Dạy Tôi Yêu Em

Chương 14: Cả hai chúng ta




a.

Vừa mở mắt đã trông thấy hai anh đẹp trai đứng bên cạnh. Tôi tính ngồi dậy nhưng đầu óc choáng váng liền chới với, cả hai người trước mắt lập tức tranh nhau lại đỡ tôi. Ánh mắt cả hai nhìn nhau đầy hằn học. Tôi quét mắt một vòng căn phòng, liền một lúc có rất nhiều thắc mắc.

- Các anh là ai? Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?

Chàng trai đẹp trai hơn chiếm được ưu thế đỡ lấy tôi giờ cũng trả lời trước, từng câu một.

- Anh là vị hôn phu của em, đây là bệnh viện. Em bị tai nạn nhưng không nghiêm trọng đâu, nghỉ ngơi chút là được, đừng vận động nhiều.

Vị hôn phu? Tôi giơ hai bàn tay lên nhìn nhìn, lại hỏi tiếp.

- Sao không có nhẫn?

- Cậu ấy đùa em thôi. Anh mới là chồng chưa cưới của em.

Chàng trai còn lại tuy không đẹp trai bằng nhưng khí chất rất tỏa sáng, ngồi xuống đeo vào tay tôi một chiếc nhẫn, quả thật là vừa khít.

Nhìn cả hai người lườm nguýt đấu đá nhau như phim truyền hình, tôi thở dài.

- Nếu như đã là không sao, tôi muốn xuất viện.

- Chưa được, em phải kiểm tra thêm nữa. – “Khí chất” có vẻ sốt sắng giữ tay tôi.

- Kiểm tra cái gì nữa?

- Thì vẫn phải kiểm tra cho chắc chắn.

“Đẹp trai” hất cái tay đang nắm lấy tay tôi ra, thản nhiên đưa chỉ thị.

- Anh đi gọi bác sĩ thông báo tình hình của cô ấy đi.

Cuối cùng thì tôi cũng chờ được một câu này. Tôi lạnh mặt gạt bàn tay của “đẹp trai”, tháo nhẫn trả “khí chất”, chua chát cười.

- Cũng đã biết phải gọi bác sĩ cho tôi?

- Em…

- Ra ngoài hết đi, tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ ai trong hai người.

- Anh ra trước đi, tôi có chuyện cần nói với cô ấy.

- Tôi không muốn nói gì với ai hết, làm ơn cút hết đi.

Tôi mất bình tĩnh hét lên. Vẫn không thấy ai có ý định làm theo lời mình, tôi điên loạn ném chăn gối vào người họ rồi điên cuồng gào thét. Một cô y tá từ đâu vội vàng chạy tới ôm lấy người tôi, hướng bọn Trần Huỳnh Anh chỉ trích.

- Bệnh nhân tử tự vừa mới tỉnh dậy mà các anh để bị kích động như vậy à? Còn không mau ra ngoài, muốn cô ấy ngay trước mặt các anh tự vẫn?

Cảm giác có người bảo vệ, tôi dần dần đi vào ổn định. Đến khi hai người sắp rời khỏi rồi cô ý tá mới nhớ ra gọi với theo.

- Ai đó gọi báo bác sĩ giúp cho.

Rồi quay sang đỡ tôi nằm xuống. Tôi không nguyện ý, kháng cự lại, nói với cô ta.

- Tôi không sao. Làm ơn chuyển tôi sang khoa Tâm thần, bạn tôi là bác sĩ ở đó, tôi cần gặp cô ấy.

- Chị cứ từ từ, nghỉ ngơi ở đây thêm chút nữa đã. Chúng tôi cũng nắm được phần nào tình hình, đã sắp xếp chuyển khoa sớm nhất có thể cho chị rồi. Nếu đã là bạn, chị có thể gọi người bạn ấy sang thăm bên này, không xa mấy đâu.

- Vâng, tôi cảm ơn.

Những lúc thế này tôi không tự coi mình là bệnh nhân thì cũng chỉ có thể một mình chống chọi với giày vò dằn vặt. Từ ngày anh ấy ra đi giờ tôi mới lại có ý nghĩ muốn đoạn tuyệt với thế giới này. Vậy mà nguyên do lại là từ chuyện tình yêu. Chắc anh thất vọng về tôi lắm, em gái anh không có anh vì đàn ông mà trở nên tội nghiệp thảm hại tới thế nào. Giá mà lúc này có anh ở đây, nhất định sẽ ôm tôi vào lòng, vỗ về sau lưng, dịu dàng khích lệ tôi. Không được rồi, tôi nhớ anh ấy quá, tôi phải lên với anh ấy, đã năm năm rồi anh đang nơi đó cô độc nhường nào.

