Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 127




[127] – Phòng điều tra đặc biệt (9)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Tả Ngôn không biết cậu nên cảm thấy may mắn vì đã tìm được mục tiêu nhanh như vậy hay nên lo lắng cho chính cậu nữa.

Tư Già vậy mà lại xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa, thoạt nhìn địa vị còn rất cao.

“Lão đại, anh trở lại rồi.”

“Ừm.” Tư Già cầm túi hồ sơ trong tay đưa cho Hạ Ngọc, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi người Tả Ngôn.

“Cậu muốn rời đi ?”

Tả Ngôn thầm ở trong lòng mình giãy dụa một chút, 'người' ở nơi này đều không bình thường, nhưng đây cũng là một cơ hội tốt để tiếp cận mục tiêu.

Tư Già thấy cậu trầm mặc, từ bên cạnh cậu bước qua, “Đi theo tôi.”

Tả Ngôn đi theo sau lưng hắn, trêи người còn phải kéo theo Cát Lan, bé mập này từ nãy đến giờ đều thành thật lạ thường, nếu xem nhẹ cây măng càng ngày càng ngắn trong tay nó.

Những người khác dùng khuôn mặt mang ý cười nhìn theo hai người bọn cậu bước vào phòng.

Trong lòng cậu thầm nghĩ đây là một phòng làm việc, nhưng sau khi bước vào cậu mới phát hiện, phòng này so với tưởng tượng của cậu có chút khác.

Hệt như trong nháy mắt liền về đến thời cổ hậu, không cần biết là vật trang trí trêи bàn, hay là tranh cuộn treo trêи vách tường, hãy là cây trúc trước cửa sổ, thanh tĩnh, thanh u, ưu nhã.

Mùi thơm ngát mỏng manh phiêu tán trong không khí khiến lòng Tả Ngôn yên tĩnh trở lại.

Tư Già nhìn từ đầu đến chân cậu, có chút khó có thể liên hệ với bé gấu trúc thích nhõng nhẽo bán manh ở vườn bách thú.

“Muốn đi cũng không phải không được.

Thứ nhất, động đất ở vườn bách thú là do ngươi gây ra, động vật hoảng loạn, nhiều người bị thương, kiến trúc trong vườn sập xuống, vậy nên toàn bộ thiệt hại trong đó đều do cậu phụ trách, chỉ cần cậu ra khỏi cánh cửa này, cậu sẽ phải bồi thường một số tiền nợ thật lớn.”

Đợi đã, chuyện động đất này thì có liên quan gì đến cậu ? Tả Ngôn tự nhận cậu cũng chỉ là người bị hại lúc đó mà thôi.

Hai tay Tư Già đan nhau đặt trêи mặt bàn, cằm đặt trêи bắt tay, cặp mắt xếch sâu thẳm kia nhìn cậu.

“Trước khi biến hình cậu làm mọi thứ rối tung lên, khoản tiền bồi thường đối với cậu mà nói chính là một con số thiên văn, nếu cậu tự đem mình bán không chừng mới có thể trả đủ.”

Tả Ngôn cứng đờ, cái quái quỷ gì mà đắt như vậy ? Trong vườn bách thú giấu bốn thanh từ à !

Tư Già nhướng mày nhìn cậu, chuyển câu, “Nhưng mà buôn bán bảo vật quốc gia chính là hoạt động trái pháp luật, nói cách khác, cậu dám tự bán mình nhưng cũng không có ai dám mua.”

Tả Ngôn cảm thấy hiện tại cậu như một cây cải nhỏ bé giữa tiết trời mùa đông khắc nghiệt chịu sự giày vò của giá rét.

Hệ thống lựa chọn BGM cực kỳ hợp với tình hình bật lên, [Gió Bắc thổi~ bông tuyết bay~ ta là một ngọn cỏ nhỏ chẳng ai màng đến~ ôi cây cải~ ôi bi ai~]

Tả Ngôn: [… Cám ơn anh bạn tốt này đã đốt đi cái hồn bài hát.]

Hệ thống: [Không có gì.]

