Bóng đêm vừa rạng, gà gáy bình minh.
Ứng Lâm bị phạt bế môn sám hối mười ngày đến nay vừa đúng hạn kỳ. Lâm triều xong, hắn không về phủ mà vội vàng vào cung xin gặp hoàng thượng. Trịnh Lân nghĩ tình đồng liêu nhiều năm, không an tâm nên cùng hắn đợi ở ngoài cung.
Một lúc lâu sau, thái giám đi ra, khom người nói: “Hai vị Đại tướng quân xin quay về trước, Bệ hạ đã đến chổ của Thái hậu để thỉnh an, không thể triệu kiến!”
Ứng Lâm vội nói: “Xin trở vào hỏi giúp ta một câu, nói ta không dám bất tuân thánh ý, nhưng đã lâu không được gặp đường đệ Ứng Sùng Ưu, muốn đến Phượng Thai Các thăm nom một chút, thỉnh hoàng thượng ân chuẩn!”
Tiểu thái giám thân phận thấp kém nào dám từ chối, xoay người đi vào, chừng một khắc sau mới quay trở ra, vừa đi vừa gãy đầu.
“Tiểu công công, Hoàng thượng có cho phép không?” Ứng Lâm vội vàng hỏi.
“Hoàng thượng không nói chuẩn, cũng không nói không chuẩn, chỉ nói… ‘Đã biết’…”
“Vậy là người đồng ý!” Ứng Lâm huynh đệ tình thâm, sốt ruột lo lắng đường đệ bị giam có bị uất ức gì hay không, nên cũng bất chấp nhắm hướng Phượng Thai Các chạy tới. Trịnh Lân cũng quan tâm nên đuổi theo sau.
Đến tiểu lâu sau Phượng Thai Các chỉ thấy có hai ba thái giám đứng đó, không có ai khác trông coi. Bọn họ gặp hai vị Đại tướng quân đến đều lập tức quỳ xuống.
“Ứng thiếu bảo ở đây?”
“Dạ, sáng giờ chưa nghe Ứng đại nhân gọi bọn nô tài, chắc là chưa thức dậy. Có cần bọn nô tài đi thông báo trước hay không?”
“Đến nước này rồi, còn thông báo gì nữa?” Ứng Lâm phất tay áo, đang định đi vào thì nghe sau lưng có người gọi, nhìn lại, hóa ra là Nội Đình Úy giám lý trưởng quan Cố Trường Thanh.
Cố Trường Thanh từ ngày gánh cục nợ này ngày đêm ăn ngủ không yên. Tuy biết rõ Ứng Sùng Ưu sẽ không bỏ đi nhưng mỗi ngày đều phải tới đây tuần tra một lần, hôm nay đến, xa xa trông thấy Ứng Lâm và Trịnh Lân, biết bọn họ đến thăm nuôi, vội lên tiếng gọi lại.
“Cố đại nhân!” Ứng Lâm chắp tay chào hỏi.
“Bái kiến hai vị tướng quân!” Cố Trường Thanh cúi người hành lễ: “Không phải hạ quan cố ý làm khó, hai vị đến Phượng Thai Các, Hoàng thượng có…”
“Hoàng thượng ân chuẩn!”
“À, vậy thì tốt rồi!” Cố Trường Thanh lau mồ hôi lạnh trên trán, đi trước dẫn đường: “Vậy mời hai vị đại nhân theo hạ quan!”
Ba người vào sân, Ứng Lâm vươn tay đẩy cửa phòng, vào trong chỉ thấy màn giường còn phủ kín.
“Còn ngủ thật à? Cũng thảnh thơi quá chứ!” Ứng Lâm lắc đầu, mới bước lên một bước, đột nhiên bị Trịnh Lân kéo lại, khó hiểu quay đầu, phát hiện vị Diễm Linh đại tướng quân nhìn chằm chằm xuống đất, sắc mặt trắng bệch, vội nhìn theo mắt y thì thấy một mảnh sành nhỏ còn dính máu. Ứng Lâm nghe tim đập mạnh, lập tức chạy đến bên giường tốc màn lên, vừa nhìn một cái, cả người liền rũ xuống.
Trịnh Lân vội bước tới đỡ lấy lưng Ứng Lâm, đồng thời đưa mắt nhìn lên giường. Vị đại tướng quân huyết chiến sa trường vô số lập tức chết lặng tại chỗ, đầu óc trống rỗng. Chỉ thấy Ứng Sùng Ưu nhắm mắt nằm trên giường, dung nhan như tuyết, trên cổ có một vết thương vừa lớn vừa sâu, máu đẫm nửa giường đã khô lại thành màu đỏ sậm.
Ứng Lâm vùng dậy, một tay xốc đường đệ lên, tay kia ra sức đè lại miệng vết thương sớm không còn đổ máu, lớn tiếng kêu: “Tiểu Ưu, Tiểu Ưu! Làm sao vậy? Đệ sao vậy?”
Trịnh Lân nhanh chóng đưa tay lên mũi Sùng Ưu thăm dò, không ngờ không còn chút hơi thở. Trịnh Lân run rẩy chân tay, nhớ đến tình nghĩa đồng liêu nhiều năm, bất giác cũng rơi nước mắt.
“Trời ơi… Làm sao bây giờ?… Phải làm sao bây giờ?” Cố Trường Thanh sợ đến hồn xiêu phách lạc, mới hơi phục hồi tinh thần đã luống cuống chạy qua chạy lại: “Ở đây dù sao cũng là hoàng cung, làm gì có ai lẻn vào ra tay chứ…”
“Cửa sổ nguyên vẹn, không có dấu hiệu đánh nhau, miệng vết thương cũng giống như do mảnh sành này tạo thành, chắc là không phải do người ngoài gây ra!” Trịnh Lân trấn tĩnh lại, trầm giọng nói.