Khắp căn phòng không có một thứ gì có thể gây thương tích, có lẽ đã đặc biệt bố trí cho tôi. Nhưng trên đời này nào có điều gì có thể ngăn cản được ý chí mãnh liệt của một người, hơn cả còn là ý chí muốn được chết. Tôi nhìn bức tường trước mặt, bỗng nhiên thấy hình ảnh anh in trên đó, đang nhìn tôi, mỉm cười. Nước mắt không hiểu sao tự nhiên lại rơi, tôi cũng mỉm cười để trấn anh, từ từ bước lại gần.

- Anh tới đón em đấy ư? Sao bây giờ mới tới, có biết em nhớ anh nhiều thế nào không? Vì em đã cố gắng quên anh, quên đi nỗi đau của anh hi vọng tìm hạnh phúc ích kỷ cho riêng mình, anh phạt em phải không? Em sai rồi, em sai rồi. Anh cho em theo với, anh ơi…

Càng tới gần hình ảnh anh lại càng mờ hơn, cuối cùng khi tôi đã chạm vào, anh dưới tay tôi hoàn toàn biến mất. Không. Trả lại anh cho tôi. Bức tường chết tiệt. Trả lại anh ấy cho tôi. Tôi đấm không ngừng vào nó, nhưng vô ích. Tôi dùng tới cả đầu, đập liên hồi, đập tới nỗi màu trắng đã nhuốm đỏ vẫn không thấy có tác dụng gì, anh vẫn không trở lại với tôi. Chống đối tôi, ngay cả một bức tường cũng muốn chống đối tôi. Khốn kiếp, tôi phải đập nát nó, đập nát nó, đập nát nó…

Lần thứ hai tỉnh lại, chỉ có một người ngồi bên, nắm lấy tay tôi. “Đẹp trai”. Tôi còn chưa phản ứng gì anh đã nói luôn.

- Anh sẽ để em đi.

Vừa thức dậy sau một chuỗi những đau đớn lại phải nghe một câu như kia, người này vẫn vậy, luôn không biết nào được nào không. Nhưng tôi chẳng còn sức bắt bẻ, dẫu sao điều anh nói cũng không nằm ngoài ý muốn của tôi. Tôi im lặng đồng ý để anh tiếp tục.

- Còn nhớ ngày đầu tiên ở nhà anh, anh có nói em nhảy xuống rồi anh sẽ buông tha em? Giờ em thà chết cũng muốn từ bỏ anh như vậy, anh sẽ giữ đúng lời, để em đi.

- Vậy cảm ơn anh.

Khẩu thị tâm phi, tôi vẫn là vì người này mà đau lòng. Tại sao mối quan hệ của chúng tôi lại đi đến cái mức nhất định phải âm dương cách biệt mới dứt khoát nổi. Đáng tiếc, nếu hỏi rằng là sai ở đâu thì bất kỳ đoạn nào cũng đều là không đúng hết, đều là sai. Tôi từng rất khinh ghét cái kiểu rõ ràng cả hai cùng yêu nhau, vậy mà vẫn quyết định phải chia tay. Ở trong hoàn cảnh đó rồi tôi mới hiểu, thà chịu đau đớn vì không bên nhau nữa, còn hơn sẽ dai dẳng cùng nó hủy hoại cả hai mỗi lúc một nghiêm trọng hơn. Rút cuộc còn yêu vẫn phải rời, đâu ai muốn một kết cục như thế. Chỉ là, giữa đau và đau hơn, trong tất cả lựa chọn đều chỉ mang tới tổn thương, chi bằng chọn đau vậy.

- Rời xa anh rồi, nếu em vẫn không sống tốt hơn, anh sẽ quay lại, cùng em đau khổ. Em hiểu ý anh chứ?

Tôi không nói gì. Cũng chẳng biết phải nói gì. Trầm mặc để anh truyền đạt hết ý thì rời đi. Được nửa đoạn lại dừng bước.

- Anh muốn hôn em, để tạm biệt. Có được không…

Người này là ai, tuyệt không phải Trần Huỳnh Anh mà tôi từng biết.

