Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 31




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong đêm khuya, Văn Yến đứng trước cửa sổ sát đất trong nhà, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm nhìn chằm chằm ánh đèn neon rực rỡ lưu động ngoài cửa sổ.

Anh có thể đọc hiểu tất cả đánh giá trên mạng đối với hai bộ tác phẩm này của cô. Anh là đạo diễn, anh còn là Văn Yến, anh không thể nào không lĩnh hội được mấy đánh giá này, anh còn đọc hiểu càng sâu sắc hơn tất cả mọi người.

Mà trong số đánh giá đó, từ ngữ xuất hiện nhiều nhất chính là “tan vỡ”.

Trong phim ảnh, sau lưng mấy phần cảm giác tan vỡ nồng đậm của cô, lại có mấy phần là thật, mấy phần là giả?

Ở trong đêm khuya không người biết, cô từng nở rộ như thế nào, lại từng tàn lụi như thế nào?

Lúc điếu thuốc giữa ngón tay cháy đến cuối, đúng lúc này chuông điện thoại di động vang lên.

Anh lười biếng nhìn nó, bấm nghe máy.

“Mẹ.”

Bà Phó Dục gửi lời hỏi thăm đến, nói một chút về tình huống trong nhà mấy ngày gần đây, lại do dự hỏi về vụ tai tiếng ầm ĩ gần đây của con trai: “Hiện tại con và tiểu Dạ sao rồi?”

Phó Dục chỉ muốn hỏi một chút tình huống giữa bọn họ.

Bà ấy biết tâm tư của con trai trong quá khứ, ban đầu là bà ấy tự tay cắt đứt, bà ấy cũng biết mấy năm qua bọn họ đều không liên lạc nhau, gần đây nghe những tin đồn kia lại bắt đầu náo nhiệt, nên mới muốn hỏi một chút.

Không ngờ sẽ nhận được câu trả lời vô cùng lạnh nhạt: “Mẹ đã can thiệp một lần, còn muốn can thiệp nữa sao?”

Phó Dục ngẩn ra rất lâu.

“Không phải, mẹ...”

“Đáng tiếc, con không phải Văn Yến bất lực của năm năm trước.” Anh nhàn nhạt nhắm mắt.

Mắt Phó Dục đỏ hoe.

Giọng nói bà ấy rất nhẹ nhàng, kìm nén nghẹn ngào: “Không phải, không phải muốn can thiệp, mẹ chỉ quan tâm con.”

“Tất cả nợ nần đều đã được trả hết, cho dù con muốn đến gần cô ấy... cũng có tư cách này rồi.”

“Mẹ biết... Mẹ nhớ. Ban đầu mẹ ngăn cản con, cũng cho rằng nhiều tiền như vậy, có thể chúng ta phải trả mười mấy năm, hai mươi năm, thậm chí mấy thập niên. Nếu sớm biết...” Phó Dục thở dài, nhưng cũng không có nhiều nếu như như vậy: “Mẹ muốn nói, nếu các con còn bằng lòng, nếu như có khả năng, vậy con đối xử với Dạ Dạ cho tốt.”

Giọng nói của Văn Yến rất nhạt: “Vâng. Không có chuyện gì, con cúp máy trước đây.”

“Được, con sớm nghỉ ngơi một chút.”

Anh lại châm điếu thuốc.

Sương khói lượn lờ, năm năm trước, ngày đó được tua lại một cách rõ ràng.

Ba mẹ anh đã mấy tháng không gặp mặt đột nhiên xuất hiện, Phó Dục nói với anh là Văn Thị đầu tư thất bại, liên tiếp mấy đơn hàng xảy ra chuyện, cao ốc sụp đổ, ba anh vừa xuất huyết não, đang đưa đi bệnh viện.

Giống như sấm sét giữa trời quang.

Phó Dục khóc lóc nói mấy tháng qua bọn họ luôn xoay vòng vốn, nhưng hiện tại không xoay vòng được nữa, quả thực là không xoay vòng nổi nữa, mới nói cho anh biết, bảo anh đi bệnh viện một chuyến.

Trước kia nhà họ Văn kinh doanh rất lớn, một sớm sụp đổ, thiếu nợ một khoản kếch xù.

Mọi suy nghĩ của Văn Yến đều rối loạn. Một ngày rất bình tĩnh lập tức bị khuấy nát.

