Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 26




[26] – Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (26)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

“Đến đây nói nghe xem, sao cậu chỉ được rõ ràng cái thứ này hay vậy ?”

Tả Ngôn nói, “Bởi vì tôi từng thấy rồi.”

Sắc mặt Hoàng Nghiêu trầm một chút, “Cậu từng gặp ở đâu ?”

Tả Ngôn nói, “Trong lúc tôi còn sống.”

Nói xong Tả Ngôn không biết vì sao mà cảm thấy có chút kiêu ngạo.

Nhận ra suy nghĩ của bản thân hơi sai sai, Tả Ngôn hỏi hệ thống có phải cậu xảy ra vấn đề hay không, chút chuyện này sao có thể làm cậu kiêu ngạo.

Hệ thống: “Chắc là do giống loài của ngươi khác với bọn họ.”

Tả Ngôn: “Nói tiếng người.”

Hệ thống: “… Dựa theo niên đại mà tính, ngươi đã là đời tổ tông của bọn họ.”

Tả Ngôn trầm mặc, nửa ngày sau mới nói, “Nghe ngươi nói như vậy, thật sự có chút thích.”

Mà sau khi nghe Tả Ngôn nói, cảm xúc của ba người ở đang có vẻ trầm mặc, tuy đã sớm biết cậu không phải người sống, nhưng nghe chính miệng cậu nói lại vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Triệu Lục nghẹn nửa ngày mới nặn ra được một câu, “Nén bi thương.”

Tả Ngôn: … “Cám ơn.”

Cố Tranh vuốt vuốt chén trà trong tay, hỏi, “Vậy cậu đã thấy qua mấy cái bình sứ xanh này rồi ?”

Ánh mắt của hai người còn lại loé sáng, dời tầm mắt chăm chú nhìn cậu.

Tả Ngôn kinh ngạc nhìn Cố Tranh, sao anh ta biết được đây không phải cái bình duy nhất ?

Tả Ngôn nhíu mày suy nghĩ, ký ức trong đầu của cậu loé lên rồi biến mất, nửa ngày sau mới không quá xác định nói: “Hình như là… bốn cái.”

Triệu Lục giật mình nói, “Cái thứ này có bốn cái lận hả ? Còn phải tốn bao nhiêu tiền nữa ?”

Tả Ngôn rất muốn vỗ vai của gã nói, thật sự cũng không quý lắm đâu, bán cái biệt thự này chắc cũng vừa đủ.

Hoàng Nghiêu đứng ở một bên nói, “Tiền không quan trọng, quan trọng là ở đâu mới có thể mua đủ mấy cái còn lại.”

Nếu thật sự dùng tiền liền có thể mua được, vậy đơn giản quá rồi.

Trước mắt chỉ mới tìm được một cái bình này, những cái bình còn lại nếu không nằm trong tay người khác, thì càng có khả năng là nằm trong mộ huyệt chưa được khai quật.

Hà Chi Dứu nói cậu đã từng thấy qua bốn cái bình y đúc nhau, vậy cũng không phải quá nhiều, chứng minh bình này không được sản xuất hàng loạt, cũng không phải theo cặp, cũng thuyết minh nó không phải chỉ là vật trang trí.

Bốn, số lượng này không phải bình thường, mà là cố ý.

Như vậy, trêи chiếc bình có phải có manh mối liên quan đến nguyền rủa trêи người của Cố Tranh không đây ?

Cố Tranh nhìn hoa văn trêи mặt bình, suy nghĩ sâu xa.

Ngay lúc hắn vừa nhìn vào chiếc bình sứ lần đầu thì đã thấy được một cái đồ án đặc biệy, mà vừa nãy bộ dáng Hà Chi Dứu dùng tay để miêu tả đồ án, lại cho hắn thêm một chút linh cảm.

Nhìn lão đại đang tự ngẫm nghĩ, Triệu Lục ngồi bên cạnh lại có chút không thành thật, gã là một người không thể ngồi yên cả ngày.