Cũng chỉ là một nụ hôn tạm biệt, nếu như tôi đã thực quyết tâm chấm dứt với người này, duy một điều đó nữa thôi có hề gì. Tôi làm được.

Chỉ một cái chạm môi, hời hợt, thoáng qua. Còn sự mất mát, bi ai trong ánh mắt anh nữa, khoảng cách gần ngay trước mắt tôi muốn không để ý cũng khó. Bất giác tôi hỏi.

- Anh cũng luyến tiếc tôi sao?

Người như anh chẳng bao giờ coi trọng điều gì, với sự tồn tại của tôi rồi cũng sớm quên đi được thôi mà, hà tất phải tỏ vẻ tiếc nuối ấy làm khổ tôi thêm nữa.

- Em có thể quên đi anh, quên tất cả những ngày tháng chúng ta bên nhau, nhưng em đừng quên là anh cũng yêu em, yêu rất nhiều.

Nước mắt anh chảy xuống mặt tôi, cùng nước mắt tôi hòa vào làm một. Loại chất lỏng này luôn biết cách phối hợp với hoàn cảnh hủy hoại tuyệt đối lý chí của chúng ta. Vì thế mà tôi đã cố gắng kìm nén nó suốt bao nhiêu năm đằng đẵng, mạnh mẽ quật cường nhường nào. Cuối cùng, chỉ mấy ngày nay thôi toàn bộ đều trở nên vô nghĩa. Giờ đây nó như thể tích tụ hận thù, càng làm tôi đau đớn hơn, thực rất đau. Ngay cả khi người trước mặt ôn nhu dịu dàng hôn tôi từng chút cũng không cách nào xoa dịu. Rời môi tôi, anh cứ vậy để mặc tôi kêu khóc, lặng lẽ cất bước đi khỏi.

Sẽ ổn thôi, sẽ không sao đâu, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua. Tôi không yếu đuối đến vậy. Tôi làm được, làm được mà. Tôi cứ lặp đi lại lại như vậy trong đầu để trấn an bản thân. Cứ thế, cứ thế, bình tĩnh trở lại. Anh đã chấp nhận buông tay tôi rồi, như một lời hứa ngầm rằng tôi phải sống thật tốt, để xứng đáng với sự từ bỏ của anh. Nhưng nhìn thấy Vương Thanh Tùng tôi lại thấy tuyệt vọng dâng tràn.

- Cậu ta chịu buông tha cho em rồi, tốt rồi.

Cánh tay tôi đưa ra giữa chừng lại không dám ôm lấy anh, rút cuộc phải đẩy anh ra.

- Em không cần sự thương hại. Anh đi đi.

- Thế em cần điều gì? Tình cảm của anh? Chỉ sợ em cũng chẳng cần.

- Em…

- Lại nói em không xứng?

Tôi nín lặng, quay đi tránh ánh nhìn của anh. Anh giữ vai tôi, đối diện tôi mà nói.

- Anh yêu em, em không xứng thì ai mới xứng?

Không để tôi chen ngang, anh lại tiếp.

- Lúc đó anh rõ ràng thấy được em yêu Trần Huỳnh Anh thế nào, anh chợt nghĩ có lẽ cậu ta tùy tùy tiện tiện cũng có thể cướp lại em thì sao? Anh thực ra không có nhiều niềm tin ở bản thân đến vậy. Nếu như anh thông minh hơn nhận ra em thực sự muốn từ bỏ cậu ta như thế, nhất định không để em tự tổn thương chính mình. Sợ cái sự thật em vẫn luôn yêu cậu ta, anh càng sợ hơn nếu phải mất em mãi mãi. Cho nên, anh khẳng định rồi, anh sẽ ở bên em. Vì thế mà xin em, đừng từ chối anh, để anh được bảo vệ em, xin em…

Một tấm lòng lớn lao như thế, ấy vậy mà lại xác nhận chủ nhân là tôi. Lại nói tôi xứng, tôi là xứng chỗ nào?

- Em và cậu ta bất đắc dĩ không hợp, không thể tiếp tục. Còn anh, em lẽ nào có thể đến với một ai đó khác lại không phải là người yêu em rất nhiều này sao?

Đều là nói những lời hết sức hợp lí. Tôi căn bản không có lí do để cự tuyệt người này. Lần này cuối cùng cũng là lựa chọn giữa đau với không đau, tôi cần gì phải nghĩ nữa.

