Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Chương 48




Hạ Thiên thay quần thể thao màu xám tro, áo len đỏ thẩm ca-rô ô vuông theo kiểu Anh quốc. Bên ngoài còn mặc thêm một chiếc lông vũ vừa dầy vừa nặng. Tần Vũ Tinh nghĩ phải vận động, toàn thân mặc một bộ quần áo thể thao bằng nhung đỏ màu dưa hấu, tóc buột lại thành búi trên đầu, tôn lên làn da trắng noãn.

“Mặc áo lông vào đi. Anh sợ em lạnh.” Ánh mắt Hạ Thiên sáng lên, nhìn Tần Vũ Tinh trong bộ trang phục gọng gàn một cách thưởng thức.

“Ừ được.” Tần Vũ Tinh tìm một chiếc áo lông vũ ngắn màu đen, quay đầu hỏi: “Có cần đội mũ không?”

“Tùy em. Dù sao thiếu cái gì cũng có thể mua được.” Hạ Thiên yêu chiều vỗ vỗ đầu cô, giữ chặt cánh tay của cô nói: “Lẹ lên đi. Rất nôn nóng cùng em ra ngoài hẹn hò!”

Tần Vũ Tinh cười nhìn anh nói: “Không phải đi trượt tuyết à? Vì sao trở thành hẹn hò rồi?”

Hạ Thiêng giang tay ra ôm cô vào lòng, cố ý dựa vào cô, nói: “Có ý kiến à?” Hai tay giữ lại trong nách của cô, Tần Vũ Tinh sợ anh cù lét, vội vàng lắc đầu nói: “Không ý kiến, không ý kiến…”

Hai người cãi nhau ầm ĩ rời khỏi bệnh viện.

Tần Vũ Tinh nhìn thoáng qua xe, có chút ngạc nhiên, là chiếc Audi A4 màu trắng sửa, mới nhìn trông rất bình thường. Không phải đàn ông nào cũng thích xe lớn sao?

“Sàn xe này hơi thấp.” Tần Vũ Tinh tán gẫu.

“Ừ, anh nghĩ rằng em sẽ dễ ra vào…”

Tần Vũ Tinh liếc mắt nhìn anh, bất mãn nói: “Bộ nhìn em lùn lắm sao?”

Cô cố ý ưỡn ngực, phát hiện ra mình đứng không đụng tới cằm của Hạ Thiên, có chút ủ rũ, đóng sập cửa lại.

“Uống gì?” Hạ Thiên lấy một túi ny lon từ trong cốp xe ra, ném qua cho Tần Vũ Tinh, nói: “Đồ ăn vặt.”

“Trên xe anh còn dự trữ lương thực nữa nghen.”

“Không phải! Ngày hôm qua xác định sẽ ra ngoài hôm nay, nên anh mới đi chuẩn bị đầy đủ.”

“Ừ ừ ừ!” Tần Vũ Tinh ra vẻ thản nhiên, mở bao khoai tây chiên ra, nhai rạo rạo. Sau khi xe chạy, cô có hơi lúng túng, hay nói đúng hơn là ngượng ngùng, lần đầu ra ngoài một cách quang minh chính đại, hài hòa như vậy với Hạ Thiên! ₯ễɳðàɳl€qʮɣđϕn Bên trong xe chật hẹp, cô bắt đầu nghi ngờ xe nhỏ chỉ là viện cớ, không muốn lấy xe lớn chỉ là mượn cớ lợi dụng thời cơ thôi!

“Cho anh một cái.” Hạ Thiên vẫn nhìn về phía trước, giống như rất tự nhiên, nói.

“Dạ.” Tần Vũ Tinh lấy một miếng khoai tây chiên ra, đưa tới. Hạ Thiên cúi đầu, ngoạm một miếng, nuốt luôn ngón tay của cô vào miệng.

Tần Vũ Tinh bất ngờ sửng sốt, quên cả rút tay lại.

Hạ Thiên càng làm bậy, dùng sức cắn một cái, khóe môi cong lên, híp mắt cười xấu xa.

Toàn thân Tần Vũ Tinh giống như chạm điện, lập tức rút tay về, ngồi lại đàng hoàng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời. Tên khốn này…

Hai người miễn cưỡng kỳ quái cho tới khi đến nơi trượt tuyết. Hạ Thiên đi lấy vé, sau đó thay đồ trang bị. Anh tự mang đồ cho mình xong, quỳ vụng về trên mặt đất, mang giày cho Tần Vũ Tinh.

