Dây Dưa - W Tòng Tinh

Chương 10




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lẽ ra bây giờ Thái tử Sở Hộc phải tranh thủ lung lạc lòng người trong cung chứ sao lại đơn độc tới miếu này?

Sở Liễn không tin đối phương tốt bụng đến thăm mình.

Y nhíu mày, cụp mắt nhìn Sở Hộc nắm tay áo mình.

Đây là tay nam tử trưởng thành, có thể nhìn thấy gân xanh lờ mờ dưới da, khớp tay nổi rõ, nhìn rất mạnh mẽ.

Lông mi Sở Liễn khẽ run.

Y nghĩ đây không phải đệ đệ A Hộc của mình.

Là Thái tử? Là yêu vật? Y không quan tâm.

Y nào dám nghĩ chuyện thiên hạ chứ? Thiên hạ đâu ai đoái hoài y sống chết ra sao.

Nghĩ vậy Sở Liễn không bận tâm những lời Thái tử nói nữa. Y cụp mắt, bàn tay ấm áp của đối phương vuốt ve gò má hơi lạnh của y nhưng y không né tránh, hồi lâu sau mới ngước nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ dưới mũ rộng vành của Sở Hộc.

Thái tử trẻ tuổi này đã mất đi dáng vẻ thiếu niên ngây thơ, đường nét khuôn mặt dần trở nên góc cạnh, lông mày khá rậm, đôi mắt đen nhánh, khi nhìn người khác có vẻ hơi dữ tợn.

"Ca ca đừng tránh ta mà," yết hầu Sở Hộc nhấp nhô lên xuống, dè dặt nhìn Sở Liễn rồi nói, "Ta đã lén người trong cung đến đây, mấy ngày nữa phải về rồi...... Ta chỉ muốn đến thăm ngươi thôi, ngươi đừng sợ ta."

Sở Liễn đang định lên tiếng thì khóe mắt liếc thấy đám khói đen kia lướt dọc cánh tay Sở Hộc rồi biến thành một xúc tu nho nhỏ, âm thầm vươn tới mặt y, hôn lên môi y một cái.

"Hoa ngôn xảo ngữ, hoa ngôn xảo ngữ!" Yêu vật lầm bầm trước mặt Sở Liễn, "Sao lại tự tiện sờ mặt nương tử người ta chứ, tên này thật chẳng lịch sự chút nào!"

Sở Liễn nghe yêu vật này ở cạnh càm ràm thì trong lòng hơi buồn cười.

Thiên Diện lầm bầm xong lại kề sát y, hôn Sở Liễn tới tấp rồi tủi thân nói: "Vi phu muốn hôn, nương tử hôn ta đi. Ê ê, sao hắn vẫn còn sờ chứ, còn sờ tiếp kìa!"

Tâm tư Sở Liễn hoàn toàn không đặt ở Sở Hộc, bị những lời này của nó chọc cười làm khóe môi nhịn không được nhếch lên.

"Ngươi cười rồi!" Trong lúc y phân tâm, Thái tử đột nhiên đưa tay ôm y vào lòng, giọng nói hơi run rẩy, "Liễn ca, lâu lắm rồi ta chưa thấy ngươi cười đấy."

Vẻ mặt Sở Liễn lại dần lạnh đi, một lát sau mới lên tiếng: "Cần gì giả vờ giả vịt chứ? Gạt ta một lần còn chưa đủ sao?"

Sở Hộc túm lưng áo y nhăn nhúm, có lẽ bị câu này đâm trúng nên im lặng hồi lâu.

"Ê ê!" Đám khói đen quấn quanh chân Sở Liễn leo lên, tức giận nạt nộ Sở Hộc, "Không biết xấu hổ! Ôm nương tử người ta làm gì!"

Sở Liễn nghĩ thầm: Yêu vật này mà nói thêm mấy câu nữa chắc mình sẽ bật cười mất.

Một lát sau y lại nghĩ: Nếu yêu vật có thể cưỡng ép y thì sao không lôi Sở Hộc ra ngoài đánh một trận?

Dường như Thiên Diện biến thành đám khói đen có thể nghe được tiếng lòng y nên vừa vuốt ve hôn cổ y vừa nói: "Trên người hắn có long khí nên tạm thời vi phu không thể động vào hắn, đáng ghét, thật đáng ghét làm sao!"

Long khí...... ý nói khí vận đế vương sao?

Sở Liễn sững sờ, chợt nhận ra Sở Hộc ngậm vành tai mình vào miệng, đầu lưỡi liếm láp sau tai. Y quay đầu muốn tránh đi chỗ khác, xúc tu lạnh buốt của yêu vật vuốt ve gáy y.

Sao lại thế được chứ! Sở Liễn đưa tay ngăn cản Sở Hộc hôn mình, kết quả yêu vật kia cười như tiểu nhân đắc chí rồi hôn y, xúc tu cạy mở răng môi y, muốn càn quét bên trong.

"Ca ca, hòa thượng trong miếu kín miệng lắm," Sở Hộc bảo y, "Không ai nói ra đâu."

Sở Liễn bị cưỡng ép không thốt ra được lời nào. Y căm tức nghĩ thầm: Khá khen cho câu phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe, đúng là một đám hòa thượng tốt mà!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.