Sau lần “phá tường” tôi lập tức được chuyển sang khoa Tâm thần, bác sĩ phụ trách cho tôi không ai khác là người bạn mà tôi từng nhắc đến. Thanh biết rõ tình trạng kích động của tôi nguyên do sâu sa là từ đâu, nhưng vì ám hiệu của tôi cậu ta biết ý không nói gì với Tùng. Còn cố tình lấy cớ trêu chọc tôi.

- Nguyên cả cái khoa đang đồn ầm lên bệnh nhân nào đó bị hai anh đẹp trai theo đuổi đến kích động tự tử. Cũng may ông Nam lấy vợ rồi không tôi mà gọi tới nữa thì chuyện tình tay bốn kịch tính như trong phim luôn.

Tôi không nể tình lườm cậu ta cháy mặt.

- Nam nào nữa vậy?

- À cậu không cần lo, mối tình đầu không thành của cậu ta ấy mà, cũng mới lấy vợ có con rồi. Là vì người này quá lạnh lùng vô tâm, không cho người ta một cơ hội nào, suốt – mười – lăm – năm.

- Vậy thì tôi quả thực quá may mắn rồi.

- Cũng không biết là may mắn hay bất hạnh.

- Cút! Cút hết cho tôi!!! Đặc biệt là cậu, cút ngay cho tôi!!!!!

- Khỏi đuổi, tôi cũng bận chết mẹ.

Không biết có còn coi tôi là bệnh nhân, lời nào nói ra cũng có ý chọc tức tôi hết. Tôi mới là bất hạnh vì đám bạn bè đứa nào cũng như nhau, đem khổ sở của đối phương ra mua vui. Thôi cũng đành, tôi cũng vậy mà.

Ít ra cậu ta cũng chưa quên tư cách bác sĩ của mình, trước khi đi cũng dặn dò kỹ lường Tùng phải chăm sóc tôi như nào. Và không biết cậu ta có cố tình thêm thắt gì không mà tự nhiên Tùng lại đối với tôi như bệnh nhân nguy kịch, bám riết không rời. Tôi cuối cùng cũng chịu hết nổi, phàn nàn.

- Anh không đi làm sao?

- Anh cũng xin nghỉ phép, sao có thể để em một mình.

- Em ổn rồi, thật đấy! Huỳnh Anh không làm phiền em nữa, em sẽ không làm gì dại dột nữa mà.

- Chỉ vì mỗi cậu ta thôi sao?

Một lời này liền đúng trọng tâm bắt thóp được tôi. Cố giả vờ thản nhiên buông lời trách cứ hòng xoa dịu tâm tư đang hết sức xáo trộn của mình.

- Con nhỏ này sao dám tiết lộ bệnh lý của bệnh nhân như vậy…

- Anh không có tư cách được biết à? Anh là người yêu em, là người lo cho hạnh phúc cuộc đời em, sao em phải giấu anh?

“Người lo cho hạnh phúc cuộc đời em”. Sao lại cảm động thế này? Ngay chính tôi đối với cuộc đời mình còn bỏ mặc, vậy mà lại có người sẵn lòng vì cuộc đời tôi để tâm đến thế. Tôi đã chọn đúng người rồi, có phải không? Tình yêu sẽ không hẳn tạo ra được sự vững chắc, nhưng từ sự vững chắc lại hoàn toàn có thể tạo ra được tình yêu. Đó chính là nền tảng cơ bản để đạt được hạnh phúc, nếu nắm bắt được nó bạn nhất định vừa hạnh phúc lại vừa có cảm giác yêu thương. Sống chết vì một tình yêu không đem lại hạnh phúc vững chắc thì để làm gì, nghĩa lý gì nữa.

- Huống hồ anh không như Trần Huỳnh Anh chẳng hiểu gì về em, về quá khứ của em, hay em đã mất đi anh trai như thế nào, dằn vặt vì chuyện đó ra sao…

Tôi đưa tay chặn lời anh. Cố nén lại xúc động muốn khóc.

- Anh đừng nói nữa, đừng làm em phải cảm động hơn nữa.

Anh nắm lấy tay tôi, hôn lên, cười cười.

- Cứ muốn làm em phải cảm động đấy, thì làm sao?

Mặt tôi từ từ lại nóng lên.

- Em là bệnh nhân đấy.