“Cậu bạn Tiểu Hà, thân phận trước kia của cậu rốt cuộc là gì ?”

Tả Ngôn lắc đầu, “Không biết.”

Cho dù cậu biết cũng sẽ không nói, thân phận này của cậu nghe nói có quan hệ đến nguyền rủa của Cố Tranh, cậu phải loại trừ cái mối nguy hiểm này.

Triệu Lục tiếp tục hỏi, “Vậy tại sao phần mộ của cậu lại sạch sẽ (rỗng tuếch) như vậy ?”

Gã cũng đạo mộ mười mấy năm rồi, ngay cả mấy đại mộ thời cận đại ít nhiều gì cũng mang theo một vài vật bồi táng, không cần quan trọng vấn đề đáng giá hay không, ít nhất cũng phải có một món bồi theo.

Đại mộ Võ Lăng Sơn huyên náo tuyên truyền lâu như vậy, không nghĩ đến không chỉ mấy vài người, mà cuối cùng đến chỗ chủ mộ đến ngay cả một cọng lông cũng không có.

Trong quan tài vậy mà còn có một xác sống !

Loại cảm giác này còn nghẹn khuất hơn vào mộ thất đã bị quét sạch nhiều.

Cái tâm tình này cũng giống như ở trêи mạng chat với một mỹ nữ, trong bồi hồi khó nhịn liền hẹn buổi tối gặp mặt, cuối cùng gặp mặt lại phát hiện ra là một tên nam nhân.

Tả Ngôn trầm mặc nhìn gã, “Anh trộm là mộ của tôi.”

Triệu Lục gật đầu, “Không sai.”

Tả Ngôn cười nhẹ nói, “Vậy tôi làm sao biết chuyện sau khi tôi chết.”

Tả Ngôn vi cười nói, “Ta làm sao biết ta chết sau sự.”

Hơn nữa anh không biết là hỏi một người chủ mộ vì sao khi hắn chết lại không chôn cùng vật bồi táng việc này rất tổn thương người à ?

Ai.

Triệu Lục nghĩ nghĩ rồi nói, “Cũng đúng.”

Sau đó lại vỗ vỗ bả vai của cậu, vẻ mang an ủi, còn trẻ như vậy đã chết, trong quan tài lại không hề chôn cùng một cái vật bồi táng, vậy mới thấy được lúc còn sống cuộc sống có bao nhiêu cực nhọc khó khăn.

Hoàng Nghiêu nhìn Tả Ngôn, vuốt cằm đánh giá, “Thật ra chuyện tôi tò mò nhất chính là sao cậu có thể còn sống.”

Tả Ngôn thầm cười ha hả, tôi cũng tò mò.

Cố Tranh ngồi một bên đột nhiên đưa tay vẽ vẽ vài đường theo hoạ tiết trêи mặt của bình sứ xanh.

Ba người cũng biết hắn chính là nhận ra gì đó nên không tiếp tục đùa giỡn.

Trong mắt Cố Tranh, đường hoạ tiết này ngày một rõ ràng, cuối cùng hợp thành…

“Triệu Lục, gọi điện thoại cho Dương Tử, kêu cậu ta điều tra rõ xuất xứ của cái bình này.”

Triệu Lục gật đầu, sau đó đứng lên bắt đầu gọi điện thoại.

Hoàng Nghiêu hỏi, “Anh họ, anh phát hiện được gì rồi ?”

Cố Tranh nói, “Còn cần xác định thêm một bước nữa, lấy giấy bút đưa cho tôi.”

Hoàng Nghiêu rời đi, trong chốc lát lại lấy ra cuốn sổ và cây bút cùng Triệu Lục bước đến.

“Lão đại, Dương Tử bảo cho cậu ta nửa giờ.”

Cố Tranh gật đầu, cầm giấy bút.

Ba người bọn họ nhìn Cố Tranh một chút ngẩng đầu, một chút lại cúi đầu xuống vẽ vẽ gì đó.

