bình rất đẹp, hồi cấp hai còn từng tham gia một cuộc thi thư pháp bút máy, lấy được hạng nhất. Phần thưởng là một quyển sổ ghi chép, mở trang đầu ra còn có một con dấu ‘phần thưởng’ cực lớn, bên cạnh là lời chúc mừng của Ban giám hiệu: Chúc em Hứa Bình học tập giỏi giang, nét chữ nết người!

Quyển vở này sau đó bị Hứa Bình xé xuống từng tờ, dạy Hứa Chính chơi gấp giấy.

Đối với những thứ không cần tư duy trừu tượng, Hứa Chính học cũng không chậm. Gấp vào, bẻ ngược, vuốt bằng, cuộn lại, hai anh em ôm một đống máy bay giấy chạy lên sân thượng nương theo gió chiều ấm áp thả ra ngoài, nhìn bọn chúng đón gió tung bay lướt đi như hoa bồ công anh bên vệ đường. Chỉ có cái máy bay giấy gấp đầu tiên bị lỗi là giữ lại, Hứa Bình dùng bút máy viết lên cánh máy bay “Hứa Chính, tháng 7 năm 1985”, sau đó trân quý cất giữ vào hộp.

Những vật kỷ niệm tương tự, trong hộp cũng nhiều.

Đó là một cái hộp bánh tây màu xanh nhạt, không biết do người hâm mộ điện ảnh nào tặng cho cha, là hàng ngoại nhập quý báu, phía trên viết đầy ngôn ngữ kỳ lạ khác biệt, mỗi cái bánh bên trong đều được dùng giấy ren cắt hoa rỗng trắng noãn bọc lấy, cha một cái cũng không nỡ ăn cho em trai khi ấy chỉ mới sáu tuổi, em trai lại giống như hiến vật quý toàn bộ đưa cho cậu.

Hứa Bình đậy nắp hộp lại, đẩy vào trong ngăn kéo.

Đèn trong phòng của mình và em trai đã tắt, Hứa Chính đại khái là ngủ rồi đi.

Vươn tay chạm vào chốt cửa,, suy nghĩ một chút lại thu trở về.

Trên đường về nhà Hứa Chính ẫn trầm mặc, Hứa Bình nhiều lần thử bắt chuyện nhưng em trai giống như không nghe được một từ nào.

Dựa theo thói quen bình thường, cậu ngồi ngoài phòng khách làm bài tập, em trai sẽ nằm trong phòng ngủ nghe radio. Đêm nay Hứa Chính ôm radio ngồi trên salon không chịu rời đi, ban đầu là tiếng rè rè lúc lớn lúc nhỏ, một hồi lại có giọng nam trầm thấp đọc tin tức, lát sau nữa đột nhiên nhảy ra giọng nữ cao vút hát 《Tổ quốc ta 》(Đề cử cá nhân bản do Hứa Bình An hát trong chương trình the voice china). Hứa Bình giật mình, đầu bút máy đâm mạnh xuống vở bài tập, mực nước loang ra khá rộng, lau thế nào cũng không sạch được.

“Tiểu Chính, vào phòng chơi, anh hai đang bận.”

Hứa Chính hơi ngẩng đầu, không đáp ứng.

Thanh âm trên radio hơi ngừng, Hứa Bình vùi đầu làm bài tập, không lại để ý một chút không nghe lời của em trai.

Cái đề bài tập cuối cùng là một yêu cầu chứng minh lớn cực kỳ phức tạp, Hứa Bình thử dùng vài công thức đều không giải ra được, giấy nháp vẽ hình cũng đã kín hết ba tờ lớn nhưng đều không nhìn ra manh mối, Hứa Bình phiền não đến tóc cũng bị kéo xuống mấy sợi. Nhìn đồng hồ, đã không còn sớm, kế hoạch tối nay ngay cả phân nửa cũng chưa hoàn thành, cảm xúc phiền chán như sâu lông khiến cả người cậu đều không yên ổn.

Hứa Bình quay đầu nhìn em trai.

Trên bàn trà, trên ghế salon nơi nơi đều là linh kiện radio, tua vít và kìm tán loạn đầy đất, dây điện bọc vỏ đỏ đỏ xanh xanh kết nối giữa khay pin và những máy móc nhỏ, phần chuyển điện năng thành thanh âm toàn bộ bị mở ra. Hứa Chính bày bừa cũng không thu dọn, chỉ vây quanh salon xoay chuyển.

