Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 42




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mấy khách mời viết thư xong thì lục tục đi xuống lầu.

Văn Yến là người đầu tiên.

Chuyện này làm ê kíp chương trình có chút bất ngờ, bọn họ không ngờ anh là người nhanh nhất.

Đạo diễn Kỷ trò chuyện với anh: “Viết nhanh vậy?”

Anh hờ hững gật đầu, kéo ghế ngồi xuống.

Đạo diễn Kỷ suy nghĩ, cũng đúng, người này kiệm lời, nói không chừng lời nói trong thư cũng ít. Viết ít còn không nhanh sao.

Văn Yến nhìn về cửa phòng, nghênh đón từng người đang đi đến.

Lương Âm Dạ là một người trong số đó.

Anh bất ngờ, nhưng hình như cũng không bất ngờ lắm.

Lúc cô đi xuống lầu, những người khác đều đã đến, cười tủm tỉm trêu chọc cô: “Cô Lương viết gì rồi, sao trễ vậy?”

Đầu ngón tay Lương Âm Dạ miết lá thư.

Văn Yến cũng đang nhìn cô. Mặc dù anh không nói gì, cũng không biểu cảm khiêu khích, nhưng Lương Âm Dạ đã tự động kết hợp với WeChat anh vừa gửi, tự động nghĩ đến vẻ xấu xa của anh. Cô dời tầm mắt, hiện tại không muốn để ý đến anh.

Uy hiếp, đây là uy hiếp.

Đạo diễn Kỷ hỏi: “Mọi người viết thư xong rồi đúng không? Vậy tiếp theo có thể trao đổi với nhau, đưa thư đi.”

Mấy khách mời trao đổi với nhau, lúc Lương Âm Dạ đưa lá thư cho Văn Yến, không tình nguyện bóp chặt, anh kéo hai cái mới đưa cho anh.

Văn Yến rất tốt tính, tỏ vẻ cô làm gì cũng được.

Lương Âm Dạ lườm anh, không khỏi càng bực bội.

Mà anh đang hạ tầm mắt nhìn chằm chằm lá thư trong tay, dường như đang tò mò bên trong viết gì, muốn xuyên qua lá thư mà đọc nội dung.

Biên Húc thừa dịp người không chú ý, ôm bả vai anh, hài hước nói: “Thư tình của cô Lương, chính là khác nhau như vậy đấy.”

Văn Yến liếc mắt nhìn anh ấy, thong thả cười, không nói chuyện.

“Lần đầu nhận được, đúng là hơi lạ, tham gia chương trình này cũng không thiệt thòi.” Biên Húc cười híp mắt tiếp tục trêu chọc. Khoảng thời gian dài như vậy rồi, nếu anh ấy không nhìn ra tâm tư của người nào đó, đó mới là đồ ngốc.

Khóe miệng Văn Yến hơi cong lên: “Hiện tại thầy Biên nói chuyện còn khá không uyển chuyển.”

Lúc vừa mới bắt đầu ghi hình, mọi người còn chưa quen thuộc, Biên Húc rất khách sáo, nhất là vị này, vị trí ở trong giới giải trí bày ở đó, cộng thêm anh nhìn khá lạnh lùng, đối với anh, hình như mọi người không tự chủ được mà rất khách sáo.

Nhưng ở cạnh nhau thì sẽ phát hiện anh cũng không khó gần, cũng không phải một người không làm tốt chỗ nào thì sẽ bị so đo, mọi người từ từ bắt đầu thả lỏng, không câu nệ như vậy nữa.

Hiện tại Biên Húc cũng dám trêu chọc anh, nào còn sợ lời nói này của anh. Cũng không thấy bình thường anh uyển chuyển cỡ nào, mà tôi không uyển chuyển chỗ nào?

Anh ấy đè giọng đến thấp nhất, tiến một bước trêu chọc: “Nói sai rồi?”

Vậy thật ra là không.

Vẻ mặt Văn Yến thong thả thản nhiên.

Biên Húc “Chẹp” một tiếng. Hoàn toàn không muốn nhìn.

Trao đổi thư xong, ê kíp chương trình giữ giúp mọi người, nói là chờ tập kế tiếp mới tiến hành mở thư, cất giữ một chút thấp thỏm và mong đợi.

