Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 7




[7] – Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (7)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Hệ thống: “Ngươi không sợ hắn đem bán ngươi ?”

Hệ thống nhìn bộ dáng hoàn toàn không lo lắng của cậu, kinh ngạc hỏi.

Tả Ngôn thoải mái tựa vào ghế ngồi mềm mại, “Lo.”

Tả Ngôn: “Nhưng khi nhìn bộ dáng kia của hắn, hắn hẳn chỉ là một thiếu gia sống an nhàn sung sướиɠ đơn thuần, không có tâm tư đen tối, người trong nhà tương đối nghiêm khác, nên hắn nhát gan, không dám chịu trách nhiệm. Đến nội thành, hắn hẳn sẽ ước gì ta nhanh chóng xuống xe.”

Hệ thống đối cậu có thêm vài phần kính trọng, “Vậy còn mục tiêu ?”

Tả Ngôn: “Quỷ biết hắn nghĩ cái gì !”

Nhập mộng sư mặc dù là bác sĩ tâm lí nhưng cậu chỉ mới thực tập thôi.

Xe chạy trêи đường thực vững vàng, bên trong xe có mở hệ thống sưởi, Tả Ngôn mơ mơ màng màng ngủ quên.

Cứ tưởng đang nằm trêи chiếc giường một mét tám nhà mình, tuỳ ý quay qua quay lại hậu quá chính là từ ghế ngồi té xuống sàn xe.

Tả Ngôn không hề bị ảnh hưởng, chép miệng, ngủ tiếp.

Mà Đổng Đán ngồi ở đằng trước lại kinh hồn táng đảm, hắn vừa mới lấy lại tinh thần từ trong hoảng sợ, nhưng hắn vẫn không thể làm rõ người ở đằng sau rốt cuộc là người hay quỷ !

Lúc trước cậu nói muốn đi nội thành, đôi mắt tối đen như mực nhìn chằm chằm hắn, hắn dám không đồng ý sao ?

Nhưng mà hiện tại đã tỉnh táo lại hơn chút, bên trong xe vang lên tiếng hít thở cực kì rõ ràng.

Quỷ sẽ hít thở à ?

Đương nhiên là không !

Đổng Đán trầm tĩnh lại, sau đó cơn tức giận bộc phát, người này dám giả quỷ hù doạ mình ! Nhất định phải xử lí cậu ta !

Nhưng khi hắn nhìn đến chỗ ngồi phía sau không có người, cả người hắn tóc gáy dựng đứng.

Đột nhiên dừng xe !

Nhìn lại lần nữa, chỗ đằng sau thật sự không có người !

Môi run run, nhấn mạnh chân ga phi thẳng ra ngoài, đời này đánh chết hắn cũng không dám quay lại cái chỗ quái quỷ này !

Chân ga nhấn một cuối, trực tiếp chạy về tới nhà, lưu loát mở cửa xe, không hề dám nhìn chỗ phía sau một cái.

Hấp tấp vọt vào phòng, thanh âm cười đùa bên trong vang lên không ngừng.

Đổng Đán đặt ʍôиɠ ngồi giữa đám người, có người tò mò, “Cậu không phải đã cùng mỹ nữ ra ngoài chơi xe chấn hay sao, sao lại về nhanh như vậy ?”

Đổng Tán tái mặt, “Gặp quỷ.”

Tả Ngôn chợp mắt một cái liền ngủ thẳng đến hừng đông, sau đó mơ mơ hồ hồ rời khỏi bãi đỗ xe, sau đó hệ thống cảm giác sai sai đánh thức cậu.

Hệ thống: “Ngươi sốt rồi.”

Tả Ngôn xoa đầu, “Chưa có chết.”

Một thân tạo hình này của Tả Ngôn buổi tối là “Trinh tử đại chiến Bạch Tố Trinh”.

Còn ở ban ngày, trong mắt những người khác gọi là coser không chuyên nghiệp.