“Làm sao vậy?” Hứa Bình nhíu mày hỏi.

Hứa Chính cúi đầu không trả lời.

Tuy rằng lý trí nhắc nhở không cần lo cho em trai, mau nhanh làm bài tập, thế nhưng Hứa Bình giống như mắc phải chứng ép buộc, đẩy bàn đứng dậy.

“Tìm cái gì? Anh giúp em.”

Một con ốc trên bản mạch điện đã rơi ra, kích cỡ còn nhỏ hơn cả đậu xanh, hơn nữa lại sơn đen, rơi trên mặt sàn ximăng hầu như không cách nào tìm được. Hứa Bình quỳ rạp trên mặt đất, bàn tay luồn vào bên dưới salon sờ soạng thật lâu mới chạm phải, trên người đều là bụi cát, đầu gối cũng quỳ đến đau xót, lúc đem con ốc giao cho em trai ngay cả một cái mỉm cười hoặc tiếng cảm ơn cũng không nhận được.

Hứa Chính nhận lấy con ốc từ tay anh trai, hình như rất không cao hứng quay trở về ngồi trên salon tiếp tục yên lặng lắp lại radio của mình.

Hứa Bình ngẩn người, cau mày muốn nói gì đó rốt cục vẫn là nhịn lại.

Lãng phí bốn mươi phút, quay lại  nhìn đề bài vẫn là bó tay hết cách, xem đồng hồ đã đến giờ em trai đi ngủ, một buổi tối hoàn toàn vô dụng khiến Hứa Bình chợt sinh ra cảm giác thất bại thật lớn.

Cậu vứt bút xuống bàn, kiệt sức nói với Hứa Chính: “Tắm rồi chuẩn bị ngủ.”

Nếu như vừa rồi thái độ không đếm xỉa của em trai bị Hứa Bình coi như ảo giác, như vậy hiện tại cậu có thể xác định Hứa Chính là đang cố ý đối nghịch cùng mình.

Lúc cởi quần áo bởi vì dùng sức quá lớn mà có hai chiếc nút sơmi bị bung ra, Hứa Bình nhìn không được muốn tới giúp lại đột nhiên bị bàn tay nâng lên đánh vào mắt; đã nói rất nhiều lần không cho chạm vào vòi nước nóng, vừa hơi dời mắt Hứa Chính đã muốn xoay vòi nước, em trai không có việc gì, cậu lao tới kéo em trai ra lại bị nước nóng hắt vào cánh tay; cố nén đau đớn giúp em trai gội đầu tắm rửa, Hứa Chính lại giống như bị tăng động không ngừng lập úp chai dầu gội và hộp xà phòng thơm.

Lần thứ ba nhặt xà phòng lên khỏi mặt đất, Hứa Bình có chút tức giận: “Em đang làm trò quỷ gì?!”

Hứa Chính cúi đầu không nói chuyện, mái tóc ướt đẫm dán sát vào gương mặt, cho dù cơ thể đã cường trán như thanh niên thế nhưng khuôn mặt vẫn mang theo sự thuần khiết của trẻ con.

Hứa Bình nhịn rồi lại nhịn, vẫn là đem lửa giận nuốt trở vào.

Cậu dung sức xoa xoa tóc em trai, biết rõ như vậy sẽ kéo đau da đầu Hứa Chính nhưng lại hy vọng càng nhanh hơn nữa kết thúc lần tắm rửa này rồi đưa em trai đi ngủ.

Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, hàng loạt bài thi thử từ sáng sớm đến tối mịt, giảng bài tập, làm bài tập, bị chủ nhiệm gọi lên nói chuyện, đón em trai, bị giáo viên của em trai gọi lại nói chuyện, đụng phải Hoàng Phàm làm vận động sinh viên, em trai ghen, xe đạp ngã hư, cùng em trai thẳng thắn chuyện mình phải học Đại học thế nhưng em trai giống như không thể tiếp thu, em trai lại cùng mình cáu kỉnh…

Đến thời điểm này, thể lực và sự kiên trì của Hứa Bình đã đến gần điểm mấu chốt, việc cậu hy vọng nhất chính là nhanh chóng chui vào chăn, cái gì cũng không cần suy nghĩ ngủ đến tối tăm trời đất.

