Dây Dưa Mãnh Liệt

Chương 31: Chương 31




—— cứ luôn tiếp tục như thế này có được không?

Chị đã không thể sống thiếu em được.

Trong mối quan hệ này, Lâm Tiêu Tiêu vẫn luôn chủ động bày tỏ, nhưng không có nghĩa là cô ấy sẽ không buồn, khi nhìn thấy ánh mắt im lặng của Tô Mẫn, trái tim cô đau đớn dữ dội.

Nhưng...!không sao, ít nhất em ấy đã không từ chối ngay tại chỗ.

Lâm Tiêu Tiêu cố gắng tự an ủi bản thân, nhưng khi cô cúi đầu xuống, trong mắt cô vẫn vương lên những giọt nước mắt ấm áp.

Tô Mẫn ôm cô và siết chặt vòng tay, "Thố Thố......!Để em suy nghĩ một chút, loát một tí, bây giờ em đang rất bối rối."

Nàng thực sự đang rất bối rối.

Không chỉ là áp lực từ Tô Bồi.

Càng là sự hoang mang về tương lai, sự hoảng loạn vì phải điều chỉnh lại dàn giáo nhân sinh trước đó của mình.

Đã từng, nàng trốn tránh tình cảm rất xa, nhưng bây giờ, lại giống như một con kiến ​​trước mùa đông, đắm chìm thật sâu và vô cùng quyến luyến đối với độ ấm này, không chịu rời đi, không còn quan tâm đến tương lai như thế nào nữa.

Buổi tối hôm đó.

Tô Mẫn và Lâm Tiêu Tiêu ôm nhau ngủ, giống như khi họ còn nhỏ, vẫn duy trì tư thế Lâm Tiêu Tiêu co lại trong vòng tay của nàng.

Cả đêm nay, Tô Mẫn hầu như không chợp mắt, cứ trằn trọc suy nghĩ nhiều chuyện.

Nhớ tới sự dứt khoát của mẹ nàng khi bà ra đi;

Nhớ tới bộ dạng thất hồn lạc phách (*)không giống người không giống quỷ của ba mình suốt mấy năm đó, cùng với nỗi đau khổ mà hai ông bà phải chịu.

(*) mất hết tinh thần và sinh lực do sự sợ hãi

Nhớ tới khi còn nhỏ nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu, đã hứa với cô ấy...

Vô số mâu thuẫn cứ hiện lên trong đầu, lăn qua lộn lại, mãi cho đến khi Lâm Tiêu Tiêu nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, nắm lấy hai tay đan mười ngón tay vào nhau, Tô Mẫn mới bình tĩnh trở lại.

Nếu nàng vẫn luôn cô độc, trong đời chưa bao giờ gặp gỡ tia nắng ấm áp kia, Tô Mẫn nghĩ, có lẽ nàng sẽ mãi sống như thế cả đời.

Chưa từng cảm nhận được nó, thì sẽ không phải quyến luyến.

Mà hiện giờ, nếu có một ngày, Lâm Tiêu Tiêu thật sự rời khỏi nàng......!Thật sự cùng người khác ở bên nhau, thì nàng sẽ có bộ dạng gì?

Chắc nàng sẽ phát điên mất.

Sáng sớm hôm sau, Tô Mẫn còn đang ở trên giường thì nhận được điện thoại của Từ Linh, nàng nghe thấy giọng nói của sư phụ có gì đó không ổn, nhanh chóng đứng dậy khỏi giường.

Lâm Tiêu Tiêu cùng nàng nắm tay, Tô Mẫn vừa mới di chuyển, cô cũng tỉnh.

"Có chuyện gì vậy??" Lâm Tiêu Tiêu xoa đôi mắt, nàng đứng dậy, chăn bông đắp trên người bị tuột xuống, lộ ra mảng da thịt trắng nõn.

Tô Mẫn mặt đỏ lên, vội vàng đi tới đắp chăn bông lên người cô, "Chị ngủ tiếp một lát đi, bên chỗ sư phụ em có chút chuyện."

Lâm Tiêu Tiêu gật gật đầu, lúc này rồi còn có thể xảy ra chuyện gì vậy, cô mím môi, sẽ không phải cùng Phi Phi cãi nhau chứ?

Sáng sớm trời hơi se lạnh, Tô Mẫn mặc áo khoác mỏng bước lên xe, hơi rùng mình, tới nơi, Tô Mẫn xuống xe nghĩ mình phải đi tìm một lúc lâu, không ngờ, lại nhìn thấy sư phụ đang ngồi ở dưới một mái hiên đơn sơ.