“Không phải người ngoài làm, không lẽ là tự sát? Cố Trường Thanh hoang mang hỏi.
“Không thể nào! Tại sao Tiểu Ưu phải tự sát? Đang yên đang lành, ta mới có mười ngày không gặp đệ ấy thôi mà… Cho dù… cho dù hoàng thượng đối đãi như vậy… khiến đệ ấy thương tâm, cũng không… không thể cứ như vậy…” Ứng Lâm nói đến đây thì nghẹn ngào không nói tiếp được nữa, nước mắt trào tuông: “Đệ ấy… có khổ sở cách mấy… cũng phải nghĩ đến đại bá phụ chứ…”
“Nói vậy là… là tự sát…” Cố Trường Thanh lắp bắp: “Chuyện này sao có thể xảy ra? Hoàng thượng hạ chỉ cho Nội Đình Úy… giờ xảy ra chuyện, biết bẩm báo thế nào đây?”
Ứng Lâm cắn răng cẩn thận đặt đường đệ trở lại giường, hung hăn lau nước mắt trên mặt, túm lấy Cố Trường Thanh nói: “Ngươi đi hồi bẩm hoàng thượng, nói như ngài mong muốn, Ứng Sùng Ưu đã chết rồi, hỏi giờ ngài muốn thế nào? Đến này nhìn một cái hay là để chúng ta trực tiếp đem ra ngoài chôn?”
Cố Trường Thanh sợ đến mặt mũi trắng bệch, liều mạng lắc đầu: “Hạ quan không dám nói vậy… cũng không dám…”
Trịnh Lân ra sức tách Ứng Lâm ra, để hắn ổn định tinh thần, rồi tự mình kéo Cố Trường Thanh qua một bên: “Ứng tướng quân chỉ là tức giận mà nói vậy, nhưng ngươi nhất định phải đi hồi bẩm hoàng thượng. Ngươi trấn ở kinh thành nên không biết, chứ chúng ta tùy thánh giá nam chinh đến nên ai cũng rõ… tình cảm của Hoàng thượng và Ứng thiếu bảo là thế nào… Hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng không biết nên làm gì bây giờ…”
Cố Trường Thanh càng nghe càng choáng váng hồ đồ, bổ nhào đến chậu nước sạch đặt ở góc phòng rửa mặt lia lịa, lúc này mới hơi tỉnh lại, lảo đảo chạy như điên về phía Chính Thái Điện, đến nơi đã thở chẳng ra hơi.
Vài Vũ Lâm thị vệ đang làm nhiệm vụ trông thấy bèn đến hỏi han: “Là Cố đại nhân đấy ư? Sao lại kinh hoàng như vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Đại… đại sự… Ta muốn gặp Hoàng thượng… Hoàng thượng…”
“Hoàng thượng đang đọc sách, ngài ở đây chờ một lát, rảnh rỗi sẽ thông báo giúp ngài ngày…”
“Không được, chuyện này chờ không được!” Cố Trường Thanh quýnh lên, nhưng giọng nói đã không còn run rẩy: “Ngươi cản trở, chỉ sợ sau này không gánh nổi trách nhiệm đâu…”
Thị vệ trông thấy Cố Trường Thanh mặt đỏ bừng hơi thở gấp gáp không giống như đang giả vờ, cũng không chấp hắn nói năng thô lỗ, bèn trở lại bậc thang trên cùng, đang định quỳ xuống bẩm báo thì cửa điện bỗng nhiên mở ra, Cao Thành thò đầu ra nói: “Hoàng thượng truyền Cố Trường Thanh tiến vào!”
Cố Trường Thanh lấy tay áo lau mặt, ba bước chạy hai bước nhảy vào quỳ trước mặt Dương Thù, dập đầu lia lịa.
“Mới sáng sớm đã nghe ngươi náo loạn ngoài cửa, có chuyện gì thế?” Dương Thù điềm nhiên hỏi.
“Hồi… hồi Hoàng thượng…” Cố Trường Thanh cố gắng nuốt một ngụm nước bọt: “Ứng thiếu bảo hắn… tối hôm qua tự sát bỏ mình…”
Nghe câu đó xong, Dương Thù vẫn ngồi im không chút phản ứng, chỉ chăm chăm nhìn Cố Trường Thanh, cứ như là đang ngạc nhiên sao hắn lại dám to gan nói một câu như vậy. Nhưng ngay sau đó, giống như máu trong người hoàn toàn cạn khô, toàn thân nứt rạn, quyển sách trên tay rơi bộp xuống mặt đất. Tiếng động rất nhỏ không đủ làm giật mình cả trẻ sơ sinh, nhưng với Dương Thù thì chẳng khác nào tiếng gãy vỡ trong cơ thể, khiến hắn nhảy dựng lên, hất mộc án bằng gỗ tử đàn văng xa hơn nửa thước.
“Hoàng… Hoàng thượng…”
“Ngươi nói cái gì? Ai tự sát?” Dương Thù yên lặng nhìn hắn, ngữ điệu êm ái nhẹ nhàng, nhưng lọt vào tai lại làm kẻ khác lông tơ dựng đứng. May mà lúc này Cố Trường Thanh đang quỳ mọp không nhìn thấy ánh mắt lóe hào quang của thiếu niên hoàng đế kia nên mới có thể miễn cưỡng run rẩy trả lời: “Là… là Ứng thiếu bảo… Hắn…”
“Câm miệng!” Dương Thù tái mặt, thân hình loạng choạng, run run nhấc tay cho Cố Trường Thanh một cái tát, hồng hộc nói: “Ngươi… sao ngươi dám… sao dám…”
Cao Thành cũng bị tin dữ này chấn động đến ngây người, nhưng kịp hồi phục tinh thần, vội chạy đến định đỡ lấy thân hình lảo đảo sắp ngã của Dương Thù; nhưng chưa kịp chạm vào vạt áo của hắn đã bị hắn hất văng ra xa ngã choáng váng mặt mày, khi ngẩng đầu lên thì chỉ kịp thấy bóng dáng nghiêng ngả của Dương Thù chạy đi cùng mười mấy thị vệ theo sát đằng sau.