Anh bắt xe đi bệnh viện, ngay cả trạng thái khi lái xe cũng không thể bảo đảm được. Nhưng sau khi nhìn thấy Phó Dục nước mắt đầy mặt, anh lại dần dần bình tĩnh.

Sau này, anh sấm rền gió cuốn xử lý hết các dự án công việc, trả hết nợ, xác nhận tổng số… cuối cùng món nợ đạt mức mấy tỷ.

Cho dù đổi bán từng món tài sản thì cũng không cứu được trận hỏa hoạn này.

Anh vốn cùng Lương Âm Dạ đi vào giới giải trí, mọi chuyện còn coi như xuôi gió xuôi nước, con đường trước còn coi như bằng phẳng. Anh chỉ cần quan tâm tới công việc, rồi lại suy nghĩ những chuyện có liên quan đến cô là được.

Sau một đêm lại thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Món nợ mấy tỷ đè lên vai anh. Ba bệnh nặng, mẹ bị đả kích sâu sắc mà suy sụp, mấy gánh nặng này gần như rơi trên người một mình anh.

Người ta gửi thư thông báo ba anh bệnh tình nguy kịch hai lần. Mấy ngày đó, Phó Dục cứ khóc lóc suốt

Anh chỉ đành phải gác lại kế hoạch anh đã chuẩn bị xong với Lương Âm Dạ. Nhưng Phó Dục cũng biết anh muốn đi tìm Lương Âm Dạ, lo lắng anh không khống chế được cảm xúc, lo lắng anh không nhịn được tỏ tình, lo lắng mà dặn đi dặn lại: Không thể ở bên cạnh Âm Dạ, không thể liên lụy người ta.

Cho dù là anh rời khỏi bệnh viện đi làm, bà ấy suy đi nghĩ lại, cũng vẫn không yên tâm, còn gửi tin nhắn WeChat dặn dò: [Vậy con nhớ nói rõ với tiểu Dạ là con không thích nó.]

Như ra lệnh.

Không chỉ không thể tỏ tình, còn lo lắng bên phía cô sẽ có ý với anh, nên yêu cầu anh chủ động từ chối.

Văn Yến sắp bị ép điên.

Thật ra thì anh nào cần bà nhắc nhở. Dưới tình huống này, anh không thể nào mở miệng nói chuyện này được, rồi đi nói chuyện tương lai gì đó với cô.

Dưới sự chèn ép cực hạn, thần kinh của anh bị kéo căng tới cực điểm, cảm xúc cũng rơi xuống vực thẳm. Đêm đó không ngừng uống rượu, tận tình buông thả, chỉ hận không thể để rượu cồn hoàn toàn chuốc mê bản thân.

Chưa bao giờ nghĩ, cuối cùng tạo thành một đêm hoang đường.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, cô đã không ở trong phòng. Anh tựa vào đầu giường, một mình im lặng rất lâu, mới rút chiếc áo sơ mi bên cạnh đã sớm chứa đầy nếp nhăn, tìm chìa khóa xe ra cửa.

… Anh muốn đuổi theo cô, bảo cô quay về.

Bất luận như thế nào đi nữa, cho dù thực tế chèn ép nhiều hơn nữa, anh cũng quyết định mặc kệ.

Anh sẽ trả hết nợ, mà cô, anh cũng muốn có được. Anh chắc chắn bản thân nhất định có thể cho cô cuộc sống tốt, chỉ cần cô chờ anh. Mà hiện tại, anh không thể để cho cô đi.

Nhưng trong lúc xe chạy, anh bị một chiếc xe quen thuộc ngăn lại.

Hà Chiêu Vân ngồi hàng phía sau, bà ấy xuống xe.

Bà ấy không dùng lời nói rất sắc bén, chỉ ôn tồn nói chuyện với anh. Bà ấy nói bọn họ rất rõ tình huống bây giờ của nhà họ Văn, bọn họ cũng đưa ra sự trợ giúp, chỉ là quả thực không cứu được trận hỏa hoạn này. Nhưng dưới tình huống như vậy, anh không thích hợp ở bên cạnh Âm Dạ, anh không cho Âm Dạ cuộc sống tốt được, bà làm mẹ nên có nỗi khổ tâm, hi vọng anh có thể thoáng thông cảm.

Anh cười khổ.

Đúng rồi, có người mẹ nào sẽ giao con gái cho một kẻ thiếu nợ mấy tỷ đâu.