Trời lạnh như vậy.

Từ Linh một mình ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm lấy chính mình.

Tô Mẫn nhìn mà trái tim mình tan nát, nàng chạy tới: "Sư phụ!"

Nghe thấy tiếng gọi, Từ Linh chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt dường như vẫn còn đọng nước mắt ướt át, "Em đã đến rồi."

Giọng rất nhẹ, rất yếu ớt.

Tô Mẫn không biết Từ Linh đã xảy ra chuyện gì nên đưa tay đỡ cô, "Mau đứng lên đi."

Cảm giác trong tay lạnh ngắt.

Nàng thậm chí còn không biết sư phụ đã ngồi xổm ở chỗ này bao lâu rồi.

Mãi cho đến khi lên xe, Tô Mẫn cởi áo khoác ra vây quanh người Từ Linh, cô cũng chưa hoàn hồn, chỉ ngây người nhìn về phía trước, đôi mắt trống rỗng vô cùng đáng sợ.

Thấy sư phụ như vậy, xem ra không thể đến đơn vị như thế này.

Tô Mẫn hỏi nói mấy câu cô cũng không nói lời nào, nàng suy nghĩ một chút, cắn răng một cái, chở Từ Linh về nhà của mình.

Trên đường đi, điện thoại của Từ Linh vang lên một hồi lâu, dường như cô không có nghe thấy, Tô Mẫn nghiêng đầu xem cô: "Sư phụ......"

Từ Linh lấy điện thoại di động ra, trực tiếp ấn tắt máy.

Tô Mẫn:......

Phía trước nàng còn không xác định, nhưng bây giờ nhìn thấy phản ứng này của sư phụ, khẳng định lại là chuyện tốt của tổng giám đốc Hồ làm.

Đến nhà.

Từ Linh tắm nước nóng, Tô Mẫn lau khô tóc cho cô, cô đã khá hơn rất nhiều.

"Ăn chút đi, sư phụ."

Nàng không biết Từ Linh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy sư phụ lúc này đây......!Giống như bị tổn thương không nhẹ.

Sợi mì nóng hổi, Từ Linh cúi đầu ăn một hơi cạn sạch, trong bát dần dần xuất hiện những gợn sóng.

Tô Mẫn nhìn mà thấy tim mình như bị dao cứa, có thể làm sư phụ hiếu thắng trở nên như vậy, chính xác là Hồ Phỉ Phi đã làm gì cơ chứ?

Lúc nàng đang oán trách thì điện thoại đổ chuông, đó là một dãy số xa lạ.

Tô Mẫn nhìn thoáng qua sư phụ, đi ra phòng sau, cô có dự cảm, uộc gọi này có lẽ là của tổng giám đốc Hồ đánh tới.

Quả nhiên, vừa mới trả lời cuộc gọi, bên kia đã vang lên giọng nói gấp gáp của Hồ Phỉ Phi, "Tô Mẫn, tôi là Hồ Phỉ Phi, sư phụ cô có phải đang ở chỗ cô hay không?"

Tô Mẫn vừa nghe thanh âm này thì tức giận, nàng cố gắng ổn định cảm xúc của mình, "Không có."

Hồ Phỉ Phi vừa nghe thì nóng nảy, " Tại sao cô ấy không ở cùng với cô? Người này, cô ấy đã đi đâu, cô ấy ——" nói đến một nửa, Hồ Phỉ Phi mới phản ứng lại, " giọng điệu của cô như vậy, cô ấy khẳng định đang ở cùng với cô, cô ấy thế nào rồi?"

Tô Mẫn nhàn nhạt: "Tổng giám đốc Hồ còn biết quan tâm à."

Điện thoại bên kia trầm mặc một lát.

Giọng nói của Hồ Phỉ Phi cũng trở nên lạnh hơn, "Tôi không thể quan tâm sao Giọng điệu của cô là gì thế, ở oán trách tôi không chăm sóc tốt cho sư phụ cô hả? Ha ha, tôi thấy hai cô trò nhà cô đều ích kỷ như nhau."

Sự tức giận của Tô Mẫn đột nhiên tăng cao, "Cô có ý gì?"

"Tôi có ý gì?" Hồ Phỉ Phi sốt ruột lo lắng cả đêm, lúc này trong lòng cũng đang bốc lửa: "Không phải sao? Đúng vậy, là tôi bắt nạt sư phụ cô, cho nên mới nói vài câu tức giận, chả lẽ tôi có sai à? Nhưng thật ra các cô, cất giấu cảm tình, cô ấy nếu không thể quang minh chính đại cho tôi danh phận bạn gái thì có cái tư cách gì mà bắt tôi phải yên lặng chờ cô ấy???"