Triệu Lục nhỏ giọng hỏi, “Đang làm gì đó ?”

Hoàng Nghiêu nhún vai tỏ vẻ hắn ta cũng không biết.

Trêи trang giấy màu trắng, ban đầu chỉ vài vài đường nét phác hoạ lộn xộn, sau đó chậm rãi biến thành một bản đồ giản dị.

Tả Ngôn đầy bội phục nhìn hắn, sao anh nhìn ra được vậy ?

Hệ thống hít một tiếng hơi.

Tả Ngôn, “Ngươi muốn nói gì.”

Hệ thống: “Gì cũng không muốn nói.”

Trong chốc lát sau, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Triệu Lục cầm lấy nhìn màn hình xong liền nói, “Lão đại, là điện thoại của Dương Tử.”

Lúc này vừa lúc Cố Tranh vẽ xong đường nét cuối cùng.

Sau khi nhận điện thoại xong, khoé môi Cố Tranh gợi lên một ý cười, “Triệu Lục, mau thu dọn đồ đặc, đi Tô Hà.”

Triệu Lục bên tiếng, “Được, nhưng mà lão đại, chúng ta đi Tô Hà làm gì ?”

Cố Tranh ý vị sâu xa nhìn cái bình sứ xanh trêи bàn, ánh mặt trời chiếu lên khiến nó mang thêm một tia tươi sáng, lộ ra màu sắc của men sứ.

“Lật thịt bánh chưng (xác ướp).”

————

Cố Tranh về nhà lấy vài món đồ, trước khi đi còn dặn dò Hoàng Nghiêu phải trông chừng Tả Ngôn.

Hoàng Nghiêu nói, “Anh họ, em có thể đi cùng với anh không ?”

Cố Tranh nói, “Không được, cậu quên cậu nhỏ đã nói gì với cậu rồi à ?”

Hoàng Nghiêu đương nhiên nhớ rõ, hắn ta cả đời này cũng không được xuống mộ, chỉ là hắn ta thật sự không cam lòng.

“Anh họ, tốt xấu gì em cũng là bác sĩ, em có thể giúp…”

“Cậu chuyện gì cũng không thể giúp !” Cố Tranh lãnh khốc cắt lời hắn ta, sau đó đứng dậy rời đi.

Hoàng Nghiêu chờ người đi xa, hung hăng đá khung cửa một cái.

Cố Tranh đi đến cửa chính, chợt vạt áo bị hai ngón tay nắm lại một góc.

Tả Ngôn nhìn hắn hỏi, “Này, vậy tôi có thể đi cùng anh không ?”

Cố Tranh hạ mắt nhìn ngón tay của cậu đang lo lắng mà run rẩy, “Không thể.”

Tả Ngôn nói, “Vậy chừng nào anh mới trở lại ?”

Cố Tranh nhướng mày, “Cậu hỏi cái này để làm gì ?”

Tả Ngôn quay đầu lại nhìn phòng khách lớn đầy trống trải, không nói lời nào.

Cố Tranh nhìn thái độ khác thường của cậu, nâng lên cằm của cậu, cúi đầu đến gần cậu, “Lo cho tôi ?”

Tả Ngôn không do dự gật đầu, vậy nên mang tôi đi theo chung đi.

Nhìn gương mặt đẹp trai trước mắt nhìn dựa vào càng gần, Tả Ngôn muốn lùi về sau trốn, nhưng vẫn nhịn được, cái tư thế đùa giỡn này riết rồi như thàn thói quen một cách thần kì.

Cố Tranh thản nhiên nói, “Cố gắng khôi phục ký ức, chừng nào cậu nhớ lại tôi sẽ trở về.”

Tả Ngôn thầm cười ha hả trong lòng, vậy anh không có thể nào về được nữa rồi.

Cố Tranh nhìn một bên tai đỏ ửng của cậu, xoay người rời đi.

Đi vài nước chợt nghe được tiếng bước chân dồn dập phía sau.