Đến lúc đó cắt ghép xong, phần cuối của tập này chính là tối nay, mà thư cũng sẽ chưa được công bố để hấp dẫn đủ lượt xem, đảm bảo lượt xem thoả đáng cho tập kế tiếp, ngay cả hot search cũng có thể đặt trước.

Lòng Lương Âm Dạ ngứa ngáy, cô nhìn lá thư Văn Yến viết cho cô mấy lần. Rất muốn xem thử nội dung bên trong, còn không yên tâm giao cho ê kíp chương trình, lo lắng ê kíp chương trình xem trộm, thậm chí chụp lén.

Mắt thấy mọi người cũng giao xong rồi, trong lòng cô nhẹ nhàng thở dài, không giao ra không được.

Cô thật sự bị Văn Yến dễ dàng nắm thóp rất chặt.

Đến hiện tại cũng không biết trong lá thư kia có hai chữ “Tứ Tứ” hay không, thậm chí có lời nói mập mờ gì không thể cho người ta đọc hay không.

Tối nay là đêm ghi hình cuối cùng của mấy khách mời ở đây, mọi người ở trong phòng khách thi thoảng tán gẫu.

Hai bàn tay Bối Y ôm hờ Lương Âm Dạ, cả người đổ về phía cô.

Đô Oánh vỗ tay: “CP thành công nhất của mùa này, Bối Y và Âm Dạ, gọi tắt là tổ hợp Tình Một Đêm.”

Lương Âm Dạ: “...”

Về tên tổ hợp mà cô ấy đặt, cho dù thả vào toàn vũ trụ thì cũng có thể nói là nổ tung.

Không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt của cô nhẹ nhàng tránh né.

Tình một đêm.

... CP tình một đêm?

Trong đầu cô tự động nhảy ra một đoạn lời nói…

Nghe tiếng ống tiêu vang lên giữa buổi tiệc mang tên Dạ Yến... Bọn họ vui sướng đến mức tận cùng ở chỗ không người.

Bữa tiệc nào đó... cũng thật sự là từng có một đêm.

Nghe thấy như vậy, Bối Y không những không thả tay ra, còn ôm Lương Âm Dạ càng chặt: “Lại phải tách ra rồi, em không nỡ mà. Dạ Dạ, chị đừng quên em, đừng vừa về thì không liên lạc với em, chị phải nhớ em là bảo bối nhỏ trong trái tim chị, có biết không?”

Lương Âm Dạ bất đắc dĩ liên tục gật đầu.

Biên Húc: “Âm Dạ viết đầy mặt là bị ép buộc.”

Bối Y làm ra biểu cảm hung dữ nhìn anh ấy: “Nào có! Anh đừng nói bừa!”

Lương Âm Dạ: “Có một chút.”

Bối Y: “Lần này xem như em không nghe thấy, lần sau không được phép nói nữa.”

Cười ầm lên.

Kể từ khi Văn Yến nghe thấy lời nói của Đô Oánh thì nhìn sang đây. Có rất nhiều ý kiến đối với chuyện các cô thân mật với nhau, còn muốn kéo cái gối ôm hình người trên người cô ra. Còn có mấy lời cam kết đó, ngay cả anh cũng không có được.

Chẳng qua là, có lẽ lời nói này cũng thích hợp để anh nói với cô.

Cái người này, có vẻ nhiệt tình, trên thực tế rất lạnh lùng. Về tình cảm thì nhàn nhạt, không nhắc nhở nhấn mạnh cô, cô cũng thật có thể nói không liên lạc là không liên lạc.

Mọi người rảnh rỗi ngồi với nhau, tốp năm tốp ba nói chuyện trên trời dưới đất.

Bối Y nghịch bàn tay Lương Âm Dạ, lại hàn huyên tới phim điện ảnh, hỏi: “Chị nói xem, Trần Mãn có tha thứ cho người nhà của cô ấy không?”

Lương Âm Dạ hạ tầm mắt nhìn bàn tay của bọn họ, giọng nói nhẹ nhàng: “Không.”

“Vậy, sau này Trần Mãn hạnh phúc không? Mặc dù báo trước là HE, nhưng lời nói lúc hồi kết, “đến cuối cùng cũng chẳng được viên mãn” đó, em xem xong trái tim có chút loạn.”

