Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 28




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong màn đêm đen kịt, Lương Âm Dạ chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, trong phòng khách cũng chỉ có ánh đèn vàng chỗ cửa nhà.

Cô đi từ trong phòng tắm ra, muốn đi rót ly nước.

Cuộc trao đổi vừa rồi giữa cô và Văn Yến có chút khó hiểu. Lúc cô gửi tin nhắn cho anh hỏi anh có rảnh không, có rảnh thì cùng đi xem phim, nhưng anh hỏi cô về nhà chưa.

Câu hỏi này rất giống như nếu cô ở nhà, anh lập tức đi tới đây.

Nhưng sao anh lại có thể tới đây được?

Sau đó anh cũng không trả lời nữa, cô không để tâm.

Nhưng lúc cô đi tới nhà bếp, chuông cửa vang lên.

Chỉ bấm một cái rồi quay về yên lặng.

Cô cầm ly nước, sửng sốt, không biết trễ như vậy rồi còn ai đến đây. Chậm chạp đi mấy bước tới cửa, chờ lúc cô đi tới cửa, chuông cửa lại vang lên.

Dường như người bên ngoài rất mệt mỏi, cách một lúc lâu, mới dò xét bấm thêm một cái, vì để cầu xin một chút hi vọng.

Lương Âm Dạ rốt cuộc cũng lên tiếng: “Ai thế?”

Văn Yến đã chờ một lúc lâu, bên trong không đáp lại, nhưng anh cũng không lập tức rời đi, luôn muốn chờ nữa.

Cho đến khi chờ được một tiếng hỏi này.

Giọng nói người đàn ông khàn khàn: “Là anh.”

Lương Âm Dạ ngẩn ra.

Anh lại thật sự xuất hiện.

Cô đi tới cửa xong, nhẹ giọng nói chuyện với anh: “Trễ như vậy rồi, sao anh ở chỗ này?”

“Muốn gặp em.”

Cô không mở cửa, mà anh cũng không cố chấp kêu cô mở cửa, có thể cách một cánh cửa mà trao đổi với nhau, anh cũng đã hài lòng rồi.

Anh hỏi: “Có phải em nghỉ ngơi rồi không?”

“Không sao, anh muốn nói chuyện thì nói chuyện.”

Men rượu đi lên, anh rất khó mà chải chuốt thần trí, khống chế nội dung bản thân nói, giọng nói trầm thấp khàn khàn giống cây khô sau cơn tuyết rơi: “Thời gian đó đi được, chúng ta cùng đi?”

“... Ừ.” Cô và anh chỉ cách nhau một cánh cửa, cô cũng đưa lưng về phía cánh cửa, tựa vào cửa.

“Được, vậy anh đến đón em.”

“Rốt cuộc anh đi lên đây thế nào, em rất tò mò.” Cô hỏi.

Anh suy nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời: “Nhấn nút thang máy, rồi đi lên đây.”

Lương Âm Dạ: “...”

Cũng như không hỏi.

Cô mới chậm chạp ý thức được sự thật nào đó: “Anh uống rất nhiều rượu sao?”

“Có hơi nhiều.”

Cô không nói nữa, lại trầm mặc một lát. Giống như không tìm được đề tài để tiếp tục.

“Lương Âm Dạ, lời anh nói ngày đó đều là nghiêm túc, em đừng nghĩ anh nói bừa.”

Lương Âm Dạ cụp mắt, gảy đầu ngón tay.

“Đó cũng là chuyện trước kia rồi, hiện tại, mọi chuyện không như trước nữa. Văn Yến...”

“Em biết không?” Anh bỗng nhiên ngắt lời cô, giọng nói khàn khàn nặng nề: “Em biết anh mất bao lâu mới đi về bên cạnh em không?”

Lương Âm Dạ siết chặt lòng bàn tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay, tạo ra dấu vết.

Nếu cuộc nói chuyện mặt đối mặt ngày đó làm cô luống cuống lại hốt hoảng, như vậy thì cánh cửa không mở hôm nay là lá chắn bảo vệ cô, sau lớp bảo vệ của lá chắn, cô có thể có bất kỳ phản ứng nào mà không bị anh biết.

Cô tựa vào cửa, cơ thể từ từ trượt xuống, nước mắt không nhịn được rơi lã chã. Đột nhiên cảm giác được lời nói này rất đau lòng, cho dù không biết cụ thể sau lưng đã trải qua những gì, nhưng cũng đau đớn khiến người đứt từng khúc ruột.

Trước giờ, cô chưa bao giờ nghĩ đứa con cưng của trời cũng sẽ cúi đầu, sẽ nói lời nói như vậy.

