Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 11




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Văn Yến xác nhận tin tức với đạo diễn Kỷ một lần nữa.

Đạo diễn Kỷ cũng rất bất ngờ, ông ấy nói chuyện này có thể làm ông ấy uống hai chai rượu ăn mừng một trận. Vừa rồi ông ấy nhận được điện thoại của Đường Vi, ban đầu cho rằng Đường Vi đến tính sổ cộng thêm thông báo với ông ấy là hợp tác thất bại, nhưng không nghĩ đến Đường Vi tính sổ thì tính sổ, nhưng không nói chuyện Lương Âm Dạ muốn đi.

Cũng đồng nghĩa với việc Lương Âm Dạ vẫn ở lại chỗ này tiếp tục ghi hình.

Tất cả phương án khẩn cấp ông ấy vừa nghĩ đều vô dụng, không cần tìm khách mời mới, cũng không cần sửa đổi kế hoạch công khai, ông ấy vui vẻ hơn bất cứ ai khác.

Đạo diễn Kỷ cười mắng Văn Yến: [Thằng nhóc này, lá gan cậu lớn thật, không ngờ tôi cũng chơi trò mạo hiểm với cậu một lần.]

Tất nhiên trước đó ông ấy cũng đã chuẩn bị tâm lý, biết hợp tác thất bại là chuyện có thể xảy ra, tiến hành thuận lợi là chuyện có xác suất cực nhỏ. Nhưng không ngờ bọn họ thật sự có thể đánh cược thắng chuyện có xác suất nhỏ, không chờ được Lương Âm Dạ trở mặt.

Trò chuyện vài câu xong, Văn Yến vẫn nghiêm túc nói: [Cảm ơn.]

Đạo diễn Kỷ không hề để bụng: [Cùng thắng là chuyện tốt mà, nếu không, cậu nói xem vì sao tôi đồng ý với cậu? Đừng làm những chuyện khách sáo này.]

Văn Yến cong môi.

Quả thật là chuyện tốt.

Vào lúc bọn họ tán gẫu, Weibo chính thức của chương trình chính thức đăng danh sách khách mời hoàn chỉnh, hơn nữa tag mỗi một vị khách mời.

Vừa đăng Weibo xong, vô số cư dân mạng nghe được tin tức ập đến.

Phản ứng đầu tiên của tất cả bọn họ đều là có phải mình nhìn nhầm rồi không, hoặc là có khi nào giới giải trí có người trùng tên trùng họ không? Nhưng chờ từng người trong số bọn họ bấm vào người được ê kíp chương trình tag, phát hiện Văn Yến quả thật là Văn Yến kia, Lương Âm Dạ cũng thật sự là Lương Âm Dạ kia. Nhưng cho dù là như vậy, cũng không ai tin đây là thật, bọn họ rối rít “tốt bụng” nhắc nhở, có phải trang chính thức đăng sai tin tức không.

[Mặc dù tôi biết trong lòng các anh rất muốn mời hai vị khách mời này tới, nhưng cũng không thể bộc lộ ý nghĩ trong lòng ra như thế đâu, mau thu hồi đi!]

[Bé biên tập mau sửa lại đi, chờ một lát nữa nhiều người xem hơn, bị trừ tiền thưởng thì hỏng mất.]

[Lú luôn rồi, thế mà thấy trang chính thức của một ê kíp chương trình tag Văn Yến và Lương Âm Dạ, tôi ngủ thêm một giấc nữa đây.]

Cư dân mạng suy đoán đây chắc hẳn chỉ là nhân viên biên tập làm lỗi, nhưng chờ hồi lâu, Weibo không ngừng làm mới, cũng không có chờ được bài Weibo này bị xóa hoặc là chỉnh sửa bài đăng. Tên của Văn Yến và Lương Âm Dạ vẫn sáng ngời treo ở đó.

Lần này rốt cuộc bọn họ không ngồi yên nữa rồi.

Không phải chứ, sao còn chưa thay đổi? Chẳng lẽ không phải bị nhầm?

Chỉ mất một khoảng thời gian cực ngắn, khu bình luận nhanh chóng thất thủ.

Từ khóa hot search liên quan bắt đầu nhiều lên, bài Weibo có liên quan lục tục xuất hiện, mấy tài khoản marketing lần lượt tham dự.

