Dây Dưa Mãnh Liệt

Chương 64: Chương 64




- - Người dì xấu bụng của con.

Dì rể kiêu ngạo của con.

Lời nói này khi Tô Mẫn ôm Lâm Tiêu Tiêu nói thì chẳng cảm thấy gì, sao trước mặt hai đương sự nói thì dũng khí của nàng như bị dọa đến nứt luôn rồi?

Cao Tịch Huy nhìn nàng, mặt mày băng giá.

Bà cảm thấy lần này không chỉ đơn giản là ném Tô Mẫn vô trường đảng mà phải trực tiếp ném luôn vào một nơi hoang dã nào đó để sinh tồn để cho nàng biết rằng được sống là hạnh phúc như thế nào.

Thời khắc quan trọng, Tô Mẫn quay đầu nhìn Lâm Tiêu Tiêu.

Lâm Tiêu Tiêu cười: "Mẫn Mẫn, cái em viết chẳng phải là ba trăm sáu mươi lăm đêm dì với dì rể ban đêm làm thêm tăng ca, sau đó cùng nhau về nhà ở trên giường xem tài liệu rồi lai kiểm tra các quy định mới nhất, hai vị lãnh đạo cùng nhau tiến bộ, cùng nhau trưởng thành hay sao?"

Tô Mẫn:.....

Nàng rất muốn gật đầu nhưng mà lý luận Thố Thố nhà nàng bịa ra thật khiến nàng xấu hổ.

Cái này đúng thật là nói dối trắng trợn.

Còn đang trợn mắt nói dối thì lời nói đó đã khiến người khác không thể nào chịu đựng nổi.

Cao Tịch Huy nhìn Tô Mẫn chằm chằm: "Ngày mai đi làm mang đến, ta muốn kiểm tra."

Tô Mẫn lập tức nước mắt lưng tròng nhìn Tô tịnh An cầu xin sự giúp đỡ, Cục trưởng Tô dịu dàng nhìn nàng: "Đưa cả cho dì một bản."

Tô Mẫn:.....

Lâm Tiêu Tiêu nhìn hai người lớn tuổi: "Hôm nay con với Tô Mẫn mua rất nhiều đồ ăn, đã muộn như thế này rồi chắc hai người cũng chưa ăn chứ ạ? Ăn cùng bọn con không?"

Cô nói rồi đá chân Tô Mẫn.

Còn không mau nói gì đi?

Cao Tịch Huy giơ tay nhìn đồng hồ: "Giờ này sợ là không tiện."

Tô Mẫn cắn môi, nhìn Cao Tịch Huy: ""Tôm càng cay, thịt bò thì là, thận cay, tôm ngọc, súp thịt bò Tây Hồ."

Cao Tịch Huy lại nhìn đồng hồ: "Ồ, sao ta lại nhìn nhầm nhỉ.

Không phải giờ này không tiện đâu, đi thôi."

Lâm Tiêu Tiêu, Tô Mẫn:......

Đây đúng là sự ăn ý của hai người sau một thời gian dài.

Bốn người lên xe.

Trên xe, Tô Mẫn nắm vô lăng lén lút nhìn ra phía sau.

Lâm Tiêu Tiêu cũng thường xuyên nhìn qua gương chiếu.

Hai vị lãnh đạo phía sau vô cùng yên lặng.

Tô Tịnh An nhìn ánh đèn nê ông ngoài cửa sổ, có một chút ngẩn ngơ.

Trước đây bà đã từng hy vọng biết bao nhiêu có thể cùng bà ấy tan làm về nhà như thế này, không ngời có lúc bà cũng làm được, nên vui mừng chứ đúng không?Tại sao vẫn có chút cảm xúc chua xót?

Ánh mắt Cao Tịch Huy cũng có chút đờ đẫn.

Năm đó điều mà bà và Tô Tịch An mong muốn hất chính là cuộc sống bình lặng như vậy.