Bọn họ không chú ý tới, sự chú ý của Văn Yến lặng yên không một tiếng động rơi qua, tầm mắt cũng rơi trên gương mặt đẹp của cô.

“Cô ấy sống thật tốt, yêu nam chính. Chẳng qua là vết thương trước kia sẽ không biến mất, cả đời này cũng sẽ trở thành vết thương trong lòng cô ấy, mặc kệ tương lai như thế nào, từ đầu đến cuối trong lòng cô ấy đều sẽ có vết thương này, không cách nào phai mờ được. Cho dù sống rất hạnh phúc, có lúc nhớ lại chuyện cũ, cũng sẽ tịch mịch khổ sở.” Cô mất tập trung nói, nói xong mới phát hiện dường như bản thân nói quá nhiều, đúng lúc ngừng lại, cũng thu hồi tinh thần, nhẹ nhàng cười: “Dù sao cũng chỉ là phim thôi.”

Bối Y ngẩn ngơ nhìn cô, mặc dù rất rõ ràng chỉ là phim điện ảnh, nhưng nghe cô nói xong, ngược lại càng khó chịu hơn là sao?

Đoạn lời nói cô vừa nói rất giống Trần Mãn, Trần Mãn đi ra khỏi bộ phim, mà bản thân cô ấy đang trao đổi với Trần Mãn.

Bối Y cảm thán nhất định cô hiểu về Trần Mãn rất đúng chỗ, bọn họ là những người xem, đơn giản xem một lần hai lần, nên còn chưa hiểu rõ bằng cô. Mà lúc ấy cô nhất định cũng rất nhập vai, hoàn toàn đắm chìm vào đó, xem mình là Trần Mãn. Đây chắc hẳn là dáng vẻ của một diễn viên cố gắng nhất, cũng là dáng vẻ đẹp nhất, cô là một diễn viên rất giỏi. Bối Y có chút kính nể.

Đề tài giữa bọn họ bị Lương Âm Dạ cưỡng ép dời đi, trò chuyện đến đây là dừng bước.

Hai người không phát hiện ánh mắt Văn Yến từ đầu đến cuối đều khóa trên người Lương Âm Dạ, ban đầu coi như bình tĩnh, đến phía sau dần dần mãnh liệt, giữa mày cũng nhíu lại, nhìn chằm chằm cô.

Anh luôn tính toán theo dõi, mà anh rốt cuộc cũng bắt được cái gì đó rồi.

Văn Yến không thể tưởng tượng nổi.

Cô nhập vai quá sâu, đến nay chưa hoàn toàn thoát khỏi bộ phim.

Cả người cô vẫn đắm chìm trong bộ phim đó.

Là Trần Mãn, cũng là người có vết thương khắp người.

Cô nói mấy lời nói, là người trong bộ phim, nhưng bản thân cô sao không phải là người trong bộ phim chứ.

Sẽ không biến mất, không thể nào phai mờ, không phải đang nói về vết thương của bản thân cô sao?

Văn Yến không thể nào quên đống thuốc ở đầu giường cô. Anh chỉ mơ hồ có thể đoán được nguyên nhân, nhưng không dám xác định, cho tới giờ khắc này, mới chậm rãi chắc chắn được một chút từ trong manh mối cô lộ ra.

Trong chốc lát, anh chỉ cảm thấy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Nhưng không thể tùy tiện để cô phát hiện dù chỉ là một chút, chỉ sợ rút dây động rừng, khiến cô hoàn toàn rụt lại.

/

Ngày mấy khách mời lên đường về nước, phía tài khoản chính thức của “Tối Nay Hẹn Hò Không” bắt đầu quảng cáo cho tập sau, đủ loại tuyên truyền ùn ùn kéo đến.

Bọn họ vừa đáp đất trong nước, dựa theo yêu cầu của ê kíp chương trình mà lên Weibo tiến hành chia sẻ.

Đường Vi và Đào Đào đến đón Lương Âm Dạ, bắt đầu từ sân bay, cô và anh cũng đã chia đường mà đi. Bọn họ tự ngồi xe riêng, mỗi người có hành trình của riêng mình, lại chia thành hai đường thẳng song song không liên quan gì nhau.

Tiếp xúc duy nhất có thể chỉ có Weibo của bọn họ.