Vốn dĩ người hâm mộ của khách mời khác còn muốn tranh giành một chút cảm giác tồn tại, nhưng hoàn toàn không thể áp đảo fans CP Dạ Yến. Chờ đổi mới khu bình luận, tất cả mọi thứ có thể thấy đều là bóng dáng của Dạ Yến.

Nhưng fans CP Dạ Yến còn chưa kịp nói gì khác, phản ứng cũng giống như cư dân mạng, tất cả đều là khiếp sợ và nghi ngờ, không tin đây là thật cho lắm.

Cư dân mạng bàn tán xôn xao.

... Xem đi! Đây đã đạt tới mức độ ngay cả fans CP nhà người ta cũng phải nghi ngờ thật giả!

Tất cả mọi người đều đang chờ mấy khách mời đáp lại.

Nói chính xác một chút...

Tất cả mọi người đều đang chờ Văn Yến và Lương Âm Dạ đáp lại.

Trước kia, quyền tự chủ của Lương Âm Dạ không lớn, bao gồm trong phương diện đăng Weibo. Nhưng kể từ hơn hai năm trước, cô và công ty cũ huỷ bỏ hợp đồng, cô đã tự do hơn rất nhiều. Cho nên cư dân mạng cảm thấy tối nay canh chừng ở Weibo cô thì có thể chờ được lời đáp lại. Hoặc là bác bỏ tin đồn và vả mặt, hoặc là... thừa nhận sự thật?

Nhưng bàn về vế sau, mọi người nghĩ đi nghĩ lại cũng vẫn cảm thấy không thể nào.

Mấy năm qua, Lương Âm Dạ và Văn Yến tách ra, chưa bao giờ hợp tác, đã là chuyện mọi người đều biết. Fans CP còn đang ship CP, nhưng bọn họ sẽ không hợp tác nữa, đây đã là sự thật trong lòng cư dân mạng.

Cho nên, hoặc là Văn Yến không phải khách mời, hoặc là Lương Âm Dạ không phải. Trong số hai người này, nhất định có một người là giả.

Sau đó, mấy khách mời lục tục xuất hiện chia sẻ Weibo này.

... Khả năng Weibo này viết nhầm dần dần trở thành con số không.

Không lâu sau đó, Văn Yến cũng xuất hiện chia sẻ Weibo này.

Cư dân mạng theo dõi tin tức mới nhất từng giây.

... Rất tốt, người này là thật, vậy người còn lại nhất định là giả.

Lương Âm Dạ cũng nhanh chóng có động tĩnh.

Cư dân mạng bấm vào thật nhanh, nhưng không ngờ nhìn thấy thông báo là... cô cũng chia sẻ Weibo kia, kèm theo dòng chữ: [Rất vui được chơi cùng mọi người.]

Tình thế phát triển đến đây đã đủ để nói rõ mọi chuyện căn bản không giống như sự thật nhưng quả thật là thật.

Tất cả mọi người: “...”

Nhất định là cách bọn họ rời giường hôm nay không đúng.

Sự yên lặng ngắn ngủi trôi qua, fans CP Dạ Yến điên cuồng tràn vào, chiếm lĩnh khu bình luận của ê kíp chương trình để chúc mừng. Nhưng bọn họ vẫn dè đặt khống chế một chút, chỉ chúc hai người chơi vui vẻ trong gameshow!

Lúc này, sự việc đã được quyết định.

Chỉ chừa đám đông quần chúng trong và ngoài giới giải trí không dám tin.

Lương Âm Dạ và Bối Y ở chung một phòng.

Bối Y cũng đang lên mạng. Cô ấy lướt một vòng Weibo xong rồi quay về, nhìn sang Lương Âm Dạ vừa đăng Weibo.

Chỉ nhìn thấy Lương Âm Dạ đã bỏ điện thoại di động xuống, tự sa ngã nhìn trần nhà, chắc hẳn muốn chuẩn bị đi ngủ.

Hí hí.

Vẫn cảm thấy rất đáng yêu, làm thế nào đây?

Cứu mạng, hình như mặc kệ cô làm động tác gì, cô ấy cũng sẽ cảm thấy rất đáng yêu.

Bối Y cắn môi.

/

Đêm hôm khuya khoắt, ê kíp chương trình đăng bài Weibo như vậy, trên mạng nổ tung.