Thế nhưng em trai hiển nhiên không có ý định săn sóc anh trai.

Sau khi bị mạnh mẽ ép buộc tắm rửa, biểu tình của em trai rõ ràng còn chụ ụ hơn ban đầu. Hứa Bình tắt máy nước nóng bảo em trai ra ngoài lau khô người, Hứa Chính vẫn ướt sủng ngồi trong bồn tắm, lôi kéo áo sơmi của cậu, mặt thì hướng về phía khác nói: “Anh hai ngủ với em.”

Hứa Bình dừng một chút, rũ mắt xuống nói: “Không được.”

“Anh hai trước đây đều ngủ với em.”

Hứa Bình vươn tay lấy khăn tắm treo trên giá, lãnh đạm nói: “Sau này sẽ không nữa. Em phải học được cách ngủ một mình, cũng phải học được cách tự tắm cho mình, anh sẽ không mãi mãi ở bên cạnh em, em cần biết cách chăm sóc bản thân.”

Hứa Chính cúi đầu trầm mặc hồi lâu, đột nhiên vươn tay đẩy mạnh Hứa Bình, cả người trần trụi ướt đẫm chạy đi.

Hứa Bình bị đẩy ngã ngồi xuống đất, khi đứng dậy chỉ thấy dấu chân trên sàn nhà.

Cậu cầm khăn và quần áo đuổi theo ra ngoài, em trai đang ngồi mở rộng chân trên salon, vô cùng khí thế khoe khoang cái vật kia.

Trong nháy mắt Hứa Bình cảm thấy gân xanh trên trán cũng bị căng đứt hết hai sợi.

“Khép chân lại! Bộ dạng này còn ra thể thống gì!” Hứa Bình tức giận đến quát to với em trai.

Hứa Chính mở to hai mắt sừng sộ với anh trai.

Hứa Bình không chút khách khí: “Nhìn cái gì vậy?! Em còn lý luận?!”

Hứa Chính nghiêng đầu qua một bên, không lại nhìn tới.

Hứa Bình đem quần lót nhét vào người đối phương nói: “Em trần trụi như vậy còn ra thể thống gì! Mau mặc quần lót vào!”

Hứa Chính yên lặng cầm lấy quần lót một hồi, mạnh mẽ ném xuống đất.

Hứa Bình đầu tiên là sửng sốt, sau đó tiện thể nổi trận lôi đình.

“Nhặt lên.”

Hứa Bình chậm rãi quay đầu liếc nhìn cậu, Hứa Bình lần đầu tiên phát hiện đứa em trai nhược trí này của mình còn có thể lộ ra biểu tình ngang bướng kiệt ngạo như vậy.

“Em có nhặt hay không?”

Hứa Chính không thèm để ý quay đầu trở lại.

Hứa Bình bị chọc giận đến phát cười.

“Hứa Chính, hiện tại nếu em nhặt quần lót lên mặc vào, anh coi như tối nay chưa có chuyện gì phát sinh. Nếu em không nhặt…”

Hứa Bình còn chưa dứt lời…

Hứa Chính nghiêng đầu suy nghĩ một chút, từ salon đứng bật dậy, Hứa Bình còn cho là đối phương đang định nhặt quần lót, vừa định thở phào một cái đã thấy em trai dùng chân dẫm lên quần lót, như thị uy mà nhìn về phía mình, sau đó lại dùng sức vừa dẫm vừa chà sát.

“Anh hai nói dối! Anh hai gạt người!”

Hứa Bình giận tím mặt: “Em nói cái gì?! Em lập lại lần nữa!”

Hứa Chính không hề cố kỵ hô to: “Em không mặc quần lót! Anh hai không thích em mặc quần lót! Anh hai thích của quý của em! Anh hai buổi tối nhân lúc em ngủ trộm sờ, em đều biết hết!”

Hứa Bình phảng phất bị sét đánh trúng đỉnh đầu, sợ đến cứng họng không nói ra lời.