Thời gian mấy khách mời chia sẻ bài đăng không chênh lệch bao nhiêu, Lương Âm Dạ với Văn Yến cũng là một trước một sau.

Lương Âm Dạ vừa mới tới thành phố Thân, lập tức đâm đầu vào công việc, cũng không có thời gian dừng lại.

Ở trên đường đi, Đường Vi chần chừ, vẫn đưa kịch bản “Gặp Xuân” cho cô.

Lương Âm Dạ nâng mắt nhìn cô ấy, nhẹ nhàng nhướng mày.

Đường Vi bất đắc dĩ nói: “Chị xem kỹ kịch bản này rồi, quả thật rất tốt, cũng rất thích hợp em, nếu không cũng sẽ không đưa cho em xem.”

Kịch bản này... thật sự rất khác lạ. Cho dù cô biết Lương Âm Dạ rất có thể vẫn sẽ từ chối, nhưng vẫn không nhịn được đưa tới trước mặt cô để tranh thủ một chút: “Em về xem thử, chị cảm thấy rất ổn.”

Đường Vi biết ý của cô. Cũng không biết kịch bản này rốt cuộc có ma lực gì, mới có thể khiến Đường Vi cũng bị Văn Yến thuyết phục. Cô bảo Đào Đào cất vào túi xách: “Em về xem thử.”

Đường Vi nhìn thấy cô không từ chối ngay, vui vẻ nói: “Được, em xem kỹ nhé, suy tính một chút.”

Mãi đến rạng sáng, Lương Âm Dạ mới về đến nhà.

Toàn bộ hành trình đều không có thời gian xem điện thoại di động, cũng không tham dự náo nhiệt trên mạng.

Trong WeChat cũng có không ít tin nhắn, tất cả đều là chưa đọc.

“Hẹn Hò” là chương trình giải trí có nhiệt độ cao nhất tối nay, không có một chương trình giải trí nào khác chiếm chỗ. Cho dù có một chương trình giải trí lâu năm phát sóng, cũng không thể cướp được nhiệt độ của nó.

Từ khi mấy khách mời chia sẻ, bên dưới đều là âm thanh reo hò.

[Tôi chờ mà tóc cũng bạc rồi, rốt cuộc em cũng chịu thả ra rồi hả bé “Hẹn Hò”.]

[Hai người mới đi từ sân bay ra đã tách ra, sau đó đã cùng nhau đăng Weibo, vui quá đi.]

[Có mấy người đừng lú quá được không? Không thấy tất cả khách mời cũng đăng bài hả?]

[Chúng tôi giả mù, cần cô quan tâm?]

[Đây rốt cuộc khác gì tình nhân nhỏ công khai? Chẳng qua là tôi nói này, tuyên truyền của ông cũng lâu quá rồi, chờ tám trăm năm cũng không chờ được một tập nào, như vậy là sẽ bị ám sát đấy, ông biết không?]

[Tôi xem đoạn quảng cáo tám lần rồi, a a a, Văn Yến và Lương Âm Dạ! CP Dạ Yến xông lên cho tôi, giơ cao cờ lớn của CP chúng ta nào, a a a!!]

[Tôi cắt ghép xong rồi, thẳng hướng đến Super Topic Dạ Yến. (sửa sang lại cà vạt) Cũng chỉ cắt ghép xong tất cả những lúc bọn họ đối mặt nhau, còn có đoạn phim tiếp xúc, chậc chậc chậc, tình nhân nhỏ vốn dĩ không giấu được.]

[Tám giờ tối mai!! Tất cả nhân viên lên đường!! Bắt được tất cả dấu vết cho tôi! Tôi cũng không tin đôi này đã tham gia chương trình hẹn hò, thì có thể trong sạch không tiếp xúc với nhau đến mức nào!]

Phía dưới Weibo của tổ tiết mục đã có một đống người tràn vào.

Bình luận hot đầu tiên là: [Gần kết thúc chính là lúc công khai! Phát thiệp mừng rộng rãi!]

Khí thế hoàn toàn không gì có thể ngăn cản.

Có người hâm mộ khác định khống chế cục diện, nhưng toàn bộ đều thất bại.

Mà bên phía Lương Âm Dạ.

Quả nhiên như Bối Y nói, người nào đó vừa ghi hình chương trình xong là mất tích.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.