Weibo sập sever.

Một đêm mưa gió, dấy lên sóng gió cao mấy mét, kéo dài mãi không bình ổn xuống được.

Đã rất lâu không náo nhiệt như vậy rồi.

Tối nay, không biết sẽ có bao nhiêu người không ngủ được.

Nhưng mặc kệ sóng gió có kịch liệt cỡ nào, dù sao thì hiện tại có vô số ánh mắt đều đổ dồn vào chương trình này.

Không chỉ là người hâm mộ, ngay cả người qua đường cũng tràn đầy tò mò đối với quá trình ghi hình.

Bọn họ chỉ tò mò bây giờ Văn Yến và Lương Âm Dạ ở cạnh nhau thì sẽ như thế nào thôi!

Suy nghĩ một chút cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy cồn cào.

Mấy khách mời không rảnh chú ý tin tức trên mạng quá nhiều, tối hôm qua, ê kíp chương trình đã cho ra quy định thời gian, hôm nay bọn họ dậy rất sớm, bắt đầu ghi hình tập một.

Mới bảy giờ, đồng hồ báo thức kêu lên, mấy khách mời lục tục thức dậy.

Có lẽ là nghỉ ngơi mấy ngày nên phản ứng chậm rạp, Lương Âm Dạ nằm vạ trên giường một lúc, không muốn nhúc nhích lắm. Cô ôm chăn, mơ màng chậm rãi thoát khỏi cơn buồn ngủ.

Bối Y chọn quần áo xong, quay người lại nhìn qua, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này. Ồ, cô ấy cảm giác lồng ngực cô ấy mềm nhũn, giống như đạp lên đám mây, không nhịn được đi qua, ngồi xổm cạnh giường cô, chọc chọc gò má cô: “Chị Dạ Dạ, dậy đi.”

Chăn bị Lương Âm Dạ kéo lên che kín mặt, cổ họng phát ra tiếng nỉ non giống như đang làm nũng.

Trong đầu Bối Y tự động hiện ra cảnh tượng... một con mèo Ba Tư lười biếng vươn móng vuốt ra.

Mặc dù không biết mấy vụ tai tiếng đã qua giữa chị Dạ và đạo diễn Văn rốt cuộc là thật hay giả, nhưng nếu như là thật, cô ấy thật sự rất hâm mộ đạo diễn Văn!!

Sao có thể không hâm mộ anh có một cô bạn gái như vậy được!

Ai cũng không cách nào liên tưởng tới dáng vẻ này của Lương Âm Dạ trên màn ảnh. Ai có thể nghĩ tới lúc riêng tư, cô sẽ đáng yêu làm người ta thích như vậy chứ?

Lúc này, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ hời hợt lạnh lùng giống lúc hôm qua cô mới tới.

Nhưng có lẽ là bởi vì bọn họ còn chưa thân quen, chờ thân quen rồi, cảm giác giữ ý và lạnh nhạt bị rút đi, Bối Y suy đoán rất hợp lý, thật sự không có người có thể khống chế không thích Lương Âm Dạ.

Thời gian gấp gáp, trong lòng Lương Âm Dạ hiểu rõ, cô chỉ ở trên giường thêm năm phút, bò dậy rửa mặt trang điểm.

Công tác chuẩn bị của nữ minh tinh tương đối rườm rà, rất mất thời gian.

Ê kíp chương trình yêu cầu tám giờ tập họp, bọn họ suýt không kịp. Đến bảy giờ năm mươi tám, hai người mới xuống tập hợp.

Lương Âm Dạ vừa quay đầu dặn dò Bối Y nhớ mang theo đồ vừa mở cửa phòng.

Không ngờ vào thời khắc này, cánh cửa phòng đối diện cũng mở ra.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, Lương Âm Dạ dừng lại.

... Anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh.

Lương Âm Dạ nắm chặt bàn tay, lại buông ra.

Bối Y lấy đồ xong thì chạy vụt ra, nhiệt tình chào buổi sáng với Văn Yến, cắt ngang cảnh tượng này.

Lương Âm Dạ thu tầm mắt lại, không dừng lại quá lâu, cùng bọn họ đi xuống lầu.