Nhưng người kia nắm chặt quả đấm đặt bên người, lại tỏ rõ anh không cam lòng.

Tiếp theo, cuộc gọi của Phó Dục cũng đến, cũng tận tình khuyên bảo. Giọng điệu vừa vội vừa tức, bà ấy nói bọn họ để anh sống ở nhà họ Lương nhiều năm như vậy, nhà họ Lương tốt với anh như vậy, bọn họ luôn rất cảm kích, anh cũng không thể lấy oán trả ơn. Đến khi nói khàn cả giọng, lại đau khổ cầu xin, bà ấy cầu xin anh từ bỏ Âm Dạ, đừng đi tìm cô nữa.

Anh nắm chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên, đốt ngón tay trắng bệch.

Thích nhưng phải kiềm chế.

Yêu cũng phải nuốt vào trong.

Bọn họ chồng một tầng rồi lại một tầng gông xiềng nặng nề lên người anh, hoàn toàn buộc chặt bước chân anh.

Anh bị cưỡng ép ngăn lại, rốt cuộc cũng không khởi động chiếc xe kia nữa.

Ngày đó, anh không thể đuổi theo. Sau này, anh cũng không làm được bất cứ gì nữa. Anh phải khắc chế bản thân, tuân thủ đứng ngoài biên giới một khoảng cách thích hợp, không thể vượt qua nó một chút nào.

Trừ phi, ngọn núi lớn trên vai anh dời đi hoặc là biến mất.

Điếu thuốc cháy hết.

Sắp làm ngón tay bị bỏng, nhưng anh chỉ hờ hững nhìn.

Mặc dù cô nói như vậy, nói cũng bình tĩnh.

Nhưng anh luôn không tin.

Anh thử suy đoán và theo dõi cuộc sống mấy năm qua của cô.

Lúc vừa bắt đầu để cho cô đi, anh luôn không yên tâm lắm. Nhưng tốt xấu gì anh đã dẫn dắt cô mấy năm, giai đoạn khó khăn nhất ban đầu đã đi qua rồi, lại có mấy người Đường Vi ở đó.

Cho dù còn không yên tâm, khoảng thời gian đó anh quả thật cũng hết cách để phân thân, đành lựa chọn giao cô cho Đường Vi.

Văn Yến bỏ điếu thuốc đã cháy hết vào thùng rác.

Anh gọi cho Đường Vi.

/

Trong Super Topic [Dạ Yến], khoảng thời gian này, các loại hoạt động như dầu sôi lửa bỏng.

Mấy ngày gần đây đang thu thập để viết mở đầu cho tiểu thuyết hư cấu, ngày thứ hai “Viên Mãn” công chiếu, kết quả bỏ phiếu bình chọn là quyết định thống nhất chọn: [Nghe tiếng ống tiêu vang lên giữa buổi tiệc mang tên Dạ Yến... Bọn họ vui sướng đến mức tận cùng ở chỗ không người.]

Dạ trong Lương Âm Dạ.

Yến trong Văn Yến.

Tiếng ống tiêu là “nốt nhạc” trong tên cô.

Mấy chữ đơn giản, dính dáng giữa bọn họ như dây leo đan chéo rồi quấn quanh nhau.

Một buổi thịnh yến, một thuở đắm chìm. Như sa ngã vào đêm xuân, khó trải qua đêm xuân.

Trong chỗ tối nơi ánh sáng loang lổ, bọn họ vui sướng đến mức tận cùng ở chỗ không người.

Đây là chữ viết khiến cho người ta chỉ xem thôi cũng sẽ cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Tốt đẹp như vậy, sinh động như vậy, lại khiến cho người ta say sưa.

Mấy nét bút ít ỏi đã đủ khiến mọi người tự suy diễn trong đầu một tuồng kịch triền miên lưu luyến.

Đêm đó, mấy bà tác giả tiểu thuyết hư cấu bắt đầu không ngừng tạo ra nông sản, chờ Lương Âm Dạ nhớ đến chuyện này rồi bấm vào xem, chỉ mở một chương trong đó để đọc thôi thì đã là cảnh tượng phồn thịnh.

Cô bất ngờ bấm vào đó, chưa chuẩn bị mà đã chọn vào một chương trong số đó.

Ánh mắt ngưng ở trên chữ viết chốc lát, rồi đột nhiên tắt điện thoại di động.

