Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Chương 55




Não Tần Vũ Tinh chỉ chạm mạch trong chốt lát. Cô nhớ lại tất cả tình tiết chuyện tối nay một lần nữa. Mọi người trực tiếp đi thẳng tới phòng bao gặp mặt ăn cơm. Duy chỉ có cô Cả của cô ở nhà đợi chị họ Điền Phương…

Theo thời gian gây án mà nói, Điền Phương có thể lấy được hộ khẩu ở nhà ông bà Nội. Ai mượn hiện giờ cô Cả cô một lòng muốn lấy lòng Điền Phương chi! Nếu như Điền Phương tự mình tìm ra thì cũng được đi. Nhưng nếu thật sự cô Cả giúp chị ta tìm được thì quả thật Tần Vũ Tinh chắc phải hộc máu. Bậc cô chú kiểu gì thế? Có thể đưa hộ khẩu cho người ngoài? Đương nhiên đối với cô Cả mà nói, Điền Phương không phải là người ngoài.

“Anh và Điền Phương có quan hệ như thế nào?” Cô vẫn cho rằng Điền Phương muốn theo đuổi Hạ Thiên, bây giờ xem ra hình như không phải.

Hạ Thiên xoa xoa tay: “Chuyện này quan trọng sao?”

“Đương nhiên quan trọng. Chị ta đã đưa hộ khẩu nhà tụi em cho anh rồi!” Tần Vũ Tinh bực bội nói.

“Chuyện là như thế này, có thể nói chị ta là chị của anh.”

“Chị gái?” Tần Vũ Tinh há hốc miệng, lầm bầm lầu bầu nói: “Em muốn suy nghĩ một chút. Năm đó cô Cả của em là thanh niên trí thức trở về thành phố. Năm sau chồng cô Cả cưới người khác, sinh được một bé trai. Khỉ gió, anh không phải là đứa bé này chứ? Khi đó anh bao nhiêu tuổi?”

Hạ Thiên cụp mắt xuống, nói: “Không lớn lắm. Anh đúng là không có ấn tượng gì về mẹ cả. Ngược lại đối với cha thì anh có chút ấn tượng. Ông luôn hút thuốc, vóc người rất cao, nhưng lại bị gù lưng. Sau khi đến Bắc Kinh thì không biết đã làm nghề gì, đi sớm về trễ. Điền Phương luôn gây lộn với ông. Sau này có một ngày, Điền Phương nói với anh rằng cha đã mất, chị ta nói nuôi anh không nổi.”

……

“Anh có tình cảm với chị ta không?

Hạ Thiên lắc đầu, tự giễu nói: “Nếu mẹ em bỏ rơi em, mặc kệ bởi vì lý do gì, em có còn yêu bà không?”

“Hạ Thiên…” Tần Vũ Tinh đi qua, cọ mặt vào ngực anh nói: “Thật xin lỗi.” Đời này Hạ Thiên quả thật rất thảm thương.

Hạ Thiên sờ sờ đầu cô: “Không sao. Kỳ thật lúc đó anh chỉ cảm thấy bữa no bữa đói cũng không sao, quan trọng là ở chung một chỗ với người thân. Thật ra thì Điền Phương cũng không có lỗi gì. Chị ta chỉ muốn thay đổi vận mệnh của mình, anh quả thật là gánh nặng của chị ta. Lúc ấy chị ta vẫn còn nhỏ tuổi, âm thầm bỏ đi, một mình anh ở lại nhà trọ, sau đó bị chủ nhà đuổi đi, anh rất tuyệt vọng. Cũng may gặp được Huy Tử, cậu ấy dẫn anh về viện phúc lợi.”