Đi làm, tan làm, xung quanh còn có các con vui vầy.

Thất=y cả hai người đều rơi vào tình trạng đau khổ, Lâm Tiêu Tiêu và Tô Mẫn quyết định phải nói gì đó, phân tán đi sự chú ý của họ.

Lâm Tiêu Tiêu: "Hôm nay Nam Dương có thêm người mới rồi, ai cũng rất khá, có một tiểu thịt tươi mà trước đây Cục trưởng Cao thích đó.

Tên là gì nhỉ?"

Tô Mẫn vỗ đùi: "Lam Đóa.

Chính là cái người theo nghề hát đó, vô cùng lạnh lùng.

Woa, đã đến Nam Dương của các chị rồi, dì ơi, dì có muốn xin chữ ký không?"

Nàng quay đầu nhìn Cao Tịch Huy.

Tô Tịnh An gật đầu, như cười như không: "Thịt tươi? Nghề hát? Cục trưởng Cao thật có nhã hứng."

Cao Tịch Huy xua tay: "Bình thường thôi.

Hồi còn trẻ tôi cũng là người đi đầu xu hướng thời thượng mà."

Tô Mẫn:.....

Tô Tịch An cười haha một tiếng.

Bà nhìn Tô Mẫn: "Con với Tiêu Tiêu thật có tấm lòng hiếu thuận.

Còn bắc cầu giới thiệu nữa?"

Sau đó dì dành cho Tô Mẫn cái nhìn chằm chằm đầy chết chóc.

Tô Mẫn nghẹn trong cổ họng.

Nàng nhìn Lâm Tiêu Tiêu, tại chị hết đó, kéo kẻ thứ ba vào làm gì?

Lâm Tiêu Tiêu cũng không ngờ hai dì lại ghen như vậy.

Đang nói chuyện, Cao Tịch Huy nhìn ngoài cửa sổ, lặng lẽ: "Tiêu Tiêu con cảm thấy người mới đến đều rất khá sao?"

Lâm Tiêu Tiêu vô thức gật đầu.

Cao Tịch Huy cười nhìn Tô Mẫn: "Vậy thì con cần phải cảnh giác rồi."

Tô Mẫn:.....

Lâm Tiêu Tiêu:....

Đúng là hai lão hồ ly mà.

Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy cô với Tô Mẫn luôn luôn chẳng phải là con người thuần khiết lương thiện gì cả nhưng trước mặt hai người lớn tuổi đúng là quá đơn thuần ngốc nghếch.

Về đến nhà.

Lâm Tiêu Tiêu pha trà cho hai người lớn.

Cô đi vào trong bếp giúp Tô Mẫn.

Tô Mẫn mặc tạp dề, tóc vén lên, để lộ ra cần cổ cao trắng ngần.

Lâu lắm họ không gặo nhau, Lâm Tiêu Tiêu càng nhìn càng thích.

Cô tiến lên phía trước ôm lấy nàng.

Tô Mẫn nhướn mày, thân thể cứng lại: "Dì nói có phải thật không?"

Lâm Tiêu Tiêu cười nhìn nàng: "Em không dễ dàng bị gây chia rẽ như vậy chứ?"

Tô Mẫn hừ lạnh một tiếng: "Mấy ngày chị không đến rồi? Tối ngày đều nói bận việc, hóa ra là bận chọn tiểu thịt tươi."

Lâm Tiêu Tiêu: "Làm gì có ai tươi như em."

Trong bếp, nhìn thấy hai đứa trẻ chả chịu nấu ăn đàng hoàng mà ở đó ôm nhau.

Cao Tịch Huy chắp tay, dáng vẻ lãnh đạo đứng đó vô cùng buồn bực: "Xã hội ngày càng bại hoại."

Tô Tịnh An lại rất bình thản.

Bà nhàn nhã uống trà: "Đều đã từng trải qua thời trẻ, Cục trưởng Cao chắc không phải là không hiểu?"