Nhịp tim nhanh như bay, gò má cũng nóng.

… Cái gì, cái gì!?

Bọn họ đang viết cái gì?!

Cô cô cô...

Lương Âm Dạ chợt đứng lên, mất rất lâu mới bình tĩnh được.

… Hôm nay cô không có chuyện gì làm, chuẩn bị đi đến cửa hàng đồ ngọt Đường Vi nói để dạo một vòng.

Cô nhìn thấy mấy mẫu bánh mì nhìn cũng không tệ trong ảnh Đường Vi gửi tới.

Trước khi cô chuẩn bị ra cửa, cô đã nhận được tin nhắn của Văn Yến:

[Hôm nay có làm gì không?]

Lương Âm Dạ tô son, [Muốn ra ngoài mua bánh ngọt.]

Cô suy nghĩ một lát, nói thêm một câu: [Em có thể mang một ít về cho anh.]

Cô cũng hơi nhận rõ tình thế bây giờ. Thật ra thì cô cảm thấy rất có lỗi, cũng có chút ý muốn né tránh. Nhưng anh thì không, anh cũng không cho phép, luôn đi về phía cô.

Cô cảm thấy cô không thể hẹp hòi quá. Có thể giống như trước kia mà xem anh là anh trai, vả lại, anh quả thật vô cùng tốt với cô, cô cũng phải thích ứng, dần dần quay lại tiết tấu trước kia.

Trên tình bạn, dưới tình yêu.

Văn Yến: [Cùng đi đi, anh lái xe.]

Lương Âm Dạ do dự một lát: [Anh cũng muốn ăn?]

Mỗi lần tiếp xúc với Văn Yến, cô luôn có cảm giác chột dạ, ảo tưởng rằng trong tay thợ săn ảnh hẳn đã có đầy đủ chứng cứ, chờ hôm nào đó sẽ nhảy ra để vơ vét một khoản tiền lớn từ cô, hoặc là độc ác hơn một chút nữa sẽ là trực tiếp vạch trần, mấy chứng cứ đó cũng đủ để cô tàn sát bảng hot search.

Càng tiếp xúc nhiều với anh, cảm giác chột dạ này lại càng nặng.

Cô cũng không biết sao cô sẽ cảm giác chột dạ như có như không này. Rõ ràng bọn họ giữ một khoảng cách, chỉ tiếp xúc bình thường.

Y: [Ừ, rất muốn ăn.]

Lương Âm Dạ không tin lắm. Bình thường rõ ràng anh rất ít ăn món ngọt.

Dù sao cũng chỉ mua một miếng bánh ngọt mà thôi, cô cũng không chối từ nữa: [Em xong ngay, anh chờ em dưới lầu?]

Y: [Ừ, anh đi lái xe.]

Lương Âm Dạ gửi tin nhắn cho Đào Đào, bảo cô ấy không cần đến đây. Lúc chuẩn bị tô son, cô nhìn cây son lì màu đỏ trong tay, suy nghĩ một lát, lại đổi một cây khác.

Ngày hè, nên căng mọng hơn.

Cô nghiêm túc chuẩn bị, chuẩn bị xong mới ra ngoài, nhưng vẫn có chút lo âu. Luôn cảm thấy cô đang quét mìn, một giây kế tiếp, quả bom dưới chân sẽ nổ tung.

Chờ cô đến dưới lầu, xe của anh đã chờ ở vị trí quen thuộc.

Lương Âm Dạ nhìn trái nhìn phải, lên xe nhanh như bay.

Văn Yến thu toàn bộ cảnh tượng này của cô vào mắt.

Anh cảm thấy Đường Vi có thể sắp xếp cho cô một bộ phim gián điệp chiến tranh.

Đầu ngón tay anh chạm vào bánh lái, cũng không nói gì.

Lương Âm Dạ vừa kéo dây an toàn vừa nhìn anh, nhưng ánh mắt dừng ở trên bàn tay anh.

“Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng... trực tiếp bấu vào tay cô, đan xen mười ngón tay với cô, thân mật càng sâu, càng nắm càng chặt, đốt ngón tay của anh nhô lên...”

Trước giờ Lương Âm Dạ không cảm thấy trí nhớ của mình tốt như vậy, trong đầu tự động hiện ra một đoạn chữ viết vừa đọc.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.