Tối hôm qua bắt đầu từ lúc quyết định ở lại, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Đều đang ở trong cùng một chương trình, hoặc nhiều hoặc ít thì ở cạnh nhau là chuyện không cách nào tránh khỏi. Cô phải thích nghi, cũng phải đón nhận.

Phải tự nhiên, thản nhiên ở cạnh anh trước ống kính.

Đây là sự chuyên nghiệp cơ bản của cô.

Mấy khách mời một lần nữa tụ họp, chương trình bắt đầu ghi hình, Lương Âm Dạ đã tự nhiên hơn rất nhiều, tự nhiên đến mức như thể tất cả tin đồn trên mạng lúc này không liên quan đến bọn họ, hai người bọn họ không phải người trong cuộc.

Cô mặc một váy hai dây thiết kế theo phong cách công chúa, hoa văn đường viền xinh đẹp giống như vỏ sò. Mặc trên người cô, quần áo giống như tô điểm cho một viên trân châu.

Một cô công chúa dụ cho người ta nhìn chăm chú, luôn khiến tầm mắt người ta không tự chủ rơi trên người cô.

Văn Yến tựa vào lưng ghế, nghe nhân viên công tác công bố nhiệm vụ hôm nay.

Chặng thứ nhất của chương trình chính là tại thành phố nhỏ ven biển này.

Đây là một thành phố có lẽ không đủ phát triển, nhưng khắp nơi đều tràn đầy lãng mạn và dịu dàng.

Sau khi hợp tác làm xong một bữa ăn tối hôm qua, khách mời đã thân quen hơn, nhiệm vụ hôm nay cũng được chia tương đối thuận lợi.

... Trong hành trình một ngày hôm nay, bọn họ cần gia tăng mức độ hiểu biết về mỗi một khách mời khác phái, chờ đến tối, căn cứ vào những chuyện hiểu biết hôm nay thu hoạch được mà điền một bảng câu hỏi. Mà ê kíp chương trình sẽ lấy nội dung của bảng câu hỏi làm cơ sở, sáng ngày mai ghép đôi bọn họ theo cặp.

Sẽ ghép đôi thế nào, có quy tắc gì, mấy khách mời không biết gì cả, cũng không thể cố ý điền bảng câu hỏi để chọn ghép đôi với khách mời khác phái mà bản thân muốn chọn. Chủ yếu nhắm vào kiểu ghép đôi ngẫu nhiên, tràn đầy vẻ huyền bí.

Mấy khách mời chưa bao giờ nghe quy tắc trò chơi như vậy, đưa mắt nhìn nhau.

Vẫn là Biên Húc nói trước, một tay tùy ý đặt lên lưng ghế sô pha, một tay đặt lên đùi, khẽ cười: “Thế này thì vui rồi đấy.”

Xem ra đúng là anh ấy không đến nhầm chương trình.

Nhân viên công tác vô cùng chu đáo dò hỏi bọn họ còn vấn đề gì không.

Mấy khách mời nhìn nhau rồi lắc đầu.

Không có vấn đề, chỉ có nan đề.

Bởi vì hôm nay phải gia tăng hiểu biết về khách mời khác, cho nên mấy khách mời tiến hành nhiệm vụ thường ngày của hôm nay, đồng thời, phải chủ động sáng tạo hoặc là tìm cơ hội ở cạnh những người khác.

Chương trình đã bắt đầu tạo cảm giác, nhưng đối với bọn họ mà nói, thế này khá có tính khiêu chiến, hoàn toàn là thứ thách bọn họ.

Văn Yến và Lương Âm Dạ cũng ngồi trên một chiếc ghế sô pha, ở giữa cách ba người, đã lâu rồi bọn họ không ở trong cùng một không gian, sống chan hòa yên bình với nhau, xen lẫn trong sáu người khác, nhìn qua không có gì đặc biệt.

Công bố nhiệm vụ xong, hôm nay mấy khách mời cùng đi chợ.

Đối với những người khác, họ cần tìm hiểu bốn người khác phái.

Nhưng đối với Lương Âm Dạ, cô chỉ cần tìm hiểu ba người.

Cô vừa đi ra ngoài vừa suy nghĩ về nhiệm vụ này.

Bối Y gọi cô: “Dạ Dạ, mau đến đây, tổng cộng hai chiếc xe, chúng ta một chiếc!”