Hồ Phỉ Phi bị gia đình ép kết hôn.

Vẫn là kiểu hôn nhân kinh doanh kết hợp đó, cường cường, đối phương là ông trùm bất động sản.

Nhà họ Hồ không bức ép chặt chẽ, nhưng cũng gây áp lực cho Hồ Phỉ Phi, bắt nàng cho dù thế nào cũng phải đi xem mặt, đi gặp đối phương một lần.

Hồ Phỉ Phi đi gặp, trùng hợp là lại bị Từ Linh phát hiện.

Hai người đã xảy ra một cuộc cãi vã lớn, trong lúc kịch liệt, lời nói của Hồ Phỉ Phi đã khiến Từ Linh phải im lặng: "Cô có tư cách gì để nói tôi??? Tôi là gì của cô chứ? Từ Linh, từ lúc tôi quen biết với cô đến nay, cô chwua bao giờ chịu nhìn thẳng vào thân phận của tôi, cô muốn che giấu tôi cả đời như vậy sao? Vậy thì tôi có khác gì người ngoài bị cô bao dưỡng cơ chứ??"

Từ trước đến nay nàng vẫn luôn được cưng chiều từ bé.

Hồ Phỉ Phi muốn gì, nàng nhất định sẽ có được, tính tình có phần kiêu ngạo.

Nhưng mà khi ở bên Từ Linh, nàng đã thực sự nỗ lực, nhẫn nhịn và chờ đợi.

Lâu như vậy.

Có thể cho, nàng đều cho Từ Linh rồi, nhưng sao nàng lại không nhận được một câu tán đồng nào cơ chứ???

Nàng không cần phải có sự công khai oanh liệt gì, nàng cũng biết thân phận của Từ Linh không tiện, không có khả năng làm được chuyện này.

Nhưng đưa nàng đến gặp những người bạn, gia đình và cha mẹ thân thiết nhất của cô, chẳng lẽTừ Linh làm không được sao?

Cô làm không được sao???

Vậy thì đừng nói gì đến yêu đương nữa.

Hồ Phỉ Phi lần này buộc mình phải tàn nhẫn, thậm chí sau khi tranh cãi một lần, nàng đã quyết định phải có một mối quan hệ tốt đẹp với đối tượng xem mắt của mình, ít nhất đối phương sẽ xem nàng như tâm can bảo bối, phủng ở trong lòng bàn tay, nhưng mà......!Nàng cuối cùng vẫn không thể kiểm soát được bản thân, ngày hôm nay không tìm được Từ Linh, nàng đều sắp phát điên rồi.

Cúp điện thoại.

Tô Mẫn không biết trong lòng có cảm giác như thế nào.

Những lời đó của Hồ Phỉ Phi không chỉ là đang nói về sư phụ.

Nàng cảm nó cũng giống như một đòn cảnh cáo nện ở trên đàu của mình.

Hồ Phỉ Phi ít nhất đã từng ở bên sư phụ.

Nhưng còn nàng thì sao....

Ngay cả lời hứa hẹn cho Lâm Tiêu Tiêu đều có kỳ hạn tạm định, vậy thì tàn nhẫn đến mức nào cơ chứ.

Khi Tô Mẫn đi ra khỏi phòng một lần nữa, Từ Linh đã khôi phục, cô thay quần áo, sắp xếp lại cổ áo: " Trường học hôm nay không có chuyện gì đúng không, tôi sẽ dẫn em đi gặp một vị trưởng phòng trong cục, mặc dù chức quan của anh ta không lớn, nhưng vị trí rất quan trọng, sau này em sẽ phải thường xuyên tiếp xúc."

Tô Mẫn mím môi, lo lắng nhìn Từ Linh.

Từ Linh biết nàng suy nghĩ cái gì, hai mắt cô mờ mịt, nhìn không ra chút đau lòng nào, "Có vấn đề gì sao?"

Tô Mẫn lắc lắc đầu.

Nàng không có vấn đề, nhưng mà nàng lo lắng sư phụ.

Cả ngày dài, khí áp của cô đều rất thấp, cho dù một người có thể giả vờ và kiểm soát cảm xúc của mình như thế nào thì vẫn có một số điều không thể thay đổi.

Một số người xung quanh e ngại khi tìm Từ Linh hỏi chuyện, không dám hé răng nửa lời, trong đó có mấy thực tập sinh mới đến dứt khoát tìm Tô Mẫn hỗ trợ ký tên.