Toàn bộ hành trình Cát Lan đều nép mình phía sau Tả Ngôn, nó cảm thấy cái người trước mặt này có hơi đáng sợ.

Rõ ràng lúc trước khi thấy người này lại không có cảm giác gì, sao lại thay đổi vậy nhỉ ?

“Ưm~” Tư Kỳ, tên này nói gì thế ?

Tả Ngôn nghiêng đầu nhìn nó, cậu cực kỳ hâm mộ nó, không nghe hiểu tiếng người thật tốt.

“Hắn nói buổi tối sẽ cho mày thêm đồ ăn.”

“Ưm~” Nam nhân ông nhìn trúng thật đáng tin.

Tả Ngôn xấu hổ cười cười, trộm nhìn thoáng qua mục tiêu, may mà hắn nghe không hiểu tiếng gấu trúc.

Tư Già thấy hai chú gấu trúc đang ghé vào nhau nói gì đó, khoé môi gợi lên một nụ cười.

Nhưng do nắm tay chắn lại nên Tả Ngôn không nhìn thấy, trong đầu cậu vẫn còn đang nghĩ đến khoản tiền kếch xù kia, biến thành người còn phải đi trả nợ, cậu vẫn là nên về vườn bách thú bán manh thôi, được bao ăn bao ở.

Nhưng câu nói tiếp theo của mục tiêu liền đem cái suy nghĩ này của cậu đá đến bờ Đại Tây Dương.

“Đừng vội, đây mới là chuyện thứ nhất thôi.”

Tả Ngôn hỏi, “Còn chuyện gì nữa ?”

Cậu tìm cái ghế để tựa người vào, nếu không cậu sợ đến khi đối phương nói chuyện cậu liền không kiên trì nổi.

Tư Già đáp: “Thư hai, báo đốm cũng là sinh vật được quốc gia bảo vệ.”

Tả Ngôn không cần nghe hắn nói liền biết đã xảy ra chuyện gì, “Là nó công kϊƈɦ tôi trước, với lại tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Tư Già lấy một tấm ảnh ra, “Bên đội bảo vệ muốn cậu đứng ra chịu trách nhiệm hình sự.”

Tả Ngôn nhìn thi thể trêи tấm ảnh, rốt cuộc hiểu tại sao hệ thống lại nói cậu quá hung tàn, thi thể đều bị phân thành mấy mảnh.

Tả Ngôn nhỏ giọng than thở, “Tôi cũng không phải người.”

Vừa nãy chỉ là khoản nợ kếch xù phải trả, hiện tại đã bị ép đến mức sắp phải ngồi tù, nếu để hắn nói tiếp, không chừng cậu có thể bị hành hình ngay lập tức.

Tư Già nói: “Cậu hiện tại đang là hình người.”

Tả Ngôn: … Tôi biến trở lại được không ?

Tư Già nói tiếp, “Thứ ba, ngày cậu biến hình, có một hiện tượng lạ từ trêи trời giáng xuống đã khiến nhiều người chú ý, huống chi, bộ tộc gấu trúc vốn rất thưa thớt, hiện tại cậu như thịt Đường Tương vậy, chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này, coi chừng bị người khác bắt được, ăn vào bụng.”

Chỉ bằng mấy câu, cậu liền từ một người tự do biến thành vị Đường Tăng nợ ngập đầu phải ngồi tù.

“Vậy tôi nên làm sao ?”

Tư Già nói: “Tôi vẫn chưa nói xong.”

Còn nữa hả ? Ngay cả tử hình cũng phán rồi, vậy tiếp theo là gì ? Nhớ đến đám yêu ma quỷ quái bên ngoài, chẳng lẽ ngay cả biến thành quỷ cũng không buông tha cho cậu à ?

Sống không còn gì luyến tiếc.

Tư Già từ trêи ghế ngồi dậy, đến cửa gọi một người bước vào.

Hạ Bảo nhìn về hướng Tả Ngôn lộ ra hai má lúm đồng tiền, quay đầu lại nói, “Lão đại.”

Tư Già hỏi: “Chuyện tôi giao cho cậu như thế nào rồi ?”