Lúc này Ứng Lâm đã đặt Ứng Sùng Ưu nằm ngay ngắn trên giường rồi gục đầu lên xác đường đệ khóc thương. Trịnh Lân bó tay đi qua đi lại trong phòng, gặp Dương Thù xông vào vội vàng quỳ xuống hành lễ. Nhưng người kia chỉ nhắm thẳng giường mà nhào tới, căn bản không hề nhìn thấy ai.
Ngoại trừ vết máu và vết thương khủng khiếp trên cổ khiến người ta kinh sợ, dung nhan của Ứng Sùng Ưu lúc này cũng không mấy thống khổ, nếu không để ý đến đôi mày hơi chau thì vẻ mặt của y chẳng khác nào đang say ngủ, cứ như là vô cùng mệt mỏi, không nghe được bên cạnh ồn ào, ngay cả lông mi cũng chẳng buồn động đậy.
Dương Thù run rẩy toàn thân không cách nào khống chế được, nơm nớp lo sợ đưa một bàn tay vuốt ve đôi má Ứng Sùng Ưu. Khi ngón tay truyền về cảm giác lạnh lẽo băng giá thì chút lý trí và hy vọng cuối cùng cũng bị đổ vỡ tan tành, Dương Thù giống như một con dã thú bị dồn vào đường cùng cất tiếng tru xé tan lòng ngực. Nếu chưa từng trông thấy hùng sư bị giam trong cũi sắt thì sẽ không thể tưởng tượng được tiếng tru này thảm thiết và tuyệt vọng đến mức nào.
“Bệ hạ, xin ngài cố nén bi thương!” Trịnh Lân không đành lòng, bước tới khuyên nhủ: “Thi… thân thể của Ứng thiếu bảo để ở đây cũng không phải là biện pháp hay, chi bằng đưa hắn ra ngoài cung trước, để dễ dàng lo liệu hậu sự…”
Dương Thù hổn hển ngẩng đầu lên, tầm mắt lướt qua Trịnh Lân một cái. Chỉ lướt qua một cái như thế cũng đủ làm cho vị Đại tướng quân nhiều năm chinh chiến sa trường không tự chủ được phải lùi lại mấy bước, toàn thân phát lạnh.
“… Sùng Ưu… nhất định không đối với ta như vậy đâu…” Tuy rằng đôi mắt vẫn đỏ vằn lên, nhưng ánh mắt Dương Thù rơi trở lại trên mặt Ứng Sùng Ưu liền trở nên yên ổn, cứ như trận điên cuồng bộc phát lúc nãy đã qua đi, hoặc là đã hoàn toàn đánh bại hắn rồi. Hắn cúi xuống xé một mảnh áo trên long bào của mình, miệng không ngớt thì thào, tay băng bó vết thương trên cổ Sùng Ưu, rồi bế bổng y lên.
“Bệ hạ, Bệ hạ, Ngài định…” Trịnh Lân bước lên hỏi.
Dương Thù khẽ đảo mắt, ngẩn ngơ nhìn chung quanh, lẩm bẩm: “… Ở đây không được. Nơi này không thể dưỡng thương. Chúng ta quay về Chính Dương Cung thì hơn. Hắn từng ở nơi này, chắc là sẽ thoải mái hơn…”
Trịnh Lân nghe lòng trầm xuống, kinh ngạc nhìn vị thiếu niên thiên tử ngày thường uy thế mười phần, giờ như một đứa trẻ túm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vì quá sợ hãi mà không dám nhìn vào sự thật, không khỏi cảm thấy khổ sở.
Nhưng Ứng Lâm thì không được sáng suốt như Trịnh Lân. Hắn đang đau lòng đường đệ chết thảm, thấy Dương Thù định ôm thi thể đi, liền lập tức đứng dậy nói: “Hoàng thượng, cho dù là ngọ môn vấn trảm cũng cho phép người nhà nhặt xác…”
Trịnh Lân vội vàng bịt miệng không cho hắn nói tiếp, nhưng nửa câu này cũng đủ chọc cho Dương Thù giận tím mặt, trừng muốn rách mắt, hầm hầm lớn tiếng quở mắng Ứng Lâm: “Câm miệng! Trước mặt trẫm mà ngươi dám nói năng bậy bạ! Sùng Ưu vẫn mạnh khỏe, thức dậy sẽ không sao! Người đâu, kéo Ứng Lâm ra ngoài…” nói đến đây, hắn lại cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt trắng bệch trong lòng, thanh âm đột nhiên hòa hoãn lại: “Bỏ đi, nếu trẫm xử phạt ngươi, hắn tỉnh lại sẽ không vui. Ngươi lui ra đi!”
Ứng Lâm không khỏi ngẩn ngơ, tuy rằng bi thương, nhưng hắn vẫn nhận ra tình trạng của Dương Thù có gì đó không ổn, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, chỉ đành quay đầu nhìn Trịnh Lân.
“Hoàng thượng đau lòng quá độ, tạm thời đừng chọc ngài!” Trịnh Lân giữ chặt Ứng Lâm, nói nhỏ vào tai hắn.
Lúc này Dương Thù đã tự mình bế Ứng Sùng Ưu đi về hướng nội cung. Bọn thái giám thị vệ không biết làm sao, đành ngơ ngác chạy theo. Trịnh Ứng hai người cũng đi theo xa xa, nhưng đến trước của nội cung thì bị thống lĩnh Vũ Lâm thị vệ Tiếu Hùng Phong ngăn lại.
“Xin hai vị tướng quân thứ lỗi, phía trước đã là nội cung, ngoại thần không có chỉ dụ không được đi vào!”