Trượt tuyết là một loại thể thao có tính chất mạo hiểm. Mẹ Tần chưa bao giờ để con gái tham gia. Tần Vũ Tinh lại nhát gan, đương nhiên chưa hề có kinh nghiệm. Hạ Thiên lôi kéo cô: “Em nhớ, chỉ cần giang hai chân thành hình chữ bát là em không trượt đi đâu được…”

Tần Vũ Tinh có cảm giác hai đùi không phải là của mình nữa, toàn thân dựa vào lòng của Hạ Thiên. Hạ Thiên đắc ý dương dương nhìn cô ngã vào lòng mình, gương mặt tươi cười, khiến Tần Vũ Tinh tức giận nghiến răng kèn kẹt.

Quả nhiên là cố ý lựa chọn trượt tuyết…

“Chúng ta chơi ở đường sơ cấp.”

Tần Vũ Tinh nhìn bên kia có xe cáp, nói: “Lên đó ngồi đi.”

Hạ Thiên nhìn xe cáp, chợt cười, nói: “Em có biết lần đầu tiên anh đi trượt tuyết là khi nào không?”

“Sao?”

“Ở Nội Mông. Năm đó quay phim, bên cạnh có một vùng tuyết hoang dã, Thẩm Huy đến thăm đoàn xong thì kéo anh đi mạo hiểm. Căn bản là cậu ta chưa từng trượt tuyết qua mà còn giả bộ cái gì cũng biết, liên tục cùng anh bò lên trượt xuống giữa sườn núi. Sau này về đến Bắc Kinh, lần đầu tiên đến khu trượt tuyết nhân tạo, anh đặc biệt tới sớm, đương nhiên là không có người, vì thế anh liền cố ý giẫm đạp, tạo thành một đường tuyết nhỏ, để dễ trèo lên…”

“Hả, còn xe cáp đâu?”

. . . . . .

"Sau đó phát hiện khu này không giống vùng đất hoang vu, con bà nó thật là tức cười… Mệt đến ngất ngư, đến lúc sức cùng lực kiệt bò lên được tới đỉnh thì xe cáp cũng vừa đến nơi.”

“Ha ha ha…” Tần Vũ Tinh cười nói: “Anh thật ngốc mà. Ngay cả em còn biết phải ngồi xe cáp. Chưa ăn thịt heo nhưng cũng nhìn thấy heo chạy chứ!”

“Lên mặt với ai vậy!” Hạ Thiên lập tức buông tay Tần Vũ Tinh ra, cô sợ tới mức chữi đổng lên. Anh kéo cô về hướng một đường xe cáp khác: “Đây mới là đường sơ cấp. Cái giống dĩa tròn giống như kẹp ở giữa hai chân phải dùng trợ lực mới đi lên được.”

Tần Vũ Tinh có chút mong chờ, lại mang theo vài phần lo lắng, lẫn sợ hãi: “Em không muốn trượt, lỡ lên trên rồi sượng mặt biết làm sao bây giờ?”

“Có anh ở đây.” Hạ Thiên động viên nói: “Anh ôm em xuống.”

Gương mặt Tần Vũ Tinh nóng lên: “Được rồi. Em sẽ thử.” Nếu không có Hạ Thiên, đánh chết cô cũng không thèm lên. Đến lúc buông thiết bị đường cáp ra trượt xuống, cô thiếu điều bắn ra ngoài, cũng may có Hạ Thiên kéo cô lại. lꝢ€quɣɖ©ɳ Tần Vũ Tinh bị sợ đến mức hét lớn lên một tiếng.

Hạ Thiên vừa vặn chặn ngang miệng cô lại, nói: “Ngoan ~ đừng sợ!”

Tần Vũ Tinh tức giận, liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh tưởng rằng đang nuôi thú cưng à?”

“Ừ. Em chính là … thú cưng của anh.” Hạ Thiên liếm liếm khóe môi, đặt thêm một nụ hôn dài.

Thật là hết cách với anh!

Gò má Tần Vũ Tinh chưa bao giờ đỏ như thế này.

Nói là sơ cấp, nhưng độ dốc hơn hẳn 30 độ, lại rất dài. Cô sợ hãi nhắm mắt lại; “Hạ Thiên, em không dám trượt.”