“Hạ Thiên…”

“Giữa người và người không có nhiều trường hợp ai có lỗi với ai. Bây giờ anh có thể hiểu được ý tưởng lúc đó của chị ta, nhưng lại rất khó tha thứ cho chị ta. Bây giờ chị ta sống rất tốt, anh cũng vậy, rất tốt, như vậy là tốt rồi.” Lời nói của Hạ Thiên vô cùng bình thản, nhưng anh càng tỏ ra không có gì, Tần Vũ Tinh lại càng chua xót. Cô không thể nào kiềm chế được nước mắt đang tuông trào, nói: “Không phải là lĩnh chứng sao? Ngày mai em đi với anh!”

“Tốt!” Hạ Thiên nhìn cô: “Em không có cơ hội hối hận. Từ này về sau chúng ta là người một nhà rồi.” Không ai biết được, anh khát vọng một mái nhà cỡ nào. lꝢ€quɣɖϕɳ Mặc dù có lúc phải lợi dụng người ta trong lúc khó khăn, hơn nữa Tiểu Vũ Tinh của anh là một cô ngốc rất dễ bị xúc động. Tóm lại… anh sẽ không dễ dàng buông tay.

“Còn có Huy Tử, để lát nữa anh gọi điện thoại cho cậu ấy, để cậu ấy lấy chuyến bay sáu giờ trở về đi cục công chứng với anh.”

“Đi cục công chứng làm gì? Không phải đi cục dân sự à?”

“Còn có một chút tài sản cần công chứng. Chỉ là để em yên tâm, công chứng cho em, nếu anh có lỗi với em.”

“Không cần đâu.” Tần Vũ Tinh đỏ mặt lên: “Còn chưa kết hôn, em không muốn phân chia tài sản của anh làm gì.”

Hạ Thiên cụp mắt xuống, nói: “Đồ của anh, anh thích xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó. Em đừng quan tâm.”

Mẹ nó, còn giở trò ép mua ép bán nghen.

“Người của anh và tiền của anh đều là của em, không cho phép em từ chối.” Hạ Thiên nói thẳng, hai tay vuốt ve lưng của Tần Vũ Tinh.

Toàn thân Tần Vũ Tinh nóng lên, đấm lên người anh, nói: “Bằng không thì nói trước một tiếng với cha mẹ em đã…” Con bà nó, vừa rồi cô lại xúc động rồi.

“NO. Em đã đồng ý rồi…” Hạ Thiên hôn lên trán cô, nhỏ giọng nói; “Lĩnh chứng xong không cần giữ quy tắc, em có thể muốn anh…”

…… Làm như cô gấp gáp lắm vậy.

Giọng nói của Hạ Thiên trong đêm yên tĩnh nghe rất trầm ấm. Môi của anh lướt nhẹ gò má Tần Vũ Tinh, nhẹ giọng nói: “Em biết không? Có lúc anh sắp chết đói, em đã giúp anh…”

“Có chuyện này à?” Đầu óc Tần Vũ Tinh trống rỗng. Hạ Thiên hôn lên mặt cô, vừa thoải mái vừa khó chịu.

“Hừ, Tần Vũ Tinh ngốc nghếch! Cái gì cũng không nhớ!” Hạ Thiên dùng sức cắn cô, giống như cho hả giận. Tần Vũ Tinh phản kháng, hai người ngã lăn trên ghế sa lon…

Buổi sáng, Hạ Thiên múc một chén canh nhỏ từ phòng bếp ra, đưa cho Tần Vũ Tinh, nói: “Nếm thử xem, như thế nào?”

Tần Vũ Tinh nhấp một miếng, cười nói: “Không tệ đấy. Quả nhiên nấu ngon hơn em rất nhiều.” Cô đưa ngón cái ra, Hạ Thiên nắm lấy tay cô, mờ mờ ám ám cắn cô một cái.

Tần Vũ Tinh đỏ mặt, cả giận nói: “Kiềm chế!”

“Ừ. Mang tới bệnh viện hay là chờ mẹ em xuất viện?”