“Nhưng mà hoàng thượng hiện giờ như thế…”
“Chính bởi vì Hoàng thượng tâm tư rối loạn, nên trách nhiệm cấm vệ của hạ quan mới càng thêm nặng nề.” Tiếu Hùng Phong là người trong mắt chỉ có mình Dương Thù, tuy rằng vẻ mặt cũng vô cùng ảm đạm nhưng một bước cũng không chịu nhường: “Hạ quan đã sai người bẩm báo Thái hậu và và Ngụy phi nương nương, thái y cũng đang trên đường tới đây. Có gì mới, hạ quan sẽ lập tức thông báo cho hai vị tướng quân, xin đừng làm khó hạ quan!”
Trịnh Lân thở dài, biết Tiếu Hùng Phong cũng vì bổn phận, không muốn lấy quyền vị của mình ra ép buộc, nên đành túm chặt lấy Ứng Lâm vẫn còn muốn xông vào, mạnh tay lôi ra khỏi cung.
Chẳng ngờ vừa ra khỏi hoàng cung thì chạm mặt ngay với Dương Thần – người đáng ra phải đang ở nhà chuẩn bị khởi hành đi Tây Ninh. Dương Thần đang nôn nóng qua lại cạnh thạch sư giữ cửa cung, vừa thấy bóng hai người liền lập tức chạy tới, giống như đợi bọn họ đã lâu.
“Hai người ra rồi sao? Sùng Ưu thế nào?”
“Tin tức của ngài nhanh nhạy thật!” Trịnh Lân kinh ngạc: “Ai thông báo cho ngài vậy?”
“Khoan hãy hỏi chuyện này. Sùng Ưu đâu, đệ ấy không phải thật sự đã…”
Ứng Lâm đau xót ngoảnh mặt sang một bên. Trịnh Lân ứa nước mắt nói: “Phải… Mạch đập đã ngừng, không cứu được nữa…”
“Vậy thi thể đâu?” Dương Thần túm lấy tay Trịnh Lân: “Hoàng thượng không cho liệm hay sao?”
“Còn tệ hơn thế! Hoàng thượng thập phần đau xót, căn bản không thể thừa nhận Ứng thiếu bảo đã chết, nên đem xác hắn về Chính Dương Cung, nói muốn tìm chỗ cho hắn tịnh dưỡng.”
“Vậy sao được?” Dương Thần sốt ruột kêu to, thấy Trịnh Lân kinh ngạc vội vàng lấp liếm: “Người chết phải nhập thổ vi an, nói như Hoàng thượng chẳng phải là để Tiểu Ưu phơi xác giữa trời?”
“Đương nhiên không được!” Ứng Lâm nhảy dựng lên: “Tiểu Ưu đã chết, Hoàng thượng còn muốn làm gì nữa chứ? Ta phải đem xác về!”
“Ứng Lâm!” Trịnh Lân túm chặt đồng liêu, trách mắng: “Huynh làm loạn gì hả? Chẳng lẽ huynh không có mắt, nhìn không ra Hoàng thượng đau lòng đến mức nào hay sao?”
“Biết có hôm nay, hà tất lúc trước còn làm? Nếu không phải ngài ép buộc quá mức, Tiểu Ưu cũng sẽ không…”
“Câm mồm!” Trịnh Lân sầm mặt: “Tạm thời không nói đến lời này của huynh bất kính thế nào, chỉ bình tĩnh mà suy xét xem: sự tình đến nông nổi này, chẳng lẽ chỉ là lỗi của một mình Hoàng thượng? Nói không sợ huynh giận, ta đến giờ vẫn còn tức Ứng thiếu bảo, rõ ràng không phải tuyệt lộ, tại sao hắn lại phải đi thành tuyệt lộ chứ?”
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa!” Dương Thần sợ hai người họ tranh chấp tiếp sẽ sinh lòng nghi ngờ, vội hỏi: “Việc cấp bách trước mắt là làm sao trấn tĩnh được Hoàng thượng, sau đó mới dễ dàng lo hậu sự cho Tiểu Ưu. Chúng ta không thể đứng đây chờ, hay là vào hỏi thăm tình huống trong cung rồi tính sau.”
Ứng Lâm Trịnh Lân đều đang tâm tư rối bời, nghe đề nghị của Dương Thần cũng không có gì phản đối. Ba người liền cùng nhau đến Trị sự phòng, phái một tiểu thư lại chực chờ trước cửa cung chờ tin tức.
Đến gần tối, tiểu thư lại mới quay trở lại, ba người vội đứng lên đón. Còn chưa kịp mở miệng hỏi đã phát hiện ra phía sau hắn còn có một người, chính là đại thái giám Cao Thành chuyên hầu hạ bên cạnh hoàng đế.
“Cao công công, tình hình thế nào rồi?” Trịnh Lân cảm giác không ổn, vội hỏi.
“Không tốt chút nào!” Cao Thành lau mồ hôi trên trán, vừa thở vừa nói: “Hoàng thượng bế Ứng thiếu bảo về Chính Dương Cung, thay y phục cho hắn, lại lấy vải trắng băng bó vết thương, lệnh cho các thái y đến chữa trị, ai dám nói một câu không cứu liền lập tức trở mặt, bắt buộc các thái y phải kê phương thuốc. Mọi người không còn cách nào, đành tùy tiện viết một cái, Hoàng thượng vội vàng sai đem sắc, rồi tự mình đút cho Ứng thiếu bảo… Tội nghiệp… đút sao cũng đút không vào, người liền như phát điên, lấy chén thuốc kia tự đập vào đầu mình…”
“Cái gì?” Ba người thảng thốt kêu lên.