Giữa trưa ăn cơm.

Từ Linh hầu như không ăn.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu tình nhàn nhạt.

Hiện tại cô không thể dể bản thân dừng lại được, chỉ có công việc triền miên mới có thể khiến bản thân tê liệt.

Hồ Phỉ Phi nói rất đúng, họ không có tương lai, cô không thể đưa ra lời hứa của mình cho nàng được, cũng không thể cho cô ấy vị trí mà cô ấy xứng đáng, vì vậy cô không nên đòi hỏi bất cứ điều gì từ cô ấy.

Vào buổi tối.

Sau bảy giờ, Từ Linh sắp xếp lại hồ sơ và ngẩng đầu lên.

Tô Mẫn ở bận, ngay từ đầu chỉ có thể viết thông báo tóm tắt về các yêu cầu đơn giản để đưa cho người khác, nhưng bây giờ nàng đã có thể viết báo cáo tài liệu rồi đưa xuống cho người ở dưới và làm một số công tác quan trọng, trưởng thành rất mau, không thua gì cô lúc trước.

Chỉ là......

Nghĩ đến nàng và Lâm Tiêu Tiêu, Từ Linh lại nhẹ nhàng thở dài.

Đây là số mệnh sao?

Từ sư phụ đến cô, lại đến Mẫn Mẫn, tại sao lại không thể vượt qua được chuyện này chứ?

"Muốn xuất phát sao?"

Tô Mẫn ngẩng đầu nhìn Từ Linh, Từ Linh gật gật đầu, Tô từ trong túi lấy ra một hộp thuốc, "Sư phụ, cái này uống trước uống rượu, có thể dưỡng gan, bảo vệ gan, chị uống một viên trước đi."

Bộ não của Từ Linh hôm nay vẫn luôn trong trạng thái mắc kẹt, toàn bộ đều là Tô Mẫn bảo cô làm gì thì cô làm cái đó.

Xuống cầu thang.

Tô Mẫn run lên vì lạnh, nàng đi lái xe, Từ Linh ở một bên chờ nàng.

Khi nàng điều khiển xe trở về, bên cạnh Từ Linh đã có thêm một người khác.

Tô Mẫn tim đập loạn nhịp, nhanh chóng bước ra khỏi xe.

Đây là chỗ nào?

Tại sao tổng giám đốc Hồ lại đến đây?

Hồ Phỉ Phi sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, trang điểm cũng không che giấu được, nàng nhìn Từ Linh nước mắt lưng tròng: "Cho nên cô cứ nhẫn tâm như vậy sao? Nói chia tay là đã chia tay, một câu giữ lại cũng không có?"

Từ Linh không nhìn vào mắt nàng: "Tôi còn có chuyện khác."

Cô quay người định rời đi, nhưng lại bị Hồ Phỉ Phi túm chặt, "Không được, hôm nay cô hất định phải nói rõ với tôi."

Từ Linh nhìn chằm chằm nàng, "Buông tay, đây là chỗ nào cơ chứ, cô điên rồi hả?"

Hồ Phỉ Phi nghẹn ngào: " Tôi điên rồi, Từ Linh, cô có thể nói cho tôi một câu rõ ràng hay không, cô thực sự không cần tôi nữa hay sao?"

Từ Linh hít sâu một hơi, nhăn nhăn mày: "Cô ——"

Mắt thấy sư phụ muốn nói gì đó, Tô Mẫn tiến lên trước một bước, "Sư phụ!"

Nàng đã cố ý ngắt lời Từ Linh, Tô Mẫn sợ rằng cô ấy sẽ hối hận cả đời khi nói điều gì đó trong tình huống như vậy.

Hồ Phỉ Phi hít sâu một hơi, đối mặt Tô Mẫn, nàng vẫn là có khí thế: " Ồ, có chuyện gì, giúp đỡ tới rồi à? Mấy người muốn cùng nhau bắt nạt tôi sao?"

Nàng nói xong liền rơi nước mắt.

Từ Linh quay đầu lại nhìn xung quanh, cô thở dài, chỉ sang bên cạnh: "Cô lại đây."

Tô Mẫn không thể nghe được sư phụ và tổng giám đốc Hồ nói cái gì.

Chỉ là thấy Hồ Phỉ Phi vẫn luôn rơi lệ, Từ Linh vẻ mặt rất tái nhợt, không hề nhìn thấy dấu vết khổ sở nào cả.