“Em hỏi cha rồi. Ông nói buổi sáng muốn mẹ làm kiểm tra, nếu như không có vấn đề xuất hiện thì có thể xuất viện. Ôi, xe của em…” Tần Vũ Tinh nhớ lại xe cô bị người ta đập nát.

Hạ Thiên an ủi cô: “Không sao. Một hồi anh lái xe đón mẹ xuất viện, sau đó đi sửa xe với em. Đưa chìa khóa cho anh.”

“Được, cám ơn anh, Hạ Thiên. Ai da…” Hạ Thiên nhéo miệng cô một cái rồi nói: “Còn khách sáo với anh? Em có muốn đi lĩnh chứng trước với anh không? Cục dân chính mở cửa tám giờ rưỡi. Hộ khẩu em ở Đông Thành, chúng ta nên tới cục dân chính Đông Thành. Em đi thay đồ đẹp một chút, lát chụp hình đấy.”

Tần Vũ Tinh mơ hồ, làm theo lời dặn của Hạ Thiên, ra cửa, cảm thấy có chút không thích hợp, lo lắng hỏi: “Kết hôn ngay lập tức sao?”

“Ừ, sợ hãi trước hôn nhân rồi hả?” Hạ Thiên xoa đầu cô, để cô đỡ buồn.

Tần Vũ Tinh quẹt ngang miệng, tại sao cô lại có cảm giác muốn xua đuổi cái gì thì cái đó liền lòi mặt ra vậy? Cái loại cảm giác bị người ta ngấm ngầm tính kế.

“Anh sẽ đối xử với em rất tốt. Nếu đối với em không tốt, anh sẽ đưa hết sổ tiết kiệm cho em.”

“Em không thiếu tiền…” Tần Vũ Tinh ai oán nói. Cứ như vậy là gả sao…

“Vũ Tinh.” Hạ Thiên quay đầu nhìn cô, nói: “Thật sự không muốn gả cho anh à? Anh thừa nhận anh là người không có cảm giác an toàn, hôm nay anh vượt qua được, em lại…” Anh nhìn cô, cặp mắt đen như mực tràn đầy khẩn trương.

Ngực Tần Vũ Tinh tê rần, đính chính: “Không phải. Em chỉ là cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.”

“Chẳng lẽ đời này em còn muốn ở chung với người khác sao? Hạ Thiên hỏi: “Nếu không thì vì cái gì? Lĩnh chứng hôm nay với lĩnh chứng ngày khác có gì khác nhau?”

Đã nói như vậy, vì sao nam thần anh lai còn muốn kéo người ta đi cục dân chính hôm nay?

“Cho nên hôm nay phải lĩnh chứng cho xong. Huy Tử sắp đến Bắc Kinh rồi.” Hạ Thiên lên tiếng giống như mọi chuyện đã định xong.

Tần Vũ Tình có chút mơ màng, Hạ Thiên nói vậy cũng có lý…

Hai người đi đến cục dân chính khu Đông Thành, phát hiện Thẩm Huy còn đến sớm hơn cả bọn họ. Anh kéo theo một vali Rimowa màu bạc, miệng ngâm điếu thuốc, xồng xộc bước tới, nói: “Chào buổi sáng!” ₯iꜵɳðàɳl€quɣđϕn Anh thân thiện đưa tay ra muốn bắt tay Tần Vũ Tinh, Hạ Thiên đẩy tay anh ra nói: “Miệng nói chúc mừng là đủ rồi.”

“Quỷ hẹp hòi!” Thẩm Huy nhướng mày, nhìn về phía Tần Vũ Tinh nói: “Đối xử tốt với Hạ Thiên, cậu ấy thật rất thích cô. Có lẽ không chỉ đơn giản là yêu, là mê muội, là mộng tưởng, là loại tình cảm ký thác.”

“Cậu có bị bệnh không?” Hạ Thiên giận dữ cắt ngang anh.