“May mà Ngụy nương nương nhanh tay kịp thời ngăn cản, bọn nô tài mới giật lại được chén thuốc, náo loạn hết một trận… Sau lại không biết thế nào, người chạm đến ngực Ứng thiếu bảo, nói vẫn còn một hơi ấm, sợ lạnh, lệnh các cung nga đem bình nước nóng tới sưởi ấm. Giờ thì đã an tĩnh lại, nhưng vẫn còn canh giữ bên cạnh Ứng thiếu bảo như người mất hồn, không ăn không uống. Thái hậu cùng Ngụy nương nương cũng đành phải bó tay. Chợt nhớ đến các vị đại nhân luôn được ân sủng, hiểu biết tâm tư của Hoàng thượng, nên sai nồ tài đến hỏi chư vị đại nhân nên làm gì bây giờ?”
Ba người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều ngơ ngẩn. Một lúc lâu sau, Dương Thần mới nói: “Ngươi hồi bẩm thái hậu, trước không cần đem chuyện này công bố ra ngoài, lấy cớ Hoàng thượng ngã bệnh miễn chầu mấy ngày, tránh cho quần thần rối loạn không cần thiết.”
“Dạ!” Cao Thành cung kính cúi mình: “Phần Hoàng thượng thì nên khuyên như thế nào?”
Trịnh Lân cười khổ: “Trừ phi Ứng Thiếu bảo sống lại, không thì khuyên gì cũng vô dụng mà thôi! Ngươi về trước trông nom long thể của Hoàng thượng, có lẽ qua vài ngày nữa, Hoàng thượng sẽ bớt thương tâm. Chúng ta sẽ túc trự ở Trị sự phòng, một là để xử lý chính sự, hai là kịp thời hầu chỉ.”
“Nô tài lĩnh mệnh!” khuôn mặt tròn trịa của Cao Thành méo xệch, đầy vẻ sầu lo chân thành, cung kính thi lễ với các vị trọng thần rồi vội vàng chạy về.
*********
Nhưng mấy ngày sau đó, tình huống cũng không chuyển biến tốt đẹp như Trịnh Lân hy vọng. Dương Thù kiên quyết không chịu tin là Ứng Sùng Ưu đã chết, chẳng những không cho di chuyển xác, thậm chí còn không cho người báo tin cho Ứng thái phó về kinh chịu tang, cả ngày dùng bình nước nóng để duy trì độ ấm cơ thể người kia, mà cũng là để chống đỡ cho tinh thần của mình không bị hỏng mất. Chính vụ bỏ phế, cả ngày canh giữ bên giường người chết thủ thỉ tâm tình, không ai nghe rõ hắn đang nói cái gì. Thái hậu lo lắng không thôi, đặc biệt hạ chỉ tuyên triệu Trịnh Lân, Ứng Lâm, Dương Thần – ba vị cựu thần Bình Thành nhập cung, hy vọng có thể góp phần khuyên giải.
Chỉ có mấy ngày không gặp, Dương Thù đã tiều tụy đến giật mình: mặt mày hốc hác, tròng mắt đỏ lừ, nhãn tình trống rỗng chỉ nhìn thấy mỗi Ứng Sùng Ưu, sớm chẳng qua tâm đến bất cứ kẻ nào xung quanh. Thấy ba người hành lễ, hắn cũng chỉ thản nhiên liếc mắt rồi thôi.
“Bệ hạ!” Thấy hắn ra nông nổi này, cả Ứng Lâm cũng thấy không đành lòng, bước tới khuyên nhủ: “Việc đã đến nước này, ngài cũng nên bớt đau lòng. Giờ đã là tháng 5, tiết trời dần dần nóng bức, nếu không thêm băng, thần sợ…”
Mới nói được một nửa, ánh mắt lạnh lùng của Dương Thù đã bắn qua, uy thế lẫm lẫm khiến Ứng Lâm không dám nói tiếp nữa.
“Thêm băng cái gì? Ngay cả ngươi cũng nghĩ là y đã chết hay sao? Ngực rõ ràng vẫn còn ấm đây này, không tin thì ngươi sờ thử xem!”
Cả bình nước nóng đặt ở trên, dù là đá tảng cũng bị nung nóng. Nhưng lời này không ai dám nói ra miệng, trong điện nhất thời tĩnh lặng không một tiếng động.
“Bệ hạ!” Sau một lúc lâu, vẫn là Trịnh Lân mở miệng trước: “Ứng thiếu bảo mặc dù chưa chết, nhưng thương tích trầm trọng, chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể tỉnh lại, nếu ngài cứ không ăn không ngủ trông chừng y như vậy, bản thân cũng chịu không nổi. Đến khi Ứng thiếu bảo tỉnh lại chẳng phải sẽ áy náy đau lòng hay sao?”
“Trẫm đâu phải không ăn không ngủ, buổi tối cũng ngủ cạnh y một chút mà!” Ánh mắt Dương Thù đọng lại trên khuôn mặt không vui không buồn của Ứng Sùng Ưu, ngón tay vỗ về lên đôi má không còn độ ấm: “Hắn đang nói chuyện với trẫm, các ngươi có nghe không?”
Ba người đều ngẩn ra, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
“Mẫu hậu bọn họ đều không nghe được, nhưng trẫm lại nghe rất rõ ràng. Y đang nói: ‘Dương Thù, đừng thương tâm, ta không có chết…’. Cho nên mặc kệ các ngươi nói gì, trẫm cũng phải bảo vệ thân xác y, chờ y trở về!” Đôi môi không còn huyết sắc của Dương Thù khẽ nhếch lên một nụ cười, biểu tình làm cho người ta nhìn thấy phải chua xót: “Có lẽ y có giận trẫm, nhưng nhất định sẽ không chọn cách này để rời đi. Trẫm tin tưởng y sẽ trở về, mặc kệ bao nhiêu ngày, trẫm nhất định cũng phải chờ đợi, ai cũng đừng hòng ngăn cản!”