Mà câu cô còn chưa nói hết cứ như vậy bị kẹt ở giữa đường, không thể nói tiếp được nữa.

Văn Yến nhắm mắt, bất lực tựa vào phía sau. Không biết có phải uống rượu rồi thì vô cùng yếu ớt hay không, thần kinh không hề bị khống chế, toàn bộ đầu óc tràn ngập đủ loại ý nghĩ…

Bọn họ đều không cho anh đến, tất cả bọn họ đều ngăn cản anh. Ngừng thì ngừng rồi đấy, nhưng lòng anh chứa đầy không cam lòng. Sau này, đi cực kỳ lâu rồi, rốt cuộc cũng không quay về được nữa.

Anh mơ ước vầng trăng sáng rất nhiều năm, từng có một lần ở gần vầng trăng sáng, nhưng một giây kế tiếp, mọi thứ hóa thành bọt nước.

Bọn họ như đang ở chỗ này dày vò lẫn nhau.

Cho đến khi cô tìm về giọng nói của mình: “Có phải vì việc lập nhóm trong chương trình giải trí mà anh mới...”

“Không phải.” Anh khẽ cười: “Tứ Tứ, anh không thèm để ý chuyện kia. Không thể lập nhóm cũng không sao, không thể làm tình nhân trong chương trình cũng không sao.”

… Anh muốn làm tình nhân thật sự với cô.

Là trong cuộc sống thực tế, thật đến mức không thể thật hơn nữa.

Lương Âm Dạ cười không thành tiếng.

Thấy cô lại không nói chuyện, anh lo lắng bản thân hù dọa cô, nói: “Anh uống nhiều rượu, có thể nói chuyện sẽ có chút loạn, em đừng sợ.”

Lương Âm Dạ không sợ.

Ngược lại, cô có thể càng yên tâm hơn một chút. Bởi vì biết anh uống say, ý thức không tỉnh táo lắm, chờ tỉnh táo rồi thì không nhất định sẽ nhớ lời bọn họ đã nói vào lúc này, cho nên cô có thể càng không kiêng dè.

Cô lắc đầu, lại ý thức được anh không nhìn thấy, nhỏ giọng nói: “Không đâu.”

“Cũng không có gì cả, đột nhiên muốn nói chuyện với em thôi.” Anh kết luận mọi lời nói mập mờ kiều diễm vừa rồi là không quan trọng: “Dù sao thì quả thật hai ta cũng rất lâu không nói chuyện đàng hoàng rồi.”

Hàm răng Lương Âm Dạ cắn chặt môi dưới.

Lỗ mãng xông vào như vậy, rồi khuấy động biển lòng cô long trời lở đất, sau đó nói muốn rút mình rời đi.

“Được rồi, không làm ồn em nữa.” Anh hé môi, một tiếng than thở hết sức bất đắc dĩ mà nhẹ nhàng.

Người bên ngoài giống như chuẩn bị đứng dậy đi.

Sự dịu dàng của anh cũng là vũ khí sắc bén khiến cô tự trách và áy náy.

Lương Âm Dạ bấm chốt cửa.

… Cửa mở ra.

Người đã xoay người tạm ngừng bước chân một lát.

Giọng nói cô rất buồn rầu: “Anh có thể quá đáng hơn một chút không?”

“Đừng luôn khiến em cảm thấy.”

“Em đang bắt nạt anh.”

Cô gái cúi đầu, khó khăn nói hết những lời này, rồi chìm trong tiếng vang.

Người đàn ông bước chân dài, hai ba bước xoay người rồi đi đến cô.

Đèn trong hành lang khi sáng khi tối.

Đêm tối cuốn theo hơi nóng sục sôi.

Ánh mắt anh u ám, hầu như muốn hòa làm một với đêm tối.

Nụ hôn của anh xen lẫn mùi rượu rơi xuống. Có lẽ anh thật sự say ngất ngưởng, nhưng cô cảm giác cô cũng đã say. Cô thử ngăn cản, nhưng còn chưa kịp làm gì, cô bị anh ôm đi vào phòng, cửa lớn đóng lại, hai thế giới trong và ngoài bị ngăn cách tuyệt đối.

“Tứ Tứ, lòng dạ ác độc một chút, kiên cường một chút.” Giọng nói anh nhẹ nhàng như giọng mũi, như từ trên trời truyền đến: “Không nên bị bắt nạt, còn cho rằng là đang bắt nạt người ta.”

Lương Âm Dạ nhíu chặt mày.