Từ sau khi nhìn thấy giấc mộng xuân bất kham kia tới giờ Hứa Bình đã cố gắng tách khỏi em trai ngủ, cho dù như vậy, có đôi khi nửa đêm cũng sẽ giật mình tỉnh giấc giữa những giấc mộng hoang đường. Cùng em trai ôn nhu hôn môi, cởi quần áo dùng tay an ủi da thịt của đối phương, chỉ là như vậy đều có thể khiến cậu ở trong mộng hưng phấn đến run rẩy, hình như ngay cả nước mắt cũng không ngừng chảy ra. Biết rất rõ là sai lầm, ban ngày liều mạng áp lực chính mình, đến đêm khuya không người toàn bộ đều bộc phát ra, vừa thầm gọi tên em trai đang ngủ ở phòng bên cạnh, vừa liều mạng an ủi bản thân, chỉ cần tưởng tượng bàn tay đang nắm lấy vật kia của em trai, cậu sẽ rất nhanh hưng phấn bắn tinh. Ban ngày giả thành anh trai tốt chăm sóc em trai, buổi tối lại hạ lưu mê luyến thân thể em trai, lần lữa quyết định phải đình chỉ loại hành vi bất kham này, lại không nhịn được thêm một lần phạm lỗi.

“Của quý em cho anh hai sờ, anh hai ngủ cùng em!” Em trai cái gì cũng không hiểu lớn tiếng nói.

Hứa Bình ôm đầu, cả người run rẩy.

“Câm miệng.”

“Anh hai sờ rất thoải mái.”

“Câm miệng!”

“Anh hai còn trộm hôn em.”

“Câm miệng! Câm miệng! Anh bảo em câm miệng!”

Cậu ngã qua salon muốn đánh Hứa Chính lại bị đối phương linh hoạt né tránh, cậu nhào tới trước, em trai lui về sau, mỗi lần cảm thấy mình sẽ ép được Hứa Chính vào góc tường em trai đều có thể dùng thân thủ mẫn tiệp cùng góc độ xảo quyệt né tránh cậu.

Hứa Bình giận đến tắt thở, nắm lấy cái gạt tàn thủy tinh đặt trên TV ném về phía em trai, Hứa Chính hơi cúi đầu, gạt tàn va vào tường vỡ nát, mảnh vụn bay sượt qua vai Hứa Chính, đem cổ của cậu rạch ra một đường không ngắn. Hứa Chính vươn tay sờ cổ liền thấy máu, cậu giật mình sững sờ tại chỗ.

Hứa Bình nhân cơ hội này nhảy đến bên cạnh em trai đem đối phương ấn xuống đất, đè vai cậu mạnh mẽ giáng một đấm.

Mặt của Hứa Chính bị đánh đến lệch qua.

Hứa Bình lại mạnh mẽ giáng thêm một quyền lên má phải.

“Em biết cái gì?! Em cái gì cũng không hiểu! Thằng ngu này! Ngu ngốc!”

Hứa Chính ôm mặt xoay đầu lại, trong mắt tràn ngập thương tâm, phẫn nộ và không thể tin tưởng.

“Em không phải ngu ngốc!”

“Em chính là ngu ngốc! Anh ghét em! Không muốn nhận em làm em trai nữa!”

Hứa Chính trầm mặc trừng mắt nhìn Hứa Bình, đột nhiên hô to một tiếng, đem anh trai đã ngã lăn ra đất, cậu vươn thân thể trần trụi ngồi trên người Hứa Bình, hung hăng nhắm thẳng vào mặt đối phương mà đánh. Hứa Bình dùng tay che mặt lại bị cậu kéo tay ra, khí lực của cậu thật lớn, một tay có thể kềm chế hai tay Hứa Bình, Hứa Bình vậy mà không thể giãy ra được, nắm đấm như mưa rơi vào mặt, ngay cả răng cũng bắt đầu buông lỏng.

Hứa Chính giống như điên cuồng chỉ biết phát tiết sự oán giận và thương tâm của bản thân, một đấm một đấm hạ xuống không chút nương tay. Anh hai mà cậu một lòng một dạ không muốn xa rời, anh hai đã hứa hẹn sẽ vĩnh viễn ở chung với cậu, nguồn sáng duy nhất trong sinh mệnh, thứ quý báu nhất trong thế giới hóa ra đều là lừa gạt. Tuy rằng cậu không biết đại học trong miệng anh trai là cái gì, thế nhưng anh trai đã nhất định vì món đồ kia vứt bỏ chính mình. Hứa Chính cảm thấy trong lòng đau đớn khó nhịn, muốn gọi ra lại không được, hình như có phần nào đó trong cơ thể bị người đào đi, thế nhưng sờ soạng lại vẫn còn đầy đủ.