Cao Tịch Huy suýt cắn vào lưỡi.

Bà quay đầu nhìn Tô Tịnh An.

Người này nhất định muốn kích bà sao?

Hai người nhìn nhau.

Cao Tịch Huy như quả bóng xì hơi, bất lực ngồi xuống uống trà.

"Người không giận sao?"

Thấy bộ dạng ỉu xìu của Cao Tịch Huy, Tô Tịnh An ngồi vắt chân, ánh mắt có chút long lanh lấp lánh nhìn bà.

Cao Tịch huy nhàn nhạt: "Lòng dạ đại nhân đại lượng không tính toán."

Tô Tịnh Huy: "Đó là gạt người khác thôi, Cục trưởng Cao lòng dạ hẹp hòi thế nào chúng ta đều biết cả mà."

Hồi còn trẻ, vì mấy chuyện nhỏ nhặn ví dụ có người đàn ông nào đó nhìn bà, sau ai đó lại nói với bà ấy mấy câu như là trang phục hôm nay mặc hơi hở hang là lại cãi cọ với bà ấy.

Tô Tịnh An gọi ấy là tiểu tiểu chính là để hình dung Cao Tịch Huy rất nhỏ nhen.

Cao Tịch Huy nhướn mày nhìn Tô Tịnh An: "Cô muốn làm gì?"

"Không muốn làm gì cả."Tô Tịnh An cười, ánh mắt có chút phát sáng: "Cục trưởng Cao không cảm thấy người đối với tôi trước giờ luôn rất khoan nhượng sao?"

"Vậy thì sao?" Cao Tịch huy uống một ngụm trà, bà nghiêng đầu đi, lảng tránh ánh mắt nóng bỏng của Tô Tịnh An.

Một người lạnh lùng một khi câu dẫn người khác thì nhất định là đòn chí mạng, bà không dám nhìn nhiều sợ là phút giây tiếp theo sẽ sụp đổ chìm đắm vào mất.

Tô Tịnh An nhẹ nhàng xoa tách trà, ánh mắt kéo dài: "Vì sao người lại nhường nhịn tôi? Chẳng phải chúng ta chẳng còn quan hệ gì rồi sao?"

Lời này nói ra.

Trái tim Cao Tịch Huy như bị kim châm sắc nhọn đâm vào ngay tong biển lửa nóng bỏng thiêu đót, toàn thân vô cùng đau đớn khó chịu.

Đúng vậy, bọn họ đã chẳng còn quan hệ gì nữa, tại sao bà vẫn nhường nhịn Tô Tịnh An?"

Thật sự là vì mối quan hệ đồng nghiệp sao?

Hay là vì....!thói quen khó thay đổi?

Hai đứa nhỉ vẫn ở trong nhà bếp, lén lút nhìn ra ngoài.

Tô Mẫn thở dài: "Mặc dù Cục trưởng Cao không có đói xử bạc bẽo với em nhưng em vẫn thương dì lắm.

Chị xem bà ấy đã chủ động rồi nhưng Cục trưởng Cao vẫn lạnh lùng như vậy."

Nàng luôn cảm thấy dì là một người băng thanh ngọc khiết cao quý, trước giờ luôn làm mọi việc bình thản nhẹ nhàng, chưa từng nhìn thấy cảm xúc của bà lại có nhiều động tĩnh đến thế này.

Từ sau khi biết mối quan hệ giữa bà và Cao Tịch Huy, Tô Mẫn thấy mình đúng là được mở rộng tầm mắt, được nhìn thấy rất nhiều phương diện của dì mình.

Mới biết được rằng bà cũng nhiễm khói bụi trần gian.

Hỏi nhân gian tình cảm là gì mà dạy con người sống chết có nhau không xa rời.

Lâm Tiêu Tiêu: "Chị lại hiểu được Cục trưởng Cao."