“Vũ Tinh, em hít sâu vào. Từ từ trượt xuống sẽ không sao. Nếu cảm thấy tốc độ quá nhanh, dạng chân ra hình chữ bát, đừng để đầu hai ván trượt tuyết phía trước chồng lên nhau thì sẽ không bị té ngã. Loại tư thế này sẽ giảm lại tốc độ, xuống tới dưới thì sẽ dừng lại.”

“Không cần biết, em không dám!” Tần Vũ Ting giống như ăn vạ, muốn cởi giày ra.

“Không thành vấn đề, Vũ Tinh, em giỏi nhất đấy!” Hạ Thiên tiếp tục cổ vũ cô.

Đột nhiên, anh thừa dịp cô không chút ý, kéo một cái, trượt xuống. Tần Vũ Tinh hét lên, thiếu chút nữa là đẩy tên ác ôn văng ra ngoài.

“Khom người, hướng đầu hai ván trượt lại với nhau, thành hình chữ bát, cố lên!”

Tần Vũ Tinh dựa theo lệnh của Hạ Thiên, thực hiện động tác, không bao lâu sau đã đến dưới chân núi. Cô còn chưa kịp la mắng Hạ Thiên, thấy mình không bị ngã thì vui mừng quên hết tất cả.

“Oa, dường như không khó lắm. Đây là lần đầu tiên em trượt tuyế!” Cô hất cằm về phía Hạ Thiên, ánh mắt lóe sáng.

“Ừ, em đáng được khen thưởng. Lần đầu tiên anh trượt xuống bị lăn cuồn cuộn, thảm lắm.”

“Đi lần nữa. Anh đừng cố ý đẩy em nhé.” Tần Vũ Tinh chu môi, cảnh cáo anh.

“Ok. Đi!” Hạ Thiên lại kéo cô lên đường trượt sơ cấp. Lần này Tần Vũ Tin biểu hiện rất tốt. Hai người đùa giỡn ầm ĩ ở đường sơ cấp suốt hai tiếng đồng hồ. Có lẽ tiêu hao quá nhiều thể lực, bụng của Tần Vũ Tinh bắt đầu kêu gào.

“Vậy mới nói, sáng nay bắt em ăn nhiều như thế.” Hạ Thiên bắt đầu lải nhải.

“Ở đây có nhà hàng không.”

“Có chứ.” Hạ Thiên dẫn cô đến khu nghỉ ngơi, cởi giày ra. Hai người lên tầng hai ăn cơm. Tâm tình Tần Vũ Tinh vui vẻ, thỉnh thoảng chọc đùa vui với Hạ Thiên một chút. Quả đúng là cặp nam nữ ân ái vô cùng.

Sau khi ăn xong, Tần Vũ Tinh tủ bảo hiểm lấy giỏ xách: “Em muốn xem điện thoại trước.”

“Được. Lát nữa anh mang em tới đường trung cấp khiêu chiến một chút.” Hạ Thiên vuốt đầu cô, hỏi: “Được không?”

Tần Vũ Tinh làm nũng, lắc đầu: “Không, em sợ!”

“Em giỏi như vậy, lần đầu tiên trượt tuyết không bị té ngã, khẳng định không thành vấn đề! Bất quá đường trung cấp chỉ là cao hơn đường sơ cấp một chút thôi. Độ cao này chỉ bằng độ cao sơ cấp ở nước ngoài thôi…”

“Không cần, không muốn là không muốn.” Tần Vũ Tinh lắc đầu như trống lắc. Hạ Thiên đành chiều theo ý của cô, nhìn cô bất đắc dĩ lắc đầu.

"Không cần không muốn chứ sao." Tần Vũ Tinh lắc đầu giống như trống lắc tựa như. Hạ Thiên thỏa mãn nhìn nàng, bất đắc dĩ mà lắc đầu.

"Mắc dịch, bình thường ngày ngày em cầm điện thoại thì không ai tìm em cả. Anh đoán xem có bao nhiêu cuộc gọi lỡ?”

Hạ Thiên nghiêng đầu nói: “Không biết.”

“Không có tình thú! Đoán cũng không đoán, mười lăm cuộc! Đều là mẹ em!” Tần Vũ Tinh trợn mắt một hồi: “Mẹ, có chuyện gì ạ? Không phải con đã nhắn tin cho mẹ nói con đi chơi rồi mà?”

“Nhưng con không nói không thể không nghe điện thoại!” Giọng nói bén nhọn vang lên từ đầu điện thoại bên kia.