Tay vẫn tốt, chân cũng tốt, tất cả đều không thuộc về mình, Hứa Chính như bị ai nhập không ngừng đánh anh hai dưới thân, mãi đến khi khóe miệng Hứa Bình bị đánh đến rướm máu cậu mới phảng phất tỉnh khỏi giấc mộng, chợt ngừng động tác.

Mắt kính của Hứa Bình bị va chạm rơi tròng, mắt cũng sưng lên, cậu nằm trên mặt đất hơn nửa ngày mới run rẩy nhét tay vào miệng lần lượt kiểm tra từng cái răng. Kiểm tra xong lại lau máu trên khóe miệng, uốn đầu lưỡi nhẹ nhàng nói: “Còn may, chỉ là cắn trúng đầu lưỡi, răng không gãy.”

Cậu thở dốc hồ lâu, nhẹ nhàng đẩy em trai còn ngồi trên người mình: “Đi xuống.”

Hứa Chính ngơ ngác xuống khỏi người cậu.

“Mau mặc quần áo.”

Hứa Chính nhặt lại quần lót trên mặt đất, vụng về khoác lên người.

Cậu chạy đến bên cạnh anh trai muốn dìu Hứa Bình đứng dậy.

Đầu của Hứa Bình choáng váng từng cơn.

Mình không phải bị đánh đến chấn động não rồi đi, câu nghĩ.

Bàn tay muốn đỡ của Hứa Chính bị cậu tránh đi, cậu chống lấy đầu gối chậm rãi đứng lên, lảo đảo hai bước chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Hứa Chính chân tay luống cuống cuống đứng ở bên cạnh, biểu tình trên mặt vừa thống khổ lại sợ hãi.

“Anh hai.”

Hứa Bình không trả lời cậu.

“Anh hai.”

Hứa Bình ngã ngồi trên ghế nghỉ ngơi một hồi, đột nhiên ngửa đầu cười cười, tiếng cười kéo vết thương trong miệng cậu, đến cuối cùng chỉ còn tiếng hít hà đau đớn.

Cho dù Hứa Chính không quá sáng suốt cũng biết bản thân đã phạm sai lầm cực lớn.

Hứa Bình cười nói: “Đánh thắng phải vui vẻ mới đúng, trưng ra cái mặt cầu xin ấy làm gì!”

Cậu vươn tay lấy một cái ly thủy tinh đang úp trên bàn, rót cho mình ly nước, súc sạch vị rỉ sắt trong miệng.

“Anh hai.”

Hứa Bình muốn đứng dậy, lại phát hiện chân của mình giống như bánh bao bị hấp chính, mềm nhũn.

“Anh hai.”

Đồng hồ treo tường gõ mười hai tiếng, Hứa Bình kinh ngạc nghĩ, ồ, hóa ra một ngày dài dằng dặc này cuối cùng cũng kết thúc.

“Anh hai.”

“Em mẹ nó mau câm miệng!” Hứa Bình vỗ bàn rống giận.

Hứa Chính cúi đầu không dám lên tiếng nữa.

Hứa Bình nghĩ, đừng như vậy, đó chỉ là một kẻ ngốc, mày đáng giá tức giận vì em ấy sao? Mày hẳn là vui vẻ! Mày xem bình thường mày dạy em trai tốt đến nhường nào, nhiều năm như vậy mày phí hết bao nhiêu tâm huyết dạy em trai không thể im lặng chịu đòn còn không phải vì hôm nay? Em trai đã trưởng thành, sau này dù mày không có ở bên cạnh, em trai cũng có thể tự bảo vệ mình rồi.

Cậu nằm sụp lên bàn, đem mặt vùi vào cánh tay.

Mình không thương tâm, cậu nghĩ, mình chỉ là quá mệt mỏi, quá mệt mỏi, hôm nay quá dài, mình phải nghỉ ngơi một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.