Sự kiên trì và đợi chờ của cô với Tô Mẫn có nét tương đồng với các dì, chỉ là cô được hạnh phúc hơn.

Dù trước đó Tô Mẫn luôn trốn tránh nhưng chưa bao giờ nói lời quá đáng làm tổn thương cô, cũng chưa từng làm chuyện gì tuyệt tình.

Nếu như đỏi vị trí để suy nghĩ, có lẽ cô còn không làm được như Cục trưởng Cao.

Rất có thể cô sẽ tự sa ngã rồi đi vào một con đường sai lầm? Còn nói chuyện gì là ánh sáng tươi sáng sưởi ấm mọi người nữa.

"Dì chủ động nhưng cũng luôn kiềm chế lại.

Bà ấy cũng cẩn thận quá." Lâm Tiêu Tiêu trầm tư suy nghĩ một lúc "Có cần phải thúc đẩy chút không?"

Tô Mẫn: "Đừng nhúng tay vào nữa, em hiểu Cục trưởng Cao, nếu bà ấy thực sự không vui, thì đầu óc em chỉ có suy nghĩ chuyển nhà thôi."

Lâm Tiêu Tiêu như có suy nghĩ: "Chúng ta động không được vào lãnh đạo vì sợ bị đả kích báo thù, vậy thì có thể động vào dì chứ."

Tô Mẫn;....

Đúng là rát có lý.

Người phụ nữ của nàng quả là hư quá.

Lâm Tiêu Tiêu ghé sát vào tai Tô Mẫn nói nhỏ, biểu cảm Tô Mẫn nhìn rất khó đoán.

Cao Tịch Huy ngồi trên sofa nhìn hai người, thở dài: "Nhìn dáng vẻ lấm la lấm lét kia, đứa cháu gái của cô lại đang tính toán với cô đây."

Tô Tịnh An ngẩng đầu nhìn: "Con bé không dám đâu."

Không dám sao?

Bầu không khí bữa ăn không hề tồi.

Điều quan trọng nhất là đúng khẩu vị của Cao Tịch Huy.

Nói đến cấp bậc hiện nay của Cao Tịch Huy, có sơn hào hài vị nào mà chưa ăn qua nhưng bà thích ăn món Tô Mẫn làm, vừa lúc bắt đầu đã thích.

Lúc đó bà như được ăn hương vị món ăn mà Tô Tịnh An làm, hai người họ nấu ăn có nét tương đồng.

Mặc dù trình độ điêu luện chưa bằng Tô Tịnh An nhưng đã phù hợp với khẩu vị của Cao Tịch Huy.

Bà ăn một bát đầy, vỗ bụng nhìn Tô Mẫn: "Ta muốn uống coca, loại cực lạnh ấy."

Tô mẫn gật đầu đang định quay người, Tô Tịnh An liền nhìn nàng một cái.

Tô Mẫn lại lập tức ngồi xuống.

Lâm Tiêu Tiêu:...

Tô Mẫn thật chẳng làm được gì cả, đáng sợ quá đi.

Cục trưởng Cao cầu cứu nhìn Lâm Tiêu Tiêu.

Lâm Tiêu Tiêu đứng lên.

Cô chẳng sợ gì cả.

Chiếc ghế vừa đẩy ra, Tô Tịnh An lườm Tô Mẫn: "Ồ, đúng rồi, con yên tâm, sau này Nam Dương không có mấy cuộc kiểm tra dài dòng vậy nữa đâu.

Dì phụ trách khu phía đông, vừa hay có thể quan tâm Tiêu Tiêu."

Lâm Tiêu Tiêu lập tứ ngồi xuống.

Cao Tịch Huy:.....

Trên bàn này ai là lão đại, hai cô nhóc đã hiểu rồi.

Cục trưởng Cao cuối cùng không uống coca.