Lương Âm Dạ lấy lại tinh thần, nhìn nhìn, phát hiện Văn Yến muốn lái một chiếc, Biên Húc lái một chiếc, mà Bối Y đứng cạnh chiếc xe của Biên Húc.

Cô dừng lại, đáp lời và đi đến cạnh Bối Y.

Mặc dù chỉ là cảm giác, cô cảm thấy đỉnh đầu có ánh mắt rất nóng bỏng.

Thật ra thì, bỏ qua mọi chuyện không đề cập tới, có lẽ cô muốn đi xe của Văn Yến.

Bởi vì cô biết tài lái xe của anh rất tốt, anh lái xe, cô yên tâm nhất.

Hơn nữa, cũng quen với anh lái xe.

Cô rất cố gắng khống chế bản thân không nhìn bên kia.

Lên xe xong, Lương Âm Dạ nghe Bối Y trò chuyện. Tính cách Bối Y rất hướng ngoại nhiệt tình, rất giống Biên Húc, hai người vừa đến gần thì vô cùng náo nhiệt, bầu không khí căn bản không tẻ ngắt.

Mặc dù không biết có phải Bối Y cố ý chọn chiếc xe này hay không, nhưng Lương Âm Dạ vẫn rất cảm kích. Cô biết thật ra thì mọi người cũng như có như không mà chăm sóc cô.

Bối Y đề xuất chọn bài hát để nghe, chọn danh sách phát của mình xong, lại tò mò danh sách phát của bọn họ. Lương Âm Dạ bấm mở điện thoại trong tay, rất hào phóng đưa cho cô ấy xem.

Bối Y lướt xem điện thoại di động, cảm giác danh sách phát của cô đều là bài hát rất hay, rất có cảm giác, nhưng cũng không thiếu sự ngột ngạt nặng nề.

Có lúc có thể nhìn ra tính cách, hoặc là tâm trạng gần đây của một người từ trong lời bài hát.

Bối Y bị kích thích, bỗng nhiên cô ấy rất muốn nghe mỗi một bài hát, bấm vào một bài trong số đó để nghe.

Là một bản nhạc tiếng Quảng.

... “Con Người Không Phải Cỏ Cây” của Ngô Vũ Phi.

Tiếng hát chậm rãi chảy ra.

“Còn chưa cai được cảm giác xúc động cõi lòng mà anh ấy để lại cho em

Còn chưa trải qua sự trưởng thành phải có mà đã hối tiếc

Thà vì anh mà ngã xuống hồng trần

Làm một con người có cảm giác đau đớn.”

Lương Âm Dạ sững sờ nhìn Bối Y.

Bối Y cũng sửng sốt.

Biên Húc còn đang nói: “Dễ nghe mà nhỉ, cô Lương thích loại này sao? Tôi cảm giác tôi cũng thích, tôi muốn thay đổi phong cách của tôi một chút!”

Đô Oánh không ngừng cười.

Lương Âm Dạ cũng cười. Dù sao thì phát sóng rồi thì việc bàn tán cũng là chuyện sau này, fans CP có liên tưởng hay nghĩ nhiều hay không cũng là chuyện sau này.

Bài hát còn đang vang lên, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, từng câu hát lướt qua đầu cô, cô bấm đầu ngón tay. Gió nhẹ phẩy lên gương mặt cô, lay động tóc mai của cô.

Mà chiếc xe Văn Yến lái đúng lúc đi ngang qua xe của bọn họ.

Xuyên qua cửa sổ xe đang hạ xuống, trong tiếng ca nhỏ nhẹ, cô nhìn thấy gương mặt nghiêng của anh.

“Còn chưa buông bỏ được

Đành nhặt lên lại

Cảm nhận sự tham lam và ngu si của em.”

Tiếng hát nặng trĩu quanh quẩn trong lòng.

Cô cụp mắt, bởi vì trong xe mở điều hòa, cho nên cửa sổ xe chỉ hạ xuống một nửa.

Cửa sổ xe ngăn cách tầm mắt.

Bối Y đang đề nghị: “Nếu buổi tối chúng ta không có chuyện gì làm, có thể tìm phim điện ảnh để xem! Mọi người cùng xem, vừa xem vừa trò chuyện, bầu không khí tuyệt vời biết bao!”

Biên Húc lập tức hưởng ứng: “Ý này hay, chúng ta ngồi xem phim cùng nhau.”