Hai người nói trong chốc lát.

Hồ Phỉ Phi đột nhiên giơ tay, nàng dùng hết sức đẩy Từ Linh ra, hung tợn nói: "Cô đừng hối hận!"

Tô Mẫn sửng sốt, Từ Linh đang đi giày cao gót, bị tổng giám đốc Hồ dùng toàn lực đẩy ngã xuống đất, nàng vội vàng chạy tới, "Cô làm gì thế!"

Hồ Phỉ Phi: "Cô cút đi, không liên quan gì đến cô."

Tô Mẫn chắn trước mặt Từ Linh, "Tổng giám đốc Hồ, không cần như vậy."

Hồ Phỉ Phi căm tức nhìn nàng.

Tô Mẫn đón nàng ánh mắt, "Có một số việc không thể miễn cưỡng được."

Hồ Phỉ Phi nước mắt lại chảy xuống dưới, "Miễn cưỡng? Ha ha, tôi cố tình muốn miễn cưỡng đấy." Nàng nhìn Từ Linh, "Lúc đầu cô không nên trêu chọc tôi, thật sự, Từ Linh, cô biết bây giờ trong lòng tôi đau tới mức nào không? Tôi muốn chia tay, nhưng tôi lại không nỡ được, tôi muốn đi yêu người khác, nhưng tôi lại không yêu được, Từ Linh, cô nói cho tôi, tôi nên làm cái gì bây giờ?"

Từ Linh tóc chắn ngang má cô, cô gục đầu xuống, không nhìn rõ được biểu cảm của cô.

Nhìn thấy Hồ Phỉ Phi lại tiến lên, Tô Mẫn nóng nảy, nàng muốn ngăn lại Hồ Phỉ Phi, Hồ Phỉ Phi tức giận: "Cô dám động tôi, tôi sẽ lập tức cắn đứt tay cô!"

Tô Mẫn không biết sợ ai, nhưng vừa giơ tay lên thì cổ tay đã bị người bên cạnh bóp một cái.

Mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, Tô Mẫn ngẩn ra, nàng quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Lâm Tiêu Tiêu: "Đủ rồi!"

Tô Mẫn vẫn còn hơi sững sờ khi nhìn thấy người phụ nữ của mình, nàng quay đầu nhìn nhìn sư phụ, Từ Linh từ trên mặt đất từ ​​từ đứng lên, mắt cá chân lẽ ra đã bị trẹo rồi.

Lâm Tiêu Tiêu lạnh lùng nói: "Mấy người muốn hai bắt nạt một hả?"

Cô đã sớm tới, vẫn luôn ngồi ở trên xe.

Hồ Phỉ Phi đã nhờ cô tới giúp đỡ, chỉ cần quản lý Tô Mẫn là được, chính là cô lại không hề động đậy, khiến tổng giám đốc Hồ tức chết đi được.

Lâm Tiêu Tiêu không phải không giúp nàng, chỉ là đang chờ đợi thời cơ.

Ở thời điểm "hai chọi một" này, cô lại đây, lập tức chiếm được ưu thế về mặt lập trường.

Tổng giám đốc Hồ lập tức cảm nhận được sức mạnh khi ai đó đang chống lưng cho mình, nàng ngẩng đầu lên khinh thường nhìn hai cô trò này.

Tô Mẫn nhướng mày: "Chuyện của người khác, chị đừng động vào."

Lâm Tiêu Tiêu dùng đôi mắt câu lấy ánh mắt của nàng "Vậy vì sao em lại muốn xen vào? Phỉ Phi nói không sai, hai cô trò hai người đều chỉ biết bắt nạt người khác."

Tô Mẫn cắn môi, "Chị đang nhân cơ hội để trút giận thì có."

Hôm nay nàng vẫn luôn suy nghĩ, Lâm Tiêu Tiêu trong lòng khẳng định có oán hận với nàng.

Lâm Tiêu Tiêu nghe xong sắc mặt thay đổi, "Ha hả, Tô Mẫn, em đúng là xem thường tôi rồi.

Tôi muốn bắt nạt em còn phải cần có cơ hội này sao? Tôi ngày ngày đêm đêm tùy thời tùy chỗ đều có thể tra tấn em!"

Tô Mẫn:......

"Còn có cậu." Lâm Tiêu Tiêu quay đầu xem tổng giám đốc Hồ ngốc nghếch này: "Tay em ấy, mình còn muốn để lại có việc dùng, cậu dám cắn đứt một cái thử xem xem."

Từ Linh:......

Hồ Phỉ Phi:.......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.