- Bệnh nhân thì sao? Cảm động chứ có phải kích động đâu. Kể cả có kích động thì cũng là kích động theo nghĩa khác, hình như hoàn toàn của thể chấp nhận được.

Tôi hiểu ý anh đang muốn nói tới, liền bắt thóp ngược lại.

- Hình như?

- À hay để chắc chắn hơn thì anh đi hỏi thử bác sĩ của em nhỉ?

Không nghĩ anh mặt dày được đến thế. Tôi tức mình chui vào chăn quay lưng lại với anh, mặc cho tiếng cười phía sau vẫn xấu xa truyền tới.

Giây phút yên bình này, cầu xin hãy vẫn cứ duy trì…

b.

- Không được, lỡ có ai vào…

- Vào thì lại ra, đây là phòng riêng.

- Nhưng…

- Làm sương sương thôi.

Tôi bật cười với cái từ “làm sương sương”. Làm tình mà cũng có cả “làm sương sương” nữa à. Coi tên nhóc láu cá nhà anh định giải thích “làm sương sương” là như thế nào.

- Tức là làm một lần nhanh gọn thôi, sẽ rất nhanh.

Rồi anh nhanh thật, nhảy lên giường sàm sỡ tôi. Tôi vặn vẹo người tránh bàn tay dâm dê muốn cởi đồ của anh, vô tình trông hai đứa như đang đùa giỡn hết sức vui vẻ. “Cạch” một tiếng cửa mở làm cả hai đứng hình.

- Chúng tôi đang bận.

- Xin lỗi đã làm phiền.

Cô y tá đỏ mặt vội đóng cửa biến mất trong chớp mắt. Tôi nhăn mặt nhìn anh.

- Đem cái mặt anh đi làm áo chống đạn được rồi đấy!

- Em nên thấy mừng vì chị ta tới lúc này chứ không phải là lát nữa đấy.

Tôi không nhịn nổi trêu tức, đánh anh liên hồi. Một hồi lộn xộn tôi chẳng để ý áo quần tôi đã xộc xệch đến mức thu hút ánh nhìn không đứng đắn của đối phương. Vừa định chỉnh lại cổ áo thì liền bị bắt giữ. Giọng anh thiếu kiên nhẫn.

- Gần một tuần rồi, anh rất khó chịu. Cái hôm em nói vì anh cảm động, anh đã nhịn tới khổ…

Tôi rút cuộc mềm lòng phải thỏa hiệp.

- Sương sương, nhớ chưa?

- Muốn nhanh thì em cũng giúp anh đi.

Rồi đặt tay tôi vào nơi đó, dục vọng trong anh rõ rệt rục rịch dưới tay tôi. Trong căn phòng bệnh, hai đứa an ủi lẫn nhau, nhưng mà là theo một nghĩa hoàn toàn khác. Thanh âm của khoái cảm nhiệt tình vang lên. Tôi vì tiếng kêu thoải mái của anh mà tới trước. Anh rút tay ra, tỏ vẻ giận dỗi.

- Người khó chịu là anh, em lại lên trước.

Tôi không biết bản thân lúc này cực kỳ dâm đãng, chủ động khóa ngồi trên người anh, tự mình đem tính khí anh đi vào. Biểu cảm anh phi thường hài lòng, ôm lấy mông tôi, bắt đầu đưa đẩy.

Không giống như ai đó những lúc này luôn theo ý làm tới, anh giữ đúng lời “làm sương sương” thật. Lúc anh với lấy áo định mặc vào, không hiểu sao tôi lại cản.

- Tối nay ở lại với em…

- Hoàng Bảo An em là đồ ngốc.

Tôi không ngốc. Tôi là nằm ở khoa Tâm thần nên chắc bị điên rồi huhu.

Tình trạng của tôi vì có Tùng nên tốt lên nhanh chóng. Đúng là tình yêu mà thuận lợi, có người luôn quan tâm, chăm sóc mình thì buồn khổ bao nhiêu rồi cũng phải ném ra sau đầu. Thanh cũng đã theo dõi tình trạng của tôi suốt mấy năm nên thừa hiểu mức độ hiện tại không cần thiết phải ở lại bệnh viện thêm, chủ động nói Tùng làm thủ tục xuất viện cho tôi. Lúc chỉ còn hai đứa, đột nhiên vẻ mặt cậu ta nghiêm trọng lạ thường. Tôi có chút sốt sắng hỏi.