“Đúng đúng đúng, tôi nghĩ như vậy đấy! Vậy chờ một lát chúng ta thương lượng với những người trong xe còn lại đi!”

Sự nhiệt tình của bọn họ cũng đang động viên Lương Âm Dạ, cô cảm thấy tâm trạng tốt một cách khó hiểu, cong môi, cũng không có ý kiến.

Bọn họ rất trẻ, rất nhiệt tình, cô cũng bằng lòng bị bọn họ kéo theo để bị lây nhiễm một chút.

Xe của Văn Yến tới chợ trước, mấy khách mời bên kia vừa xuống xe đã thu hút những tiếng xì xầm bàn tán.

So ra thì Văn Yến khá ít hoạt động trong tầm nhìn công chúng, cho nên cũng ít người quen biết anh, nhưng Ô Tề và một khách mời nam khác là Tô Mộ Diên, một người là ca sĩ nổi tiếng, một người là nam siêu sao, người quen biết có thừa, danh tiếng đều không nhỏ. Trong xe của bọn họ còn có một khách mời nữ là Khương Miên, xuất thân từ nhóm nhạc nữ, sau này hoạt động trong các chương trình giải trí lớn, tham gia chương trình giải trí nhiều, cũng có rất nhiều người biết cô ấy. Cho nên sau khi xe Lương Âm Dạ đến, chợ đã rất náo nhiệt, một vòng người vây xung quanh.

Bọn họ nhanh trí lái xe xa một chút, lặng lẽ xuống xe, muốn vòng qua đám đông, không ngờ bọn họ vừa đi đến, cũng có người nhận ra bọn họ.

Trong tầng người vây xem, có thể nghe ra không ít tiếng nghị luận, bên tai bọn họ tràn ngập âm thanh.

“Lương Âm Dạ! Là Lương Âm Dạ! Em siêu thích “Sương Khói” của chị, ở rạp chiếu phim em khóc thê thảm lắm!”

“Đô Oánh và Bối Y! Bọn họ cũng đến rồi!”

Mấy khách mời đi vào chợ, chuẩn bị bắt đầu mua sắm. Mà tám người cũng thành công tập họp ở cổng chợ.

Ở trong huyên náo, bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói tương đối lớn, tất cả mọi người đều nghe rõ ràng.

“Âm Dạ, em và Kiều Việt có khỏe không? Các em phải sống có tốt không? Đừng buồn nữa.”

Trái tim Lương Âm Dạ run lên. Cô biết ý nghĩa của lời nói này... Người này chắc hẳn là người hâm mộ “Sương Khói”, cô ấy đang đau lòng vì câu chuyện buồn trong “Sương Khói”. Cô ấy chưa thoát khỏi bộ phim, đắm chìm trong đó, hi vọng đôi tình nhân trong điện ảnh có thể sống tốt trong hiện thực, cũng hi vọng nhân vật nữ chính ở trong phim không ngừng rơi lệ, trong hiện thực có thể đừng buồn nữa.

Ánh mắt Văn Yến tạm ngừng một lát, anh cũng quay đầu nhìn qua đó.

Sau khi nhìn thấy người đang nói chuyện, ánh mắt anh lại chuyển hướng sang Lương Âm Dạ.

Lương Âm Dạ không phát hiện tầm mắt anh, cô đang tìm cô gái kia giữa đám đông, trả lời: “Chúng tôi sẽ cố gắng sống thật tốt trong hiện thực. Sẽ không buồn nữa, cô không cần lo lắng.”

Cô gái kia nghe thấy vậy, lập tức bật khóc.

“Các em phải sống thật tốt!”

Lương Âm Dạ nhẹ nhàng gật đầu với cô ấy, sau đó tiếp tục ghi hình chương trình.

Cô gái lau nước mắt chảy ra.

Cô thật sự rất dịu dàng, bảo vệ mỗi một người xem chưa thoát khỏi phim điện ảnh của cô.

Khóe miệng Văn Yến nhẹ nhàng mím lại, đôi mắt thâm thúy đen như mực.

Anh chỉ đang suy nghĩ.

Vì sao lúc này không có một fan Dạ Yến.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Văn Yến: Cần một người chèo thuyền của chúng mình.

Nhịn một chút.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.