Trịnh Lân Ứng Lâm đều nghĩ là Dương Thù bi thương quá độ mà tự gạt mình, nhưng Dương Thần nghe vào tai lại như tiếng ngàn quân xông trận, nội tâm chấn động mạnh mẽ, ánh mắt kịch liệt của Ứng Sùng Ưu trong thời khắc cuối cùng lại hiện ra trong đầu. Chẳng lẽ trái tim si tình của sư đệ trong giây phút vùng vẫy ấy cũng liều mạng giữ lại một ý niệm nhắn nhủ đến người kia? Hay quả thật tình ý của Dương Thù thâm sâu đến nỗi có thể xuyên qua thân thể lạnh băng mà nhìn thấy một nguồn sống mỏng manh?
“Dương Thần, huynh thường ngày miệng mồm lanh lợi, hôm nay sao lại không chịu nói tiếng nào khuyên can hoàng thượng vậy chứ?” Trịnh Lân lòng nóng như lửa đốt, kéo tay áo của Dương Thần, ghé tai nói nhỏ: “Hoàng thượng cứ thế này mãi sao được? Vài ngày nữa xác của Ứng thiếu bảo sẽ phân hủy, đến lúc đó Hoàng thượng muốn tự lừa gạt mình cũng không được nữa. Lỡ như không chịu đựng nổi, xảy ra một số chuyện không thể nói trước được, vậy làm thần tử như chúng ta đây có tác dụng gì?”
Dương Thần cắn môi, quyết nhẫn tâm, quay đầu đi đến bên cạnh thái hậu, thấp giọng nói: “Thái hậu nương nương, Bệ hạ cùng Ứng thiếu bảo là quân thần cùng chung hoạn nạn, tình nghĩa thâm trọng, chỉ sợ người bi thương quá độ, thần trí đã không còn tỉnh táo. Theo ý của thần, sợ là phải lấy độc trị độc, hạ chút mãnh dược mới được!”
“Ngươi nói cho ai gia nghe thử xem!” Thái hậu quả thật bị kích động, vội vàng truy vấn.
“Nhìn Bệ hạ như vậy, thời gian càng lâu càng không ổn. Chi bằng tìm một cơ hội, trộm lấy xác của Ứng thiếu bảo đem đi, tẩm liệm nhập quan, thiết hạ linh đường, để Bệ hạ ý thức được y xác thực đã chết, thật tâm khóc lớn một trận, phát tiết một chút, vẫn tốt hơn kiềm nén như thế này!”
“Khanh gia nói có lý, nhưng mà…” Thái hậu lo lắng nói: “Đứa trẻ si dại này ngày đêm canh giữ không rời, nếu mạnh mẽ làm trái ý nó, ai gia sợ là…”
“Thái hậu xin nghĩ lại, nếu để Bệ hạ tận mắt nhìn thấy xác của Ứng thiếu bảo thối rữa chẳng phải càng khiến người thêm thương tâm? Bệ hạ dù có làm bằng sắt cũng không thể mở to mắt suốt mười hai canh giờ, chúng ta cứ chuẩn bị chờ cơ hội là được!”
Thái hậu lúc này không còn chủ ý gì nữa, lau lệ gật đầu, gọi Trịnh Lân, Ứng Lâm đến lệnh cho họ theo kế của Dương Thần mà hành sự.
Đêm hôm sau, Dương Thù canh giữ bên giường mãi rốt cuộc cũng mệt mỏi không gượng được nữa, tựa vào cạnh Ứng Sùng Ưu mà ngủ. Ba vị thần tử phục sẳn bên ngoài lập tức hành động, lẻn đến bên ngự sàn, thu dọn hết bình phong màn gấm. Dương Thần nhẹ nhàng nhấc cánh tay của Dương Thù đang khoác trên người Ứng Sùng Ưu lên, Ứng Lâm thừa cơ nắm lấy thân đường đệ từng chút từng chút một kéo về phía mình, đến mép giường thì ôm lấy, im lặng bế đi. Dương Thần lại nhẹ nhàng để tay Dương Thù về chổ cũ, phủ thêm một cái mền gấm lên trên, cùng Trịnh Lân đang khẩn trương đứng một bên, theo sau Ứng Lâm trộm rời đi.
Mới đến cửa đại điện, cánh tay phải vốn để trước ngực của Ứng Sùng Ưu bị xốc nảy rơi xuống, lung lay theo bước đi. Trịnh Lân bước tới đỡ lấy, để lại trước ngực y, lúc chạm vào làn da lạnh như băng, nghĩ đến cảm giác của Dương Thù mấy ngày nay vẫn cầm lấy cánh tay này, không khỏi chua xót trong lòng.
Ứng Lâm lại kinh ngạc dừng bước, thì thào nghi vấn: “Đã năm ngày rồi, sao tay vẫn chưa cứng lại?”
“Nhất định là do thời tiết nắng nóng mà ra, cũng không có gì ngạc nhiên!” Dương Thần vội nhỏ giọng giải thích.
Trịnh Lân quen nhìn thấy thi thể, lại thêm tâm tư linh mẫn, lập trường khách quan, bị Ứng Lâm nói một câu cảnh tỉnh, nhất thời cũng chau mày nói: “Thật kỳ quái, thời tiết thế này cơ thể người chết không thể mềm mại như vậy được!”
“Trời ơi!” Dương Thần vội kêu lên: “Có gì thì ra ngoài rồi nói sau, kẻo Bệ hạ tỉnh…”
Còn chưa dứt câu, sau lưng đã vang lên tiếng kêu thê lương: “Sùng Ưu? Sùng Ưu??”