Hạ Bảo đáp: “Đoạn video theo dõi ở vườn bách thú đã được xoá bỏ, những người có liên quan cũng được thôi miên xoá kí ức, hai chú gấu trúc cũng được làm hồ sơ qua đời.”

Tư Già nâng mắt nhìn thiếu niên đối diện, “Khoản tiền công kết thúc việc này cũng là do cậu trả, nói cách khác, cho dù cậu bây giờ muốn đi vậy phải trả tiền trước sau đó mới có thể rời đi.”

Hạ Bảo vừa nghe xong liền biết lão đại nhà bọn họ đang lừa người, dùng ánh mắt đồng tiền nhìn hai chú gấu trúc này, thật đáng thương mà.

Tả Ngôn mơ mơ hồ hồ gánh một món nợ thật lớn trêи lưng, sau đó bị người nam nhân trước mặt này lừa gạt kí kết một bản hợp đồng.

Mỹ danh viết, làm công kiếm tiền.

Làm việc không công, bao ăn bao ở, Tả Ngôn kí xong liền nhìn thời hạn bên trêи, sau đó một ngụm máu nghẹn ở cổ họng.

Mười năm, thật sự như phong kiến thời hiện đại.

Khế bán mình đã kí, từ này về sau vô duyên với tự do.

Sau khi Tả Ngôn sắp ra khỏi cửa mới sực nhớ, nhìn Cát tiểu béo đang ôm cánh tay cậu.

Như thế nào chỉ có cậu kí khế bán mình, còn anh bạn này thì sao ?

Tư Già rõ ràng đang đưa lưng về phía cậu, lại hệt như sau đầu có một đôi mắt nhìn thấy tâm tư của cậu, “Nó không có đủ năng lực trả tiền, huống hồ, nó là bị cậu liên luỵ, sự việc đó không có liên quan gì đến nó.”

Hạ Bảo đứng một bên nghe lão đại nói, yên lặng cúi đầu sờ sờ cái mũi, đều được biến thành người, loại chuyện bị liên luỵ tốt như vầy đi đâu tìm ?

Lúc chiều, có hai nam nhân mặc âu phục màu đen đến phòng điều tra.

Sau khi đến liền đánh giá Tả Ngôn cùng Cát Lan, đợi đến khi Tư Già bước ra, mới thu lại tầm mắt, khách khí chào hỏi với hắn.

“Tư tiên sinh, chúng tôi có một ít vấn đề về hai người bọn họ muốn thương lượng với anh một chút.”

Tư Già thản nhiên nói: “Vào trong rồi nói.”

Tả Ngôn ngồi ở một góc phòng, cúi đầu, giả vờ như không thấy đôi chân bay tới bay lui trước mặt.

Cát Lan hỏi: “Đây là con người ư ?”

Tả Ngôn mặt không đổi sắc, “Là diều đó.”

“Sao ông lại biết nhiều thứ vậy ?”

“Học tập khiến ta tiến bộ, vậy nên mới nói, phải học tập nhiều mới có ích.”

“Vậy sao ông lại có thể nghe hiểu tiếng của con người, còn biết nói chuyện nữa ?”

Tả Ngôn vỗ vỗ bả vai mập mạp của nó, lời nói thấm thía, “Chuyện này liền phải nói đế thiên phú, mày xem thiên phú của mày là ăn, về ăn uống mày lợi hại hơn tao.”

Cát Lan kiêu ngạo vỗ bụng của mình, “Đúng vậy, ông xem ông đã gầy thành thứ gì rồi.”

Trong mắt nó, gầy = xấu.

Tả Ngôn: … Không mao bệnh.

Hạ Ngọc lấy mấy cây măng và hai chai nước đưa đến trước mặt hai người bọn họ, “Lão đại có thể sẽ bàn chuyện thêm một lát nữa, đừng vội.”

Tả Ngôn trong lúc cô nói chuyện liền nhìn chằm chằm vào miệng của cậu, sợ giây tiếp theo đầu lưỡi liền sẽ từ bên trong rơi ra.

Nhận lấy cây măng đặt vào tay Cát Lan, ăn nhiều chút, nói ít lại.