Nghĩ đi nghĩ lại thì cô quả thật mất tích đã hơn nửa ngày. Tần Vũ Tinh kiên nhẫn giải thích với mẹ: “Được rồi, mẹ con mình không cần cải nhau. Rốt cuộc mẹ tìm con có chuyện gì ạ?”

“Chuyện gì? Bây giờ con lập tức trở lại cho mẹ. Me có chuyện muốn nói với con.”

Tần Vũ Tinh nghe ra được giọng điệu của mẹ không tốt, cau mày nói: “Mẹ, mẹ sao vậy? Không phải mẹ nói nhà bà ngoại có chuyện, muốn về ở mấy ngày hay sao?”

“So với cậu Út của con, con còn gặp nhiều rắc rối hơn. Mẹ biết hiện giờ con đang ở với ai!”

Tần Vũ Tinh ngẩn người ra, nhìn thoáng qua Hạ Thiên.

“Mẹ ở nhà chờ con!” Bốp một tiếng, mẹ Tần cúp điện thoại.

“Sao thế?” Hạ Thiên hoang mang nhìn Tần Vũ Tinh.

Vẻ mặt Tần Vũ Tinh uể oải, cằm kéo dài: “Không biết mẹ em lại nổi điên cái gì nữa!”

“Dì la à?”

“Giọng điệu không tốt. Còn nói biết em đang ở với ai. Không lẽ là xem băng theo dõi à? Tối hôm qua mẹ nói muốn ở lại nhà bà Ngoại mấy ngày, nên em mới không xóa đi băng theo dõi. Vấn đề là mẹ vừa về đến nhà đã xem băng theo dõi, có kỳ quái không? Giống như bắt gian vậy…”

Hạ Thiên nâng niu sợi tóc của cô, từng sợi từng sợi: “Đừng làm cho dì lo lắng, anh đưa em về.”

“Muốn nghiêm túc đi yêu đương cũng khổ giống như vậy.” Tần Vũ Tinh oán giận.

Hạ Thiên kéo cô đi: “Không sao, anh chờ được. Một năm phải không? Sẽ chờ em hai năm. Hai năm không được sẽ chờ em mười năm. Chỉ cần em không bỏ anh, anh sẽ luôn chờ em.”

… Trái tim Tần Vũ Tinh tràn đầy ngọt ngào ấm áp. Cô có chút ngượng ngùng nhìn Hạ Thiên nói: “Để anh bị uất ức rồi.”

“Không uất ức.” Hạ Thiên nâng cằm cô lên, hôn một cái: “Anh nói sai rồi, nên là em không thể vứt bỏ anh. Cho nên sớm muộn gì thì chúng ta sẽ được ở chung với nhau.”

“Ha ~” Tần Vũ Tinh cười khẽ: “Trứng thối!” Đột nhiên mẹ giận dữ gọi điện thoại tới, Tần Vũ Tinh không biết mình đã làm gì điều gì. Hai người lái xe về nhà, Hạ Thiên không dám ở lâu

"Hắc ~~" Tần Vũ Tinh cười khẽ, nói: "Bại hoại!" Mẹ tức giận tới đột nhiên, Tần Vũ Tinh không hiểu rốt cuộc nơi nào lại làm sai lầm rồi. Họ chạy về nhà, không dám dây dưa ở với Hạ Thiên, cô trực tiếp chạy vào phòng khách, thấy đèn tắt, mẹ ngồi một mình trên ghế sa lon.

“Sao mẹ không bật đèn.” Tần Vũ Tinh mở đèn lên, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của mẹ Tần.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

Lồng ngực mẹ Tần phập phồng lên xuống, giận dữ nói: “Con ngốc này! Con có biết Hạ Thiên là ai không? Con có biết nó đã trải qua những gì chưa? Con cứ khiến mẹ phải lo lắng mãi. Con ở chung với hạng người này, có ngày nó bán đứng con mà con vẫn còn giúp nó kiếm tiền đấy.”

Tần Vũ Tinh mím môi, không vui nói: “Mẹ, mẹ không thể vì nghề nghiệp của người ta mà có thành kiến với họ.”

“Nghề nghiệp?” Mẹ Tần bật cười, khinh thường nói: “Tần Vũ Tinh, con nhìn cho kỹ đi!”

Bà ném phong thư lên bàn: “Mẹ nhờ cậu con điều tra Hạ Thiên. Tên nhóc này, ha ha…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.