Nên làm như thế nào để lấy lòng một người?
Tô Mẫn chưa bao giờ biết, nhưng hôm nay, khi Lâm Tiêu Tiêu mặc như vậy ngồi ở trước mặt nàng, ngửi được mùi hương trên người của cô, sâu trong nội tâm dâng lên một tia xúc động, thay vì nói nàng lấy lòng Lâm Tiêu Tiêu, không bằng nói là Lâm Tiêu Tiêu lấy lòng nàng mới đúng.
Tô Mẫn đã cô đơn tịch mịch lâu lắm rồi.
Hành động kề cận da thịt này khiến thân thể của nàng không nhịn được mà rung động, tim đập như sấm.
Không có ai sinh ra đã yêu thích tịch mịch, tất cả mọi thứ đều là do quá khắc chế mà thôi.
Nhưng khi cánh cửa bị khóa chặt ở trong lòng được mở ra thì có một số chuyện lại giống như hồng thủy vậy, không ngừng mạnh mẽ lao tới.
Nàng chỉ là đi đến bên người Lâm Tiêu Tiêu thôi mà dường như đã phải dùng hết toàn bộ sức lực của chính mình vậy, Tô Mẫn hít sâu một hơi, ôm lấy cằm của Lâm Tiêu Tiêu.
Cứ như vậy đi......
Cho dù là tận thế ập đến thì nàng cũng muốn phóng túng một lần.
Nhẹ nhàng hôn một nụ hôn thật sâu, bao vây lấy quá nhiều cảm xúc.
Có đôi khi cuộc nói chuyện giữa hai người không nhất định phải dựa ngôn ngữ, miệng sẽ gạt người, nhưng hôn lại không thể.
Lâm Tiêu Tiêu vừa mới bắt đầu vẫn mang theo một tia khiêu khích trong lòng, nhưng khi nước mắt của Tô Mẫn rơi ở bên môi thì cô lại thấy đau lòng không thôi.
Tình yêu thân mật nhất, không nên là ở bên trong tuyệt vọng.
Lâm Tiêu Tiêu rất nhanh đã nắm giữ quyền chủ động, cô rất biết cách hôn người, Tô Mẫn vội, cô không vội, Tô Mẫn không vội, cô ngược lại tiến lên trêu chọc, một cái hôn còn không kết thúc, nhiệt độ cơ thể của Tô Mẫn đã tăng cao, lúc nàng không nhịn được chuẩn bị có hành động tiếp theo thì tay lại bị Lâm Tiêu Tiêu đè ở bên hông.
Lâm Tiêu Tiêu cười như không cười nhìn Tô Mẫn, đôi mắt như sóng nước, trên môi cũng phiếm lên ánh nước khiến người phải phạm tội.
ngực của Tô Mẫn phập phồng, nàng nhìn chằm chằm Lâm Tiêu Tiêu, đôi mắt tràn đầy ý định mạnh mẽ cướp lấy.
Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười, tươi cười tràn đầy quyến rũ và câu dẫn: "Mới ngày đầu tiên, em đã muốn trực tiếp có được tôi rồi hả?"
Em làm bạn gái thế này cũng quá thoải mái rồi?
Một câu này, chợt mang Tô Mẫn quay trở về hiện thực, mặt nàng lập tức đỏ lên, thu tay trở về, lòng tràn đầy xấu hổ.
Đáng chết......!Vừa nãy nàng bị sao vậy chứ?
Cảm giác mất đi lý trí mất đi khống chế như vậy làm Tô Mẫn vô cùng hoảng loạn, việc khống chế chính mình cảm xúc đã sớm thành thói quen từ nhỏ của nàng không ngờ lại bị bắt giao ra chủ quyền chế nhanh như vậy, bị động đẻ Lâm Tiêu Tiêu chúa tể nàng.
Lâm Tiêu Tiêu vuốt ve đôi môi của chính mình, đôi mắt cười vo cùng có hương vị: "Thế nào, kỹ năng hôn môi của tôi tốt không?"
Tuy rằng vừa nãy cô cũng hãm sâu trong đó, thân thể và trái tim lại chưa bao giờ có cảm giác rung động như vậy.
Nhưng mà khi cô mở to mắt nhìn thấy bộ dạng trầm luân kia của Tô Mẫn thì nỗi thỏa mãn và cảm giác sung sướng kia là điều mà không có gì có thể mang đến được.
Mấy năm nay, tưởng niệm như vậy, tình yêu của Lâm Tiêu Tiêu đã lắng đọng lại, nhưng không đại biểu trong lòng cô không có hận.