Trong một chốc, nụ cười nhẹ nhàng tràn đầy phóng túng của người đàn ông khiến Lương Âm Dạ có một suy đoán hoang đường… Tất cả mọi chuyện vừa rồi, từ lời nói cho đến hành động, cũng chẳng qua là để dụ dỗ con mồi là cô đi ra khỏi hang động.

Cô khó tin mở to mắt, nhưng một giây kế tiếp bị một nụ hôn nuốt trọn.

Không phải...

Anh hôn cô giống như sẽ bị nghiện, vả lại, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trước đó luôn khiến anh cảm thấy không đủ. Lần này khác với lần trước, hướng thẳng vào trong mà gây rối, nụ hôn nặng nề khiến cô lui ra sau nửa bước.

Cô phát ra một tiếng ngắn ngủi: “Văn Yến...”

“Đang hôn em.”

Anh nhắm mắt, hơi thở càng lúc càng dồn dập.

Hình tượng dịu dàng ôn hoà vừa rồi lập tức như bị xé rách, xé rách hết mọi thứ. Hơi thở dây dưa đan chéo vào nhau, cô trúc trắc lại vụng về, hơi thở hầu như bị người kia tước đoạt hết. Đầu ngón tay cô nắm lấy vạt áo anh, nắm lấy chiếc áo sơ mi trắng tinh sạch sẽ ấy.

Vừa rồi anh còn vô hại giống như chiếc áo sơ mi này, lúc này để lộ ra nanh vuốt sắc bén. Chiếc áo sơ trắng tinh bị dính đốm mực, chớp mắt bị nhuộm dơ.

Bước chân liên tiếp rối loạn, cô lui tới bờ tường, mà nụ hôn ấm áp cũng hôn lên mắt cô.

Hàng mi dài kịch liệt run run mấy cái, mới bình yên lại.

Vải vóc trong tay cô hẳn đã bị cô vò nhăn nhúm. Cô không biết nên làm gì, tất cả bàng hoàng đều được gửi gắm ở phía trên.

Một lúc sau, sức lực trên người hai người như thể đều bị tiêu hao hầu như không còn giữa cuộc tranh chấp, tình cảnh mới dần dần lắng lại.

Một lúc sau, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người.

Có thể nghe rõ sự mập mờ không rõ.

“Khi nào mới có thể trả lời anh, vì sao năm đó bỏ đi?” Anh nhẹ giọng nói nhỏ, giọng nói quanh quẩn bên tai cô.

Cô sắp không đứng vững, sức lực chống đỡ cơ thể đang tan đi từng chút một.

Nghe thấy lời nói này, cô mở mắt nhìn anh, trong con ngươi như chứa hơi nước, không ngờ lại đi vào đáy mắt đen đậm như mực đang sục sôi cuồn cuộn của anh.

Hàng mi dài lại run lên.

Ánh mắt anh nặng hơn. Cô đại khái không biết dáng vẻ này của cô chỉ sẽ khiến anh càng muốn nặng nề dấy lên một cơn gió bão, trực tiếp cuốn cô đi mất.

Giọng nói cô vừa nhẹ nhàng vừa khàn khàn, có một chút ý muốn né tránh: “Em sợ anh tính sổ.”

Rốt cuộc cô cũng chịu mở miệng.

Lời nói nói ra cũng khiến anh khó hiểu: “Tính sổ gì?”

Lương Âm Dạ ấp úng. Cô ngủ anh, anh có thể không tính sổ với cô sao.

“Loại chuyện này là em thua thiệt.” Anh bị cô chọc cười, căn bản không biết mạch suy nghĩ trong đầu cô: “Em không tính sổ với anh, còn sợ anh tính sổ gì với em.”

Cô nhíu mày, cào lòng bàn tay, không nói chuyện.

Bởi vì cô luôn cho rằng đó là cô cưỡng cầu, cô cũng tự nhận mình bỉ ổi. Bất ngờ này đã như cô mong muốn, cho nên dĩ nhiên là anh thua thiệt.

Huống chi, điều kiện của anh cũng rất tốt.

Nhưng sau này, từ trong hành động của anh, cô mới từng chút mà bừng tỉnh, thì ra, anh cũng bằng lòng.

“Chuyện đó không quan trọng nữa rồi.” Cô cụp mắt: “Nói rõ ràng xong, có phải có thể xem như chưa từng xảy ra không?”

Văn Yến dùng hết sức lực toàn thân, mới dằn được cảm xúc rung động, một tiếng nói gần như tự giễu: “Muốn phủi sạch như vậy à.”

Người kiêu ngạo nhất mang giọng nói suy sụp tinh thần nhất.