Ba người theo phản xạ nhìn lại, thì thấy Dương Thù vừa bừng tỉnh, sắc mặt đỏ sậm vặn vẹo dữ tợn, hốt hoảng xốc mền gấm lên, ngây người nhìn chằm chằm mặt giường trống trơn, rồi lập tức đưa mắt tìm chung quanh, vừa thấy người trong tay Ứng Lâm liền như mãnh thú nhào tới, khiến bọn họ hoảng sợ lui lại một bước. Dương Thù đoạt được thân thể Ứng Sùng Ưu về rồi, liền vừa ôm chặt y vào lòng vừa giơ chân đạp mạnh Ứng Lâm một cái, nhưng bởi nhiều ngày ít ăn thiếu ngủ sức lực suy kiệt, đạp người không được mà còn loạng choạng ngã xuống đất, ba vị thần tử cuống quít nhào tới nâng dậy.
“Cút ngay! Tất cả cút ngay cho trẫm! Ai dám động đến hắn, ai dám?”
Dương Thù bảo vệ người trong lòng, vừa thở vừa rống, mắng đến khi tất cả những người trong điện đều lùi lại cả mới dán mặt mình lên khuôn mặt trắng bệch của Ứng Sùng Ưu, ôn nhu dỗ dành: “Đừng sợ, có trẫm ở đây, ai cũng không đem ngươi đi được…” Nguồn :
“Bệ hạ… Phải làm sao bây giờ…”
Cao Thành quỳ gối ở góc điện thấy bộ dạng Dương Thù như thế, nhịn không được khóc rống lên. Ứng Lâm thân là dũng tướng cũng không ngăn được dòng lệ. Trịnh Lân tuy cũng sầu não nhưng vẫn duy trì được một chút thần trí tỉnh táo, âm thầm đưa mắt quan sát biểu tình của Dương Thần.
Kế hoạch di thi thất bại, Dương Thần có vẻ thất vọng vô cùng, chân mày nhíu chặt, bộ dáng không giống như đau lòng, sốt ruột thì đúng hơn. Theo tình cảm đồng môn thường ngày của Dương Thần và Ứng Sùng Ưu thì biểu hiện này có chút khác thường, khó tránh cho Diễm Linh đại tướng quân tâm tư linh mẫn sinh lòng nghi ngờ.
“Dương đại nhân, Ứng thiếu bảo chết thật hay sao?”
Nghe hỏi vậy, Dương Thần không khỏi giật mình. Nhưng lòng dạ hắn thâm sâu, nháy mắt đã khống chế được phản ứng của mình, quay đầu kỳ quái hỏi lại: “Đại tướng quân sao lại hỏi như vậy? Các thái y đã xem xét, chính ngài cũng thấy rồi đó thôi!”
“Phù Sơn kỳ kỹ dị thuật vô số, có nhiều phương pháp mà người thường chúng tôi không biết hết dược.” Trịnh Lân nhìn thật sâu vào mắt Dương Thần, giọng nói đầy thâm ý: “Mặc kệ như thế nào, Bệ hạ cũng sẽ nhất định không buông tay, điều này hiện tại Dương đại nhân cũng rất rõ rồi mới phải. Ngài là người thông minh, chắc cũng không cần Trịnh mỗ nói nhiều?”
Dương Thần trầm mặc một chút, đưa mắt nhìn khuôn mặt hốc hác của Dương Thù, trong lòng biết rõ muốn đoạt người trong tay hắn lần nữa khả năng không lớn, cho dù Trịnh Lân không sinh nghi, thêm hai ngày nữa cũng lừa dối không được, không khỏi thở dài một hơi.
“Dương đại nhân…”
“Đại tướng quân nói rất đúng!” Dương Thần cười khổ, lẩm bẩm: “Đến nước này mà hắn vẫn không chịu buông tay, chỉ với điểm này đã hơn ta nhiều lắm…”
“Cái gì?” Trịnh Lân nghe không rõ bèn hỏi lại.
“Lúc này còn không chịu thua, thêm hai ngày nữa vẫn là thua, tội gì phải khiến hắn chịu thêm dày vò chứ…” Dương Thần do dự một chút, cuối vùng vẫn bất đắc dĩ lắc đầu với mình, than một tiếng: “Thôi vậy!”
“Hai người các ngươi còn không lo nghĩ biện pháp đi, thì thầm to nhỏ cái gì nữa vậy?” Ứng Lâm nghe không hiểu ý tứ của bọn họ, không khỏi tức giận mắng nhỏ.
Dương Thần không để ý đến hắn, điều chỉnh lại biểu tình của mình một chút, đi đến ngồi xuống bên cạnh Dương Thù, nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ, chúng thần không phải có ý mang người đi, chỉ muốn dùng thuật bắt mạch của Phù Sơn tái chuẩn trị cho Ứng thiếu bảo một chút mà thôi!”
“A?” Dương Thù vừa nghe được lời này, giống như trong bóng tối nhìn thấy tia sáng, lập tức chụp tay Dương Thần: “Đúng đúng! Trẫm sao không nghĩ ra nhỉ? Sùng Ưu luôn nói y thuật của ngươi rất giỏi. Ngươi mau… mau bắt mạch cho y, xem coi y chừng nào mới có thể tỉnh lại?”
Dương Thần cười trấn an hắn, đoạn cầm thấy cổ tay của Ứng Sùng Ưu, nghiêng đầu giả vờ chuẩn mạch cả buổi.
Dương Thù cạnh bên khẩn trương lo lắng, vừa thấy ngón tay Dương Thần rời ra lập tức hỏi: “Thế nào?”
“Sùng Ưu mất máu quá nhiều, ít nhất còn phải ngủ tiếp hai, ba ngày nữa mới khôi phục được nguyên khí, đến lúc đó sẽ tỉnh.”
“Dương Thần! Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Ứng Lâm hoảng sợ thất thanh kêu lên.
“Ngươi xác nhận là chỉ hai, ba ngày thôi sao?” Dương Thù trong mắt trong tai sớm không còn ai khác, vội vàng hỏi lại Dương Thần: “Hai, ba ngày sao y sẽ tỉnh lại?”