- Rút cuộc là có chuyện gì?

Cân nhắc một hồi, cậu ta cũng nói.

- Tên nhóc này thực sự được đấy, còn đối với cậu rất chân thành.

Dĩ nhiên đây chưa phải là điều mà cậu ta thực sự muốn nhắc tới. Tôi lạnh mặt nhìn cậu ta với ý “chưa đủ”.

- Trần Huỳnh Anh, cậu tuyệt đối đừng dính dáng gì tới người đó nữa.

Tôi thoáng giật mình. Sao cậu ta lại biết tới Trần Huỳnh Anh. Thanh không chơi với Nam nên lễ cưới cậu ta không có mặt, nếu có nghe kể về bạn trai tôi lúc ấy thì cũng không biết mặt, càng không thể biết cả họ lẫn tên như vậy. Lại nói tôi tuyệt đối đừng dính dáng. Chẳng có lẽ… Tôi kinh ngạc với phát hiện của bản thân.

Biết tôi đã nhận ra, cậu ta lại chuyển qua bộ mặt ủ rũ.

- Tôi không muốn tiết lộ bệnh lý của bệnh nhân…

Nhưng vẫn là lần thứ hai tiết lộ rồi đấy. Tôi cố giấu lại tâm tư không đúng lúc này.

- Nhưng vì cậu là bạn tôi, cũng là bệnh nhân của tôi, tôi nói ra là muốn tốt cho cậu. Trần Huỳnh Anh là bệnh nhân lâu năm của thầy tôi, tình trạng rất tệ, đến nỗi phải tới viện theo dõi mỗi tuần, ghi chép lại cảm xúc mỗi ngày. Sau đó thầy qua Mỹ làm chủ nhiệm cho một bệnh viện nổi tiếng bên đó, nói là chuyển giao nhưng thực ra là nhờ tôi hết lòng tiếp nhận trường hợp của cậu ta. Ban đầu tôi không hiểu tại sao thầy lại lo lắng như vậy, tiếp nhận đọc bệnh án rồi bắt đầu trao đổi với cậu ta, tôi mới rõ, thực sự rất nghiêm trọng.

- Gì vậy? Nói nhanh coi nào, ám muội thấy sợ, chẳng lẽ tội phạm giết người hay gì?

Lại khẩu thị tâm phi. Trong lòng tôi lúc này rõ ràng đang rất lo lắng.

- Có thừa khả năng làm tội phạm giết người.

Tôi không tự chủ rùng mình một cái. Muốn nói gì đó trấn an mình mà nói không nổi.

- Sociopath, hội chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội. Biểu hiện đặc trưng là coi nhẹ cảm xúc của người khác, không có cảm giác hối hận khi làm bất kể điều gì. Có đúng không? Hết lần này tới lần khác làm tổn thương tới cậu mà không bao giờ nhận mình sai?

Tôi cười khổ. Còn tôi, người luôn đem mọi tội lỗi ôm vào mình, trầm cảm cực độ. Người ngoài nhìn vào chỉ có thể nói “trời sinh một đôi”, đáng thương làm sao!

Đối với người mà mình yêu, kẻ trầm cảm dĩ nhiên sẽ bảo vệ tới cùng.

- Nhưng anh ấy có vẻ cũng muốn thay đổi.

- Tôi biết chứ, tôi đọc ghi chép của cậu ta mỗi ngày. Về cảm giác đột nhiên muốn được thay đổi của cậu ta, một chuyện trước nay cả thầy cũng không thể thuyết phục được, chỉ có thể cố gắng khống chế mức độ hành vi cho cậu ta mà thôi. Lí do bởi vì cậu ta đã muốn được yêu thương, và dường như có ai đó đã cho cậu ta khao khát đó. Nhưng tôi không thể ngờ được người ấy lại là cậu.

Lúc này đầu óc tôi đã cơ hồ không còn tỉnh táo. Trong hàng loạt dữ liệu mà cậu ta đưa, tôi lại chỉ bắt được duy nhất một trọng điểm: anh thực sự muốn thay đổi, lại là vì tôi, vì tôi. Vậy mà tôi đã tuyệt tình phá bỏ mất cơ hội mỏng manh ấy của anh. Không có cảm giác hối hận, có nghĩa là phải nói ra câu xin lỗi khó khăn đến thế nào, nó khó khăn và đau đớn hơn tôi từng nghĩ rất rất nhiều.