Gần đây bên nước ngoài có một nhóm hoá trang thành cương thi ban ngày ban mặt đi dạo phố, kỹ thuật tốt hơn cậu rất nhiều.

Nhưng mà mùi vị trêи người Tả Ngôn cùng bộ dáng lảo đảo sắp ngã của cậu cũng đủ cho những người khác tránh cậu thật xa.

Một dì lớn tuổi cầm giỏ rau xanh nhìn bộ dáng đứng ở lề đường cái nhìn xung quanh của cậu, lắc lắc đầu.

“Cầm.”

Một tờ mười nhân dân tệ dính chút rau xanh được đưa đến trước mặt cậu, Tả Ngôn có chút mơ hồ, có ý gì ?

Thấy cậu không cầm, dì lớn tuổi nhét tiền vào tay cậu, sau đó nói, “Nhóc con, tuổi còn trẻ thì mau đi tìm việc làm.”

Sau đó thấy bộ dáng thờ ơ như trước của Tả Ngôn, thở dài bước đi, trong gió truyền đến tiếng của dì lớn tuổi.

“Mới nhiêu đó tuổi đã đi ăn vạ…”

Tả Ngôn nhìn bóng dáng của dì lớn tuổi, lại nhìn tờ tiền, vô cùng suy yếu nói: “Tôi không có đi ăn vạ…”

Hệ thống an ủi cậu, “Đúng, kiểu như ngươi không phải gọi là ăn vạ, mà là ăn xin.”

Tả Ngôn cầm tờ mười nhân dân tệ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt trời, cảm thấy hoa mắt, “Không cần quan tâm ta là gì, hôm nay không phải đói.”

Nói xong cầm tiền đi mua một chai nước, mua một ổ bánh mì.

Mặc kệ ánh mắt của những người khác mà tìm một góc tường ngổi xổm, ăn xong ổ cứng ngắc này, chai nước cũng uống hết phân nửa.

Tuỳ tiện tìm vài tờ báo sạch sẽ lót dưới ʍôиɠ, “Cố Tranh chừng nào mới về ?”

Hệ thống: “Không biết.”

Cách Tả Ngôn không xa là một đống rác, cậu không dám nhìn, sợ nó bẩn thỉu đến mình phải nôn.

Tả Ngôn: “Hơi hôi.”

Hệ thống nhìn một vòng, “Tìm chỗ khác.”

Tả Ngôn dựa vào vách tường, “Hết sức, đi không nổi.”

Trong chốc lát cậu còn nói thêm: “Cầu mong Cố Tranh mau trở lại.”

Hệ thống trầm mặc không nói gì.

Cố Tranh lái xe trở lại biệt thự, di động vang lên.

“Cố ca, lần này thật xin lỗi, tôi cứ tưởng không khác mấy so với đồ án anh đang tìm…”

Cố Tranh mở cửa xe, “Không sao.”

“Ai, yên tâm đi Cố ca, lúc này tôi sẽ nhớ thật kĩ, nếu phát hiện manh mối sẽ kêu người nói cho anh.”

“… Ừm.”

Cố Tranh cúi đầu nhìn vật dưới chân, một nửa quen thuộc đồ án khiến đồng tử của hắn co rụt lại !

“Dương Tử, giúp tôi tìm một người.”

Hai giờ sau.

Cố Tranh đi đến chỗ rẽ, liếc mắt một cái liền thấy được người đang cuộc mình tại góc tường.

Trêи tóc rớt xuống một tầng tro bụi, vết máu dính trêи quần áo đã biến thành màu đen.

Như nghe được tiếng bước chân, người đang cuộn tại góc tường chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt hơi nhíu, đôi môi tái nhợt khẽ nhếch, thanh âm khàn khàn phun ra hai chữ.

“Cố Tranh…”

.

HLTT: Muốn dùng một câu để hình dung tâm trạng của bé Tả cuối chương này thì chính là “Anh là ánh sáng chói loá cứu rỗi cuộc đời đen tối của em.” :))))))))))))))))))))))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.