Vốn dĩ ăn xong thì hai người sẽ đi, nhưng ai mà ngờ được Lâm Tiêu Tiêu lại thực sự gọi tiểu thịt tươi Lam Đóa mà Cục trưởng Cao vẫn luôn yêu thích đến.

Lam Đóa vừa tới, nheo mắt cười lại vô cùng lịch sự chào hỏi mọi người.

Tô Mẫn vừa nhìn liền biết tại sao Cục trưởng Cao thấy cô ấy khá rồi.

Người này rất giống dì, chỉ là ngoại hình giống chứ thần thái thì không hề.

Khí chất xinh đẹp của Tô Tịnh Huy là độc nhất vô nhị, dù có học cũng không thể học được.

Lam Đóa dột nhiên bị Phó giám đốc Lâm gọi tới thì có chút căng thẳng, lại đối diện với lãnh đạo lớn thế này, cô vẫn giữ nụ cười nhẹ lịch sự, yên lặng ngồi xuống một bên.

Mắt Tô Tịnh An rất lạnh nhạt.

Bà nhìn Tô Mẫn, lại nhìn Lâm Tiêu Tiêu, chẳng nói năng gì cả.

Tô Mẫn bị nhìn thì có chút rùng mình.

Nàng lườm Lâm Tiêu Tiêu, có được không vậy? Đừng có mà không dám đắc tội dì rể, đắc tội với dì cso khi hậu quả còn thê thảm hơn.

Cái chuyện mất cả chì lẫn chài thế này, nàng không thê làm đâu.

Phó giám đốc Lâm là người làm việc lớn.

Cô nhìn Cao Tịch Huy: "Cục trưởng Cao, chẳng phải người vẫn luôn thích giọng của Lam Đóa sao? Để cô ấy hát tặng người một bài được không ạ?"

Giọng của Lam Đóa rất đẹp, giống như con người cô ấy vậy.

Ở nơi lạnh lẽo vắng vẻ mang theo nét quyến rũ riêng của người phụ nữ, những bài hát của cô cực kỳ thích hợp lắng nghe lúc đêm muộn, nhất định sẽ khiến người ta chìm đắm.

Cô còn trẻ mà đã có được thành tích tốt, trừ sự nỗ lực của bản thân mình ra cô còn được mệnh danh là tình đầu quốc dân, đã từng trở thành đối tượng về "mối tình đầu" của biết bao người khi hóa thân vào một bộ phim cổ trang với sắc màu áo trắng.

Cao Tịch huy nhìn Lam Đóa, phát hiện ra cô rất căng thẳng liền vô cùng dịu dàng cười cười: "Đừng sợ, là Phó giám đốc Lâm của các cô suy nghĩ không chu đáo, chưa nói câu nào đã gọi cô đến đây."

Lam Đóa nhận được sự sủng ái mà có phần lo sợ.

Trước đây cô đã từng gặp lãnh đạo rồi nhưng chẳng ai hiền hòa nhân ái như Cao Tịch Huy cả.

Tô Tịnh An dựa lên sofa, khoanh tay lại.

Tô Mẫn hơi lạnh người: "Hay là hát bài gì đi?"

Cao Tịch Huy suy nghĩ: "Hát cái bài tôi không làm đại ca đã nhiều năm rồi đi."

Lam Đóa:....

Tô Mẫn:.....

Lâm Tiêu Tiêu;........

Lãnh đạo đã nhắc đến rồi, Lam Đóa đương nhiên không thể khước từ.

Dù sao cũng là ca sĩ chuyên nghiệp, muốn hát bài gì cũng có thể tự do chuyển đổi.

Mặc dù hát không ra được khí chất thoải mái cởi mở vốn có của bài hát gốc nhưng vẫn mang theo phong cách riêng của cô ấy.

- - Tôi đã không làm đại ca nhiều năm rồi Tôi không thích mạn giường lạnh lẽo

Đừng bắt ép tôi nhớ nhung nhớ đừng ép tôi rơi nước mắt tôi sẽ không quay mặt lại...