“Loại người như anh không bao giờ có thể làm cho ai được hạnh phúc. Anh không xứng đáng được yêu thương, anh sinh ra là để nhận lấy đau khổ. Nhưng tôi thì không, tôi sẽ tự tạo ra hạnh phúc cho mình, chỉ cần rời xa anh, tôi sẽ được hạnh phúc.”

Tôi rút cuộc đã nói ra những lời tàn nhẫn tới mức nào vậy chứ? Cảm giác của anh lúc ấy… Trời ơi tâm can tôi như vụn nát.

Tôi chính là đã giết anh rồi, giết chết toàn bộ hi vọng khao khát yêu thương trong anh. Người duy nhất trên cuộc đời này, tính đến hiện tại, có thể cho anh yêu thương mà anh mong muốn là tôi, người duy nhất anh muốn trao đi yêu thương khó khăn của mình, cũng là tôi. Nhưng lại cũng là tôi trực tiếp tổn thương anh đau đớn thế ấy.

Thanh thì vẫn thản nhiên giải thích cho tôi cốt lõi của vấn đề.

- Kể cả là cậu ta có muốn thay đổi, nhưng thực sự rất khó khăn. Cậu là bạn của tôi, hơn nữa cũng là bệnh nhân, tôi không thể nào biết rồi còn cố tình làm ngơ để cậu tiếp xúc với con người đáng sợ ấy. Xu hướng tâm lý của hai người hoàn toàn trái ngược, nếu ở bên nhau nhất định sẽ dẫn tới hậu quả khôn lường. Cậu cũng ý thức được rồi đúng không, cậu ta là người kích động lại ý nghĩ muốn chết khó khăn lắm tôi mới giúp làm lắng xuống của cậu. Năm năm rồi, những năm năm trôi qua, cậu ta lại đột nhiên tới phá vỡ giới hạn không được phép phá vỡ. Người đó, đối với cậu là thuốc độc, tuyệt đối phải tránh xa, càng xa càng tốt. Này là với tư cách của bác sĩ phụ trách cho cậu, nghiêm túc yêu cầu.

Tôi bỗng nhiên như ngộ ra một điều. Hướng đối phương, lạnh lùng hỏi.

- Cậu cũng lấy cái tư cách này nói với Huỳnh Anh những lời như thế???

Không nói gì. Là không nói gì.

Tôi như cảm giác được từng mạch máu trong cơ thể đang nóng lên, ma mị cười thành tiếng.

- Cậu là bác sĩ, bác sĩ hay lắm. Tiết lộ bệnh lý đã đành, còn tự ý chen vào đời tư của bệnh nhân, tùy ý cho rằng những điều mình làm là đúng.

- Này, tôi có ý tốt…

- Cậu câm mồm.

Tôi tức giận chỉ tay vào mặt cậu ta. Còn nghe cậu ta nói cái gì mà vì tôi, ý tốt này nọ nữa tôi sẽ thực sự phát điên lên mất.

- Cậu là bác sĩ lại không hiểu cái gì mà nghĩ là tốt, tự ý thao túng cuộc sống của người khác nó tồi tệ như thế nào à? Cậu chỉ nên làm đúng nhiệm vụ của một bác sĩ thôi, đừng có bừa bãi cho cảm xúc cá nhân của mình vào rồi nhúng tay nhúng chân làm thay đổi cuộc đời của người khác như vậy. Mà kể cả có với tư cách bạn bè con mẹ nó tôi thực sự rất ghét kẻ nào dám phán xét cuộc sống của tôi hay tự cho mình cái quyền can thiệp vào. Cậu có biết không hả???

Vừa lúc này, Tùng bước vào thấy tôi nặng lời như vậy liền chạy tới ôm lấy vai tôi.

- Sao vậy, sao tự nhiên lại nổi cáu với chị ấy?

Tôi không còn quan tâm người đứng cạnh mình, tâm trạng trở xấu không cách nào xử lý, càng lúc càng bộc phát mạnh mẽ. Càng nói càng thấy khó chịu muốn la hét.