Có thể khiến cho cả trái tim của người ta bị nắm chặt.

Lương Âm Dạ cảm thấy bản thân giống một đao phủ ác độc.

Một lát sau, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, gằn từng chữ: “Nhưng anh không muốn.”

Trong giọng nói của anh có mấy phần hung ác.

Càng lúc càng muốn xoá bỏ định nghĩa do cô đặt ra.

/

Lương Âm Dạ không biết anh đi lúc nào, cũng không tính xem anh ở chỗ này bao lâu.

Anh đi rồi, tất cả âm thanh do anh đem đến đều tan đi hết.

Mưa xuân giống như chỉ hạ xuống trong một chốc, lại mang đi tất cả cảnh tượng sống lại, mặc cho ruộng đất lại quay về cảnh tượng khô cạn hoang vắng.

Cô mặc cho cơ thể trượt xuống dưới đất, ngồi trên mặt đất cực kỳ lâu.

Sóng biển trùng điệp hầu như muốn chôn vùi cả người cô. Đợt sóng đập mạnh vào người cô, một tầng rồi lại một tầng liên tiếp ập đến, hoàn toàn không quan tâm cô có thể chịu đựng được hay không.

Lương Âm Dạ vùi đầu vào hõm đầu gối, nước mắt lặng lẽ lăn xuống.

Mọi chuyện quả thật rất tốt.

Chỉ là bây giờ sợ rằng cô không chia được một chút tinh lực dư thừa cho tình yêu, cho người yêu nữa. Ngay cả bản thân cô cũng không tốt như thế.

Cô thậm chí không cách nào bình thường suy tính đoạn tình cảm này.

Cả người vô tri vô giác, hỗn độn không chịu nổi.

Qua rất lâu.

Cô về phòng lấy điện thoại di động, gửi tin nhắn WeChat cho Đường Vi.

Đường Vi đang ngủ mơ màng, lấy điện thoại di động qua xem, vừa nhìn thôi lại khiến cô ấy lập tức tỉnh táo.

Đây là lần đầu tiên trong một năm qua...

Lương Âm Dạ chủ động xin chữa bệnh.

Quả thật có rất nhiều người mắc bệnh trầm cảm trong lòng rất kháng cự xin chữa bệnh, nhưng phải đến mức độ nào, mới có thể khiến người kháng cự xin chữa bệnh chủ động tìm bác sĩ trợ giúp?

… Có phải đã đến mức chỉ dựa vào sức lực của mình thôi, cũng đã sắp không chống đỡ được nữa rồi không?

Đường Vi quả thực không dám ngẫm nghĩ thêm.

Cô ấy lập tức trả lời lại: [Được, chị đi hẹn trước.]

Trong lòng Đường Vi nóng nảy, trong đầu không ngừng nghĩ bậy. Lại hỏi một câu: [Gần đây người nhà em có tìm em không?]

Lương Âm Dạ cầm lọ thuốc trong tay.

Nghe điện thoại di động reo lên, lại đặt nó xuống, chỉ nhàn nhạt cụp mắt: [Không.]

Cô luôn ở bên ngoài làm việc, cho dù bọn họ muốn tìm... cũng không tìm được.

Vả lại, cô quả thật không muốn nhìn thấy bọn họ.

Đường Vi quả thực không yên tâm được, chỉ một lúc như vậy, lòng bàn tay cô ấy đã chảy đầy mồ hôi.

Đã suy nghĩ rất lâu, cô ấy dỗ dành: [Chị biết có một cửa hàng đồ ngọt rất nhỏ, có lúc, nhiều người xếp hàng cũng chưa mua được. Ngày mai chúng ta đi xem xem vận khí tốt không nhé?]

Lương Âm Dạ qua quít đáp lời, tắt điện thoại di động uống thuốc.

Lượng thuốc đang gia tăng, giấc ngủ lại không thay đổi, cảm xúc cũng càng ngày càng tồi tệ.

Mọi thứ đều hết sức tồi tệ.

Anh hẳn rất tức giận nhỉ? Hoặc là, ít nhất cũng sẽ rất đau lòng.

Cô không đưa ra nguyên nhân, chỉ là đang từ chối. Duy nhất có thể giải thích là cô không thích anh.

Đành nói rằng, bỏ qua thì là bỏ qua vậy.

Nếu người nói thích cô là Văn Yến của năm năm trước thì tốt rồi.

Bởi vì cô không biết hiện tại, chỉ biết là Lương Âm Dạ của năm năm trước thật sự rất thích anh, cõi lòng chứa đầy chân thành và nhiệt tình.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.