Dương Thần chần chừ một lát, cuối cũng vẫn gật đầu: “Dạ, chỉ hai, ba ngày nữa thôi. Cho nên thỉnh Hoàng thượng ngừng tra tấn bản thân, Sùng Ưu sẽ không chết vì đệ ấy không từ bỏ được ngài…”
Dương Thù yên lặng nhìn Dương Thần chốc lát, lại chậm rãi cúi xuống nhìn Sùng Ưu, cúi đầu tựa vào má của người kia, khuôn mặt hốc hác lộ ra một nụ cười. Hai ngày cũng được, hai trăm ngày cũng được, chỉ cần Sùng Ưu chịu trở về, hắn đều có thể chờ!
Nhìn thấy tâm trạng Dương Thù tạm thời yên ổn, mọi người trong điện không ai dám lên tiếng nữa. Trịnh Lân, Ứng Lâm càng không dám nhiều lời, cùng Dương Thần chậm rãi rời khỏi điện.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì vậy?” Vừa ra khỏi cửa điện, Ứng Lâm liền quát Dương Thần.
“Tình hình Hoàng thượng hiện giờ rất không ổn, nếu không an ủi người một chút, để người chịu ăn uống nghỉ ngơi một chút, chỉ sợ khó tránh phải ngã bệnh nặng!”
“Ta biết ngươi muốn trấn an Hoàng thượng.” Ứng Lâm chà chà chân nói: “Nhưng có kiểu trấn an thế này sao? Ba ngày sao Tiểu Ưu có thể tỉnh lại thật à? Đến lúc đó chuyện thế này cũng lại xảy ra, bất quá trì hoãn được ba ngày thôi!”
“Y sẽ tỉnh!” Dương Thần thở dài một hơi, biểu tình có chút xấu hổ: “Mặc kệ như thế nào, ta cuối cùng cũng không lay chuyển được y!”
“Uy” Ứng Lâm trợn mắt nhìn Dương Thần: “Ngươi sẽ không giống như Hoàng thượng, thương tâm quá mức chứ? Việc cấp bách hiện giờ là khuyên Hoàng thượng chấp nhận sự thật, mau chóng lo liệu hậu sự cho Tiểu Ưu, không phải ở đây nghe ngươi nổi điên đâu đấy!”
“Ta điên rồi nên mới mềm lòng như vậy đó!” Dương Thần cười khổ: “Vốn không định lo lắng sống chết của Hoàng thượng, chỉ tiếc, rốt cuộc cũng không nhẫn tâm đến mức ấy…”
Ứng Lâm nhịn không được đưa tay lên trán Dương Thần xem thử: “Ngươi không phát sốt chứ?”
Dương Thần cười cười, gạt tay Ứng Lâm ra: “Yên tâm, ta không sao! Ngày mai ta phụng chỉ đi Tây Ninh, ngươi thay ta chào từ biệt với Tiểu Ưu, nói với đệ ấy: ta vẫn hy vọng đệ ấy có thể tới Tây Ninh, vĩnh viễn cũng không thay đổi!”
Ứng Lâm hít sâu một hơi, rốt cục cũng cảm thấy có gì không đúng.
“Ý của ngươi là nói… Tiểu Ưu thật sự chưa chết?”
“Hai ngày sau ngươi sẽ biết!” Dương Thần thản nhiên nói: “Hết chuyện rồi, ta đi trước đây!”
“Ê này…” Ứng Lâm đuổi theo mấy bước rồi dừng lại, ngoảng nhìn Trịnh Lân.
“Phù Sơn môn hạ bọn họ làm việc đúng là khác người!” Trịnh Lân không tỏ ra lạ lùng, nhưng biểu tình phức tạp cứ như đã ngộ ra được điều gì: “Chúng ta coi như chân tình của Hoàng thượng cảm động thiên địa, nên mới làm cho Ứng thiếu bảo sống lại, vậy không tốt hay sao?”
Ứng Lâm ngây người một lúc lâu, đột nhiên vỗ đùi: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì, chỉ cần Tiểu Ưu có thể sống lại, ta liền cảm ơn trời đất!”
“Đúng vậy” Trịnh Lân mỉm cười: “Chỉ hy vọng sau trận phong ba này có thể vén mây nhìn thấy mặt trời, có được chuỗi ngày bình yên. Ta cũng phải về nhà khuyên nhủ vị kia của ta. Từ lúc nghe tin Ứng thiếu bảo chết, Ký Anh lúc nào nhớ tới cũng khóc, chỉ sợ ta chết hắn cũng không thương tâm đến vậy!”
“Huynh ăn nói kiểu gì thế?” Ứng Lâm trừng mắt nhìn cấp trên.
“Ta chết, hắn nhất định không sống nổi, làm gì có thời gian mà thương tâm?” Trịnh Lân cười: “Vì hắn nên ta phải cố gắng sống thật lâu!”
“Ối, buồn nôn!” Ứng Lâm vốn là người sảng khoái, nghĩ đến đường đệ còn sống, trong lòng cực kỳ vui mừng, mấy ngày đau khổ biến thành hư không, hoàn toàn mặc kệ chuyện chết đi sống lại này kinh hãi thế tục đến bậc nào, chỉ cảm thấy trong lòng vui sướng.
“Huynh cũng đừng lộ ra dấu vết!” Trịnh Lân nhắc nhở: “Tuy việc của Ứng thiếu bảo chưa công bố ra ngoài, nhưng cũng có vài người nghe được phong thanh. Những chuyện sau này, còn chờ ta và huynh dốc sức vì Hoàng thượng.”
Ứng Lâm biết Trịnh Lân nói không sai, lập tức gật đầu. Hai người đều nghiêm mặt không nói cười, đồng loạt cúi đầu xuất cung.