Mỗi một buổi đêm khuya, mỗi một lần rơi lệ, Lâm Tiêu Tiêu vừa nhớ lại những hồi ức, đồng thời cũng càng thêm căm hận.
Cô thề, nếu một ngày kia, thật sự cùng Tô Mẫn ở bên nhau, cô nhất định phải từng chút từng giọt từng tia không rớt, sẽ đem toàn bộ trả thù lên người của nàng.
Lúc trước, cô đau tới mức nào thì cô sẽ khiến Tô Mẫn phải không ngừng không được, sau đó xem nàng mê say ở trong đó, cầu xin bản thân được thỏa mãn.
Suy nghĩ tà ác như vậy.
Trước kia Lâm Tiêu Tiêu cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, nhưng hôm nay, thật sự thực hiện, thì một khắc kia, toàn bộ trái tim cô đều dao động, thậm chí khi Tô Mẫn chuẩn bị có bước tiếp theo thì cô thiếu chút nữa đã luân hãm.
Không thể......
Cô chờ đợi lâu như vậy, thật vất vả lắm con mồi mới cắn câu, cô muốn kiên nhẫn đi từng bước mới được.
Khiến Tô Mẫn có thể được đến lại không thể hoàn toàn có được......!Như vậy mới sẽ không rời khỏi cô.
Tô Mẫn trầm mặc trong chốc lát, nàng nhìn nhìn Lâm Tiêu Tiêu, từ trong phòng lấy chăn ra bọc lên cho cô: "Đừng để bị cảm."
Ánh mắt của Lâm Tiêu Tiêu vẫn luôn lấp lóe không ngừng, Tô Mẫn biết, trong lòng cô không chừng đang tính toán nên tính kế chính mình như thế nào.
Nhưng cho dù cô có dùng phương thức nào đi nữa, kết quả ra sao tì nàng đều nhận, tất cả đều là do nàng nên được.
Lại đau, có thể so sánh được nỗi đau khi phải chia ly sao?
Tô Mẫn thậm chí cũng không dám tưởng, Lâm Tiêu Tiêu rốt cuộc là làm như thế nào mới có thể gắng tới bây giờ, lại đã trải qua cái gì mới trở thành phó giám đốc của Nam Dương, ở biển người mênh mang từng chút một tìm được nàng, đi bước một dung nhập vào sinh hoạt của nàng.
Chỉ có thời gian hai tháng này mà thôi......!Chỉ cần cô vui vẻ, cho dù như thế nào đều có thể.
Lâm Tiêu Tiêu giống như một đứa trẻ, vô cùng dễ dàng cảm thấy thỏa mãn, cô nhìn Tô Mẫn cẩn thận đắp chăn cho mình, trong lòng ấm áp: "Tôi nhớ rõ khi còn nhỏ, lsuc chúng ta chơi mệt mỏi, đổ mồ hôi khắp người, nằm ở trên sàn nhà lạnh lẽo, em thường hay để tôi gối lên chân của em, đắp chăn cho tôi đàng hoàng."
Những chuyện vụn vặt như vậy, ở trong những năm tháng không ngừng lặp đi lặp lại, bị cô nhớ lại không ngừng.
Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên trở nên yếu đuối, cô mắt trông mong nhìn Tô Mẫn: "Tôi tưởng......!Lại gối một lần nữa."
Tô Mẫn giống như lúc trước, thích sờ tóc của cô, nàng ngồi ở trên sô pha, Lâm Tiêu Tiêu ngoan ngoãn nhích lại gần, kê đầu ở trên đùi nàng.
Ai cũng không biết, giờ khắc này, một màn này, cô mong đợi bao lâu.
hương vị trên người Tô Mẫn khiến cô mê muội, vì sự chờ mong này, cô đã phải chịu dày vò lâu lắm.
Cho dù bây giờ......!tất cả mọi thứ đều là giả, ngắn ngủi, cô cũng không có cách nào chạy thoát.
Cảm tình là một thứ rất kỳ quái.
Vừa mới Lâm Tiêu Tiêu còn phát ra khí thế giương cung bạt kiếm, nhưng hiện giờ, cô gối lên chân của Tô Mẫn, ngoan ngoãn giống như một con mèo vậy.
Tô Mẫn dùng tay dịu dàng sửa sang lại tóc cho cô, cảm xúc khi đầu ngón tay len qua sợi tóc giống như mang theo luồng điện tê dại vậy, khiến Lâm Tiêu Tiêu vô cùng hưởng thụ, cô cuộn người thành một cục, ngay cả thần kinh đều thả lỏng xuống dưới: "Tôi vẫn luôn tin tưởng vững chắc rằng tôi sẽ tìm được em, rằng sau chúng ta cũng sẽ ở bên nhau."