Tả Ngôn hỏi: “Hai người vừa nãy là ai vậy ?”

Hạ Ngọc đáp: “Là người có quan ngành, chuyên phụ trách hai người các em, tình huống của hai người các em là loại tình huống duy nhất xảy ra hơn trăm năm qua, nên rất được bên trêи xem trọng.”

Hạ Ngọc cùng em trai của cô – Hạ Bảo như nhau, đều là người thích nói chuyện… hoặc có thể nói là quỷ.

Cũng có thể là do rất thích gấu trúc tinh – Tả Ngôn, cực kỳ quan tâm cậu, luôn luôn ở bên cạnh an ủi cậu để cậu đừng lo lắng, khát nước hay đói bụng nhất định phải nói với cô.

Còn nói lão đại nếu đã nhận tiền thì nhất định sẽ bảo vệ cậu.

Tả Ngôn lúc đầu chỉ là yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, khiến Hạ Ngọc không khống chế được bản thân mà vươn tay muốn sờ đầu cậu.

“Lấy tiền ?”

Sau đó Tả Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, doạ cô nhảy dựng, lưỡi thiếu chút nữa đã rơi ra.

Hạ Ngọc giải thích: “Em chính là giống loài quý hiếm, bên trêи vốn hẳn là tự mình bồi dưỡng em, nhưng hiện tại yêu ma quỷ quái quá nhiều, em cũng không dễ nuôi, nên cuối cùng mới quyết định bỏ tiền ra để em ở phòng điều tra của chúng tôi.”

Tả Ngôn hít sâu vào một hơi, “Tổn thất ở vườn bách thú không cần tôi đến bồi thường ư ?”

Hạ Ngọc nghe xong liền cười nói, “Người bên trêи đã xử lý tốt, đợi đã, có phải có người đã nói gì đó với em ?”

Tả Ngôn: … Đừng để ý đến tôi để tôi yên tĩnh chút đi.

Từ trong miệng đối phương cậu mới biết được, giống loài của cậu trân quý, một khi xảy ra chuyện đương nhiên sẽ có người của quốc gia xử lý, bồi thường khoản tiền kếch xù gì đó, chịu trách nhiệm hình sự gì đó, mọi chuyện đều không tồn tại.

Cậu bị lừa, còn kí một bản hợp đồng có chút nghiêm trọng và không bình đẳng.

Hạ Ngọc thấy vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của cậu, liền hiểu đã xảy ra chuyện gì.

“Không sao đâu, sau này làm quen là được rồi.”

Đợi đến sau khi hai người kia rời đi, Tư Già bước đến trước mặt cậu, tuyên bố cậu sau này sẽ ở chung với hắn.

Kinh ngạc, đồng tình, đáng tiếc ánh mắt đều cùng nhau dừng trêи người của cậu.

Tả Ngôn: … Đạo diễn mau cho đàn diễn viên thêm cơm đi.

“Làm sao, cậu không đồng ý ?”

Tư Già nhướng mày, ánh mắt lãnh triệt nhìn về phía cậu.

“Đồng ý !”

“Thật không ?”

Tả Ngôn chớp chớp đôi mắt, nhìn hắn bằng đôi mắt chân thành tha thiết.

“Còn Cát Lan thì sao ?”

Tầm mắt Tư Già nhìn lướt qua Cát Lan từ đầu đến cuối chỉ biết ăn, “Hà Đạt Hoa, cậu ta liền giao cho cậu.”

“Vâng.” Hà Đạt Hoa đẩy kính mắt, bay đến trước mặt Cát Lan vươn tay.

“Xin chào.”

Bàn tay đưa đến nhìn rất giống một cây măng, “Ưm~” Diều !

Tư Già liếc mắt nhìn cậu, Tả Ngôn yên lặng không nói, chuyện không liên quan đến cậu.

.

HLTT: Khổ thân anh Tư muốn đưa em về nhà mà bày trò đủ thứ :)) Ai thắc mắc tại sao thái độ anh quay ngoắc 180 độ từ không nóng không lạnh thành muốn ôm em về nhà thì sau này sẽ rõ :))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.