Tần Vũ Tinh mỉm cười, gật gật đầu. Một chiếc xe dừng lại bên cạnh, người phụ nữ đóng cửa xe lại, là Điền Phương.

Hạ Thiên sửng sốt một chút, trừng mắt liếc nhìn Thẩm Huy.

Thẩm Huy xoa xoa tay với nhau, nói: “Kết hôn là chuyện lớn, dù sao không thể không có người lớn.

“Tôi không cần…” Tần Vũ Tinh chu môi, cô bực mình nhất là Điền Phương. Sau đó nhìn sắc mặt Hạ Thiên cũng không có ác ý, ngược lại có chút đồng cảm với Điền Phương, dù sao cũng là chị em ruột. Về phần ký ức, nhất định Điền Phương có nhiều hơn Hạ Thiên. Cho nên sau khi đã lớn tuổi, khẳng định càng có nhiều hoài niệm hơn.

Ôi, cô thật sự là người không có chủ kiến.

“Chuyện này, dù sao nhiều hơn một người cũng không sao mà.” Tần Vũ Tinh lay cánh tay Hạ Thiên. Cũng không phải hôn lễ giáo đường, ai tới cũng đều phải chờ trước cửa. Cục dân chính không cần biết đó là ai.

Hạ Thiên ừ một tiếng, không để ý tới Điền Phương.

Điền Phương mang theo một chiếc xách tay, đi thẳng tới, nói: “Chị cảm thấy rất thích hợp với Tần Vũ Tinh, chúc mừng hai em.” Ánh mắt của chị ta mang theo vài phần thiện ý, so với trước kia hoàn toàn khác biệt. Tần Vũ Tinh không khỏi có chút bội phục con người Điền Phương thực tế. Rõ ràng là thái độ diễn kịch của chị ta và Hạ Thiên không giống nhau, nhưng phương thức chung đụng của chị ta cùng với Hạ Thiên lại cùng một loại. Thật ra, tính cách của chị ta và Hạ Thiên có chút giống nhau, đều là cái loại không quan tâm đến cách nhìn của người ngoài. Yêu người nào thì bộ dáng bên ngoài lạnh nhạt thờ ơ, kỳ thật trong lòng rất khát khao sự ấm áp của người ta.

Hạ Thiên không nhận. Thẩm Huy hòa giải nhận lấy, nháy mắt với Tần Vũ Tinh, nói: “Đồng hồ số lượng có hạn Tiffany, rất thích hợp với con gái.”

Tần Vũ Tinh do dự nhận lấy. Cô nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Hạ Thiên, có chút xúc động. Anh càng lạnh nhạt, càng chứng minh anh rất quan tâm. Không ngờ Hạ Thiên vẫn còn một người thân, lại là con ruột của cô Cả, tính ra không khó đối phó.

Tuy rằng vừa mới mở cửa, nhưng trong hành lang đã có một cặp vợ chồng trẻ. Sau khi bọn họ nhìn thấy Hạ Thiên thì nhỏ giọng xì xầm một hồi, chủ động đi tới hỏi: “Người này, anh có phải là người diễn vai luật sư Ngô Úy Nha trong bộ phim Người Đẹp Luật Chính đang được truyền bá nhiệt liệt không?”

“Hạ Thiên.” Hạ Thiên nói.

“Oa, thật sự là anh rồi. Anh cũng tới đây lĩnh chứng kết hôn hả?”

Hạ Thiên gật đầu một cái. Dù sao anh cũng không tính giấu diếm. Thẩm Huy lập tức xông tới, nói: “Không được chụp ảnh… Không được chụp à!”

Cô gái trẻ của cặp vợ chồng nhìn lướt qua cậu ấy, kinh ngạc nói: “Thẩm Thẩm Thẩm… Huy. Không lẽ anh và Hạ Thiên… aaaaaa! Rốt cuộc đây là tình huống gì? Hai người các anh là đấng mày râu, chẳng lẽ có thể… Làm người ta cảm động quá nè…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.