Cục trưởng Cao vô cùng phối hợp.

Bà cầm hai búa nhỏ bên cạnh, thuận theo tiết tấu mà di chuyển cơ thể, chỉ trái chỉ; "Khán giả bên trái!" Bên phải chỉ Lâm Tiêu Tiêu: "Khán giả bên phải! Hei, vỗ tay!"

Lâm Tiêu Tiêu và Tô Mẫn mặt không cảm xúc, vỗ tay.

Cục trưởng Cao lại nhìn Tô Tịnh An thì đối diện với ánh mắt lạnh băng băng của bà ấy liền quay mặt đi, nuốt ngược câu nói giơ tay lên vào trong.

Bài hát kết thúc, má Lam Đóa đỏ lên, cô có chút ngại: "Lãnh đạo, đây không phải là phong cách của tôi, thực sự hát không được hay."

Cao Tịch Huy ném cây búa đi, giơ ngón tay cái lên: "Cho cô cái này."

Bà quay đầu lại: "Mẫn Mẫn, tặng một chiếc tàu ngầm cho ta."

Tô Mẫn;....

Lâm Tiêu Tiêu:....

Dì rể nghe ở đâu ra chuyện tặng quà trên livestream vậy?

Hát xong một bài Lam Đóa cũng thoải mái hơn nhiều.

Cô cười nhẹ nhìn Cao Tịch Huy, không nói đến căng thẳng lúc trước nữa, ngược lại còn rất thích vị lãnh đạo này.

Bà ấy thật hiền hòa, giữa hai hàng lông mày còn có khí chất vương giả.

Đúng là một người phụ nữ đôi trời đạp đất.

Ánh mắt Cao Tịch Huy nhìn Lam Đóa cũng ngẩn người, bà lùi lại phía sau một chút, không phải chứ....!Mấy đứa trẻ bây giờ thiếu thốn tình cảm thế sao? Bà mới khen vài câu làm gì mà nhìn bà như vậy?

Lâm Tiêu Tiêu và Tô Mẫn cũng nhìn nhau, trong lòng kinh sợ, không phải chứ? Bọn họ chỉ chơi đùa ồn ào chút thô, đừng dành tình cảm cho dì rể thật chứ.

Bầu không khí thật ngượng ngùng.

Tô Mẫn hắng giọng một tiếng, nàng quay đầu nhìn Tô Tịnh An chẳng nói lời nào "Dì, dì cũng hát một bài đi."

Mấy người đều quay lại nhìn bà.

Tô Tịnh An quét mắt qua Cao Tịch Huy.

Cục trưởng Cao sờ sờ cổ, cảm thấy có chút hoảng sợ.

Lam Đóa cũng căng thẳng.

Cô cảm thấy vị lãnh đạo này không thích mình lắm, từ khi cô bước vào ánh mắt toàn mang theo sát khí.

Vị lãnh đạo này rõ ràng còn đẹp hơn lãnh đạo cầm búa, cực kỳ nữ tính nhưng Lam Đóa vẫn theo bản năng mà sợ hãi.

"Đúng đó, dì, dì cũng hát bài đi.

Lam Đóa là đĩa CD di động nổi tiếng Nam Dương đó, hình như bài gì cũng biết hát." Lâm Tiêu Tiêu ra hòa giải, Lam Đóa cười nhẹ: "Người muốn nghe gì, chỉ cần nói với tôi tên bài hát là được."

Tô Tịnh An cười cười.

Dưới ánh mắt quan sát của mọi người, bà nhìn chăm chăm vào môi Lam Đóa: "Là bài hát của Vương Tiểu Niên 《Tôi muốn giết chết hết tất cả những người có mặt ở đây》"

Tô Mẫn:....

Lâm Tiêu Tiêu:....

Cao Tịch Huy:......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.