Ánh đèn dịu dàng, hương vị quen thuộc, bên người lại là người cô vẫn luôn treo ở đầu quả tim, Lâm Tiêu Tiêu rốt cuộc thả lỏng xuống dưới.
"Tôi tra xét rất nhiều chuyện mà những người yêu đương hay làm......"
Cho nên kỹ năng hôn môi của cô mới có thể cao siêu như thế, phó giám đốc Lâm là một đứa bé ngoan ngoãn tài giỏi lại chăm chỉ khắc khổ, chỉ cần là cô muốn học thì nhất định có thể bắt lấy được.
Hôm nay cô xem bộ dáng xúc động kia của Tô Mẫn, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Tô Mẫn thấy rất chua xót, "Khi còn nhỏ không phải chị bị bệnh sao? Sau đó đâu?"
Đây luôn là cái gai đâm ở trong lòng của nàng.
Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy ấm ức bĩu môi, mang theo một tia làm nũng: "Là bị bệnh, bệnh rất nặng, hệ thống miễn dịch có vấn đề, em lại không ở, khi đó tôi thường xuyên ở tại bệnh viện, luôn làm ác mộng."
Cô nghiêng nghiêng thân mình, từ trên cổ móc vòng cổ ra, chữ S ở trên mặt dây đã mơ hồ thay đổi hình, "Em đi rồi, em nói tôi phải sống thật tốt, nói cái này là em đeo từ nhỏ đến lớn, có thể bảo vệ tôi bình an, những khi vô cùng vô cùng khó chịu thì tôi sẽ nhìn nó, thật giống như đang nhìn em vậy, có em tại bên người......"
Bởi vì thời gian lâu lắm, mặt ngoài của mặt dây có có hơi mờ đi, đây là thứ mà Lâm Tiêu Tiêu quý trọng nhất, bởi vì sợ hãi mài mòn, cô đã lâu rồi không mang theo, chỉ khi vào những ngày quan trọng thì mới lấy ra mang ở trên người, giống như là hôm nay, ngày sinh nhật của cô.
"Bác sĩ nói, có đôi khi, một người có thể tiếp tục chống đỡ bản thân tồn tại tiếp hay không thì thân thể chỉ chiếm một bộ phận, quan trọng nhất chính là tinh thần, cũng giống như là một loại tín ngưỡng, chống đỡ tôi."
Nhớ lại những điều đã qua, Lâm Tiêu Tiêu thậm chí còn có thể nghĩ đến cái loại đau đớn khi còn nhỏ, cô nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy, Tô Mẫn ôm chặt cô.
"Tôi ở bệnh viện mỗi ngày ăn không ngồi rồi, ba mẹ cho tôi mua rất nhiều món đồ chơi, thậm chí còn lắp TV nữa, nhưng mà mỗi ngày tôi chỉ xem cậu bé rồng mà em cho tôi, tôi luôn nhớ kỹ, em đã nói, chỉ cần tôi xem xong em sẽ trở về, nhưng mà......" Lâm Tiêu Tiêu nhẹ nhàng thở dài: "Tôi nhìn một lần rồi lại một lần, xem xong một lần rồi lại một lần, em trước sau vẫn không hề trở về."
Khi đó, Lâm Tiêu Tiêu giống như một đứa ngốc vậy.
Mỗi một lần, mỗi khi xem xong cái đĩa cuối cùng thì cô đều sẽ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tưởng tượng đến việc Tô Mẫn lập tức trở về, sau đó tràn ngập chờ mong mở to mắt, nhưng mỗi một lần......!Chờ mong càng lớn, thất vọng càng lớn.
Có một lần, cô mở to mắt, đsung lúc cửa bị đẩy ra, trái tim của Lâm Tiêu Tiêu đều sắp nhảy ra ngoài, lập tức từ trên giường bệnh ngồi dậy, nhưng cuối cùng, đẩy cửa ra lại là ba của cô.
Ngày hôm đó, cô thương tâm khổ sở một đêm.
Ba Lâm mẹ Lâm nhìn đau lòng muốn chết, rồi lại không có cách nào.