- Cậu có thấy anh ấy đã chấp nhận từ bỏ tôi rồi không? Ngay cả khi đã nói rằng chỉ khi tôi chết mới buông tha tôi, vậy mà lại chấp nhận từ bỏ? Không phải cậu nói anh ấy không có cảm giác hối hận, tình trạng rất tệ sao? Vậy mà cũng theo lời cậu từ bỏ tôi? Tại vì sao? Cậu hiểu hơn ai hết câu trả lời. Gián tiếp mang tới đau khổ cho tôi, trực tiếp tước toạt đi cơ hội của anh ấy, cậu ngược lại vẫn cảm thấy mình làm vậy là đúng? Vẫn cảm thấy rất thành tựu, bản thân rất vĩ đại?

- An, bình tĩnh lại đã. Tôi thừa nhận mình làm vậy là không đúng, cũng rất xin lỗi vì đã tự ý can thiệp vào đời tư của hai người dù là với tư cách nào. Cho nên, bình tĩnh lại…

Cậu ta hướng Tùng mà ra hiệu. Tôi lập tức đẩy anh ra, giận dữ.

- Em đang rất ổn. Chỉ có điều, xin lỗi, em phải đi gặp Huỳnh Anh, em đã hiểu lầm anh ấy rồi…

Tôi bị anh giữ lại, dùng rất nhiều sức mà giữ lấy. Tôi cố vùng vẫy phản kháng. Anh đột nhiên quát vào mặt tôi.

- Em hiểu lầm cái gì? Cậu ta chính là tổn thương em không suy nghĩ, em chỗ nào hiểu lầm cậu ta?

- Anh ấy đang muốn thay đổi, vì em mà thay đổi, em không thể để mặc anh ấy.

Tôi vẫn quyết liệt vùng vẫy. Tôi lúc này chỉ có một ý nguyện duy nhất, phải chạy tới bên anh, cầu xin anh tha thứ. Anh cần tôi, anh cần tôi tới thế nào, lại vì yêu tôi tới thế nào, chấp nhận từ bỏ. Anh một mình chịu đựng tất thảy tổn thương từ tôi, tôi lại luôn cho rằng chỉ mình tôi là người bị thương tổn. Tôi phải đi, phải đi… Trái tim tôi đau quá.

Vừa thoát được, tôi đã lại bị Tùng ôm lấy, còn dùng sức hơn trước làm tôi thấy ngột ngạt, đau càng thêm đau.

- Em tỉnh táo lại cho anh! Cậu ta không thay đổi được đâu, có muốn cũng không được, kể cả được em cũng không đợi nổi tới ngày đó. Nghe anh, bình tĩnh lại.

- Buông em ra, xin anh. Nếu anh biết anh ấy đã phải trải qua những gì, dì của anh đã đối xử với anh ấy ra sao, anh sẽ không thản nhiên được thế này đâu. Buông em ra.

- Thì đã làm sao? Cậu ta không có quyền lấy đó làm cái cớ tổn thương người mà anh yêu như vậy. Xin em, đừng có đi. Anh xin em.

Có tiếng khóc trầm mặc vang lên sau lưng tôi. Tôi bất giác dịu đi mấy phần, cả cơ thể cũng ngừng lại phản kháng.

- Em đã chấp nhận ở bên anh cơ mà, đừng rời bỏ anh…

- Xin lỗi…

- Đừng xin lỗi. Anh không trách em. Anh cũng đã cam chịu có thể sẽ lại mất em bất cứ lúc nào, thậm chí anh sẵn sàng để em đi tìm cậu ta, hay quay lại bên cậu ta. Nhưng anh không đành lòng là không muốn em trở về cái đau khổ ấy. Anh phải nói bao nhiêu lần nữa em mới hiểu, anh yêu em, anh sẽ không để em phải chịu khổ. Cậu ta rồi sẽ lại tổn thương em mà thôi. Anh không thể để mặc em như thế. Cho nên, một lần này thôi, làm ơn hãy ở lại với anh. Xin em…

Tôi bất lực, cũng bật khóc thành tiếng. Bởi anh nói rất đúng, đúng đến không thể phủ quyết. Còn hạ mình, tha thiết cầu xin tôi như vậy. Tôi dừng lại, mọi ý nghĩ và hành động.

Liệu rồi tôi có hối hận vì đã không đi không? Nhưng có một điều chắc chắn, bỏ lại Tùng, tôi nhất định sẽ hối hận.

Trần Huỳnh Anh, tôi chỉ có thể xin lỗi anh. Có lẽ, Thanh nói đúng, cả hai chúng tôi, thực sự không phải là dành cho nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.