Quay đầu lại, thanh niên đang bưng ngực đứng phía sau hắn, thở dốc.

Tả Ngôn suyễn khí, nhìn vào mắt của hắn, “Anh sẽ không chết chứ ?”

Lúc Tả Ngôn hỏi vẻ mặt thật nghiêm túc, Cố Tranh híp mắt nhìn cậu, nói, “Sẽ không.”

Tả Ngôn: Tôi còn chưa xuống tay đó, vậy nên anh cũng không thể chết trong tay xác ướp.

Sau khi nói một câu như cam đoan, vẻ mặt Cố Tranh khẽ nhúc nhích.

Cùng lúc một tiếng cười khẽ truyền đến, đầu của Tả Ngôn bị giữ lại, một cái hôn hạ xuống.

Nhìn bóng lưng của nam nhân, Tả Ngôn đưa tay lau môi, cái này mẹ nó đâu phải hôn, chính là cắn !

“A !”

Khoé môi chắc chắn bị rách rồi, tên này nổi điên gì vậy ?

Với lại, lúc này xác định một trăm phần trăm tên này chính là cong.

Hệ thống: “Điều này chứng minh khoảng cách ngươi công lược thành công lại gần một bước.”

Tả Ngôn: “Công lược ? Ta nhớ rõ ta là tới khuyên hắn tự sát, lúc nào lại đổi thành tới công lược hắn rồi ?”

Hệ thống thở dài, “Ai biết được.”

Màn vừa rồi, video được bảo tồn xuống, đã được gửi đến phòng tối.

Tả Ngôn trở lại trong nhà, Hoàng Nghiêu đứng trước cửa nhà chính lạnh lùng nhìn cậu.

Tả Ngôn dừng bước, chợt cảm thấy có chút xẩu hổ, màn vừa rồi hẳn là bị hắn ta thấy mất rồi.

Cái loại gặm cắn môi giữa ban ngày ban mặt trước mặt người nhà này, tuy không phải do cậu chủ động, nhưng cậu vẫn thấy có chút tội lỗi.

“Cậu tốt nhất nên tránh xa anh họ tôi ra.”

Này chàng trai, lời này của anh cũng không đúng, anh họ của anh ở ngoài còn đang chờ tôi cứu đó.

Hoàng Nghiêu thấy cậu không nói lời nào, bước đến gần, nhìn cậu nói, “Nếu không tôi sẽ không nể mặt đâu, không nói đến vấn đề thân phận của cậu, nhưng anh họ tôi sớm muộn gì cũng phải lấy vợ sinh con, cậu cùng anh họ tôi không thể nào.”

A, một nhà các người thật nghiệp chướng, biết rõ anh họ của anh sống không lâu, còn muốn tìm vợ cho hắn, đây không phải là muốn nắm giữ cuộc sống của người khác à.

Hoàng Nghiêu thấy cậu trầm mặc không nói lời nào, liền nghĩ một người đột nhiên sống lại không hề quen biết ai, như vậy chuyện sinh ra tính ỷ lại với người đầu tiên mang cậu ta ra khỏi mộ huyệt âm u cũng thật bình thường, nhưng cũng chỉ có thể là vậy mà thôi.

“Cậu thích anh của tôi như vậy sao ? Hai người quen biết bao lâu ?”

Con mắt nào của anh thấy tôi thích anh họ anh ?

Tả Ngôn nhìn thanh niên đẹp trai trước mắt, đẹp trai vậy mà sao đôi mắt lại không tốt chứ ?

Thấy cậu lại không nói lời nào, Hoàng Nghiêu cũng không hỏi thêm, “Cậu tự giải quyết cho tốt đi.”

Nói xong quay đầu lại muốn đi, chợt nghe người phía sau nói, “Anh có muốn đi theo Cố Tranh đến Tô Hà không ?”

Hoàng Nghiêu quay đầu lại, nhìn cậu, “Có ý gì ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.