Thực ra hai người bọn họ cũng đã từng lén đi tìm nhà của Tô Mẫn, nhưng Tô Bồi là kiểu người có tính cách như thế nào cơ chứ? Nếu ông muốn cố tình trốn tránh ai thì sẽ không bị tìm được.
trong mắt Tô Mẫn đều là nước mắt, nàng chịu đựng không cho nó chảy xuống, hôm nay đã khóc quá nhiều lần rồi, không nên lại xúc động như vậy nữa.
Âm thanh của Lâm Tiêu Tiêu rất nhẹ nhàng: "Em thì sao? Mẫn Mẫn?"
Thực ra cô rất muốn hỏi thử xem vì sao nàng lại không trở lại, không biết cô sẽ khổ sở sao? Nàng không hề nhớ đến cô sao?
Nhưng mà......!không khí giống như bây giờ là điều mà cô chờ đợi lâu lắm rồi, cô không đành lòng đánh vỡ.
Tô Mẫn trầm mặc một lát, giọng điệu rất nhẹ nhàng: "Tôi thì vẫn luôn như vậy."
Trái tim của Lâm Tiêu Tiêu cuộn tròn một chút, cô biết trong lòng Tô Mẫn ẩn giấu rất nhiều chuyện, cũng biết muốn mở ra nàng trái tim không phải một ngày hai ngày, nhưng àm......!vẫn không tránh khỏi việc thấy đau đớn.
Buổi tối đi ngủ.
Lâm Tiêu Tiêu vẫn luôn cuộn người ở trong lòng ngực của Tô Mẫn, bắt lấy góc áo của nàng, Tô Mẫn biết cô suy nghĩ cái gì, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô: "Ngủ đi, tôi ở bên cạnh chị."
Lâm Tiêu Tiêu nháy đôi mắt xem nàng: "Vậy ngày mai thì sao?"
Hai tháng, 60 ngày, nháy mắt đã đi qua, cô muốn quý trọng mỗi một phút một giây.
Tô Mẫn buộc chặt hai tay: "Hai tháng này, tôi đều sẽ ở bên cạnh chị."
Để cho thời khắc đã từng có được nhau này dài thêm chút nữa đi.
Lăn lộn một ngày, đã trải qua cảm xúc vui buồn lẫn lộn, hai người đều cảm thấy mệt mỏi cực kỳ, rất nhanh đã ngủ rồi.
Có thể là do ăn quá nhiều đồ ngọt, nửa đêm, Tô Mẫn duỗi cánh tay lên đi uống nước, thình lình, nàng nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu nằm bên cạnh đang nhìn chằm chằm nàng.
Trong đêm tối, ngũ quan trên mặt cô nhìn không rõ ràng cho lắm, nhưng cặp mắt kia lại giống như trân châu đen, không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.
Tô Mẫn hoảng sợ: "Sao lại không ngủ vâjy?"
Lâm Tiêu Tiêu trở mình, quay phía sau lưng lại với Tô Mẫn: "ban nãy mới đi nhà vệ sinh xong nên không ngủ."
Tô Mẫn gật gật đầu, nàng không nghĩ nhiều cầm nước uống một ngụm, nhưng chờ lại nằm xuống, nàng lại cảm thấy không thích hợp cho lắm.
Nàng vẫn luôn không có ngủ, một lát sau, nàng cảm thấy Lâm Tiêu Tiêu lại quay người lại.
Tô Mẫn không nhúc nhích, giả bộ ngủ rồi.
Tuy rằng nhắm mắt lại.
Nhưng mà nàng lại có thể cảm giác được ánh mắt của Lâm Tiêu Tiêu vẫn luôn nhìn chằm chằm ở trên mặt của nàng.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Lâm Tiêu Tiêu nâng tay lên, sờ sờ lông mày của nàng, lại sờ sờ mũi của nàng, cuối cùng, dừng ở trên môi nàng.
Cô nhìn chằm chằm trong chốc lát, thân thể nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng hôn hôn môi của Tô Mẫn, thấp giọng nỉ non.
—— Mẫn Mẫn, tôi yêu em.
Bàn tay giấu dưới chăn của Tô Mẫn vẫn luôn giả bộ ngủ nắm thật chặt, bắt được khăn trải giường.
Nàng biết, Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy quyến luyến, lại không có cảm giác an toàn.
Luyến tiếc bỏ lỡ mỗi một phút cùng nàng ở bên nhau, lại sợ hãi giây tiếp theo nàng sẽ biến mất.
Thậm chí ngay cả lúc ngủ cũng nhìn nàng.
Giờ này khắc này thân thể của Tô Mẫn vẫn không hề động đậy như cũ, nhưng trái tim của nàng, lại đang đổ lệ..