Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 102




[102] – Mỹ nhân có độc (20)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

“Cây quạt gì ?”

Tả Ngôn cầm chiếc đũa gõ mặt bàn, “Chiết Giao phiến trong Cảnh Vương phủ, đừng nói ngươi không biết.”

Tô Kha đáp: “Ta thật không biết.”

Tả Ngôn đưa mắt nhìn về phía người bên cạnh, giao cho anh đó, dù sao không phải cậu ta trộm thì chính là anh lấy, hai người tự thương lượng đi.

Tiêu Lưu Tuý trực tiếp đem mộc bài nhỏ kia ném lên bàn, Tô Kha vừa nhìn thấy thứ này liền chột dạ, vốn trộm đồ của hoàng gia không thể minh mục trương đảm như vậy, nhưng cậu ta nhất thời kiềm không được lòng hư vinh của mình.

Tả Ngôn cầm lấy một quả táo, chưa đợi bỏ vào miệng đã bị đoạt đi, đao pháp nhanh đến mức không thể nhìn thấy xoát xoát xoát tước da táo đi, sau đó mới trả về tay cậu.

Vừa ăn táo, vừa nghe Tô Kha biện giải, cậu ta nói cái gì mà không phải hắn ta làm nhất định là có người giả mạo muốn hãm hại, hạ thấp nhân phẩm của cậu ta.

“… Vị Cảnh Vương kia, kiêu sa ɖâʍ dật, trong phủ hắn thứ gì chẳng có, nếu là ta động thủ, nhất định sẽ lất Cửu hoàn lang ngọc trân quý nhất trong phủ của hắn, chỉ một cây quạt, chẳng đáng để ta ra tay.”

Tả Ngôn cắn quả táo rộp rộp, đây không chỉ mắng cậu, mà còn nhìn trộm trân bảo của cậu ư.

“Cửu hoàn lang ngọc ?” Tả Ngôn nhìn cậu ta nói.

Tô Kha nói: “Không sai, thứ đó có thể nói là thứ đáng giá nhất trong Cảnh Vương phủ.”

C*t, thứ đáng giá nhất Cảnh Vương phủ chính là ta.

Tiêu Lưu Tuý bước đến bên cạnh cậu, “Vương gia là vô giá.”

Tả Ngôn liếc mắt nhìn hắn, ý là bán không được à ?

Sau khi nghe được hai chữ 'Vương gia' này, biểu tình của Tô Kha dại ra trong nháy mắt, “Vương gia ?”

Tả Ngôn nói: “Ngươi còn muốn trộm thứ gì của Bổn vương nữa ?”

Tô Kha nhìn hai người trước mặt, nuốt nước bọt, “Cây quạt không nằm trong tay ta !”

Tiêu Lưu Tuý một bên lau lau đao, một bên hỏi: “Vương gia thích bộ vị nào của hắn ?”

Tả Ngôn nhìn nhìn, “Tay đi.”

Tiêu Lưu Túy nói: “Một cánh hay hai cánh ?”

“Tuỳ ngươi, không cần quá đẫm máu là được.”

Sau khi Tả Ngôn nói xong liền rời khỏi ghế bước ra cửa, không đành lòng nhìn hình ảnh kế tiếp.

Dạo quanh một vòng trong khách điếm, gặp được rất nhiều người ăn diện nhân sĩ giang hồ, miệng đều bàn luận việc kén rể của Ngu gia.

Ngu mỹ nhân không chỉ đẹp nhà nàng còn có tài phú, cưới nàng liền có thể một bước lên trời.

Một lão nhân vuốt râu mép cùng một người vạm vỡ nói mãi liền bắt đầu cãi lộn, ngay sau đó hai người phá cửa sổ bay ra, bắt đầu đánh nhau.

Tả Ngôn nhìn hai người, “Vị Ngu mỹ nhân kia hình như mới mười tám.”

Hệ thống: “Ừm.”

Tả Ngôn sờ sờ cằm, “Khiến ta nhớ đến hai nhân vật hoạt hình.”

Hệ thống: “Ai ?”

“Lão rùa thần trong 'Bảy viên ngọc rồng', và Quái vật trong 'Người đẹp và quái vật'.”

Hệ thống: … Ngươi sao lại não động như vậy hả.

Đợi khi hai người kia đánh đến lưỡng bại câu thương, Tả Ngôn lắc lắc đầu trở về, rồi tốt rồi, ngay cả tham gia đều đi không được.

Trở về phòng, bên trong vừa không có mùi máu tươi cũng không có tiếng kêu la, hai người ngồi mặt đối mặt, cùng trước lúc cậu rời đi không có gì khác nhau.

Nhưng, điểm khác biệt chính là, cậu vừa mới bước vào cửa, Tô Kha lập tức nói: “Cây quạt nằm trong đám đồ cưới trêи lôi đài luận võ của Ngu gia.”

“Ngu gia ?”

Tô Kha giải thích, sau khi cậu ta trộm được cây quạt liền bị người truy đuổi, khinh công của cậu ta tốt nhưng võ công lại kém, đêm cùng ngày liền thuận tay đem cây quạt giấu trong một cái rương, ai ngờ được đó lại là đồ cưới của Ngu gia, sau đó vẫn luôn được đặt trêи lôi đài luận võ.

Tả Ngôn: Đáng đời cậu dám trộm đồ của tôi, trộm xong còn quăng lung tung.

“Ta đều nói hết cả rồi, các ngươi thả ta đi đi.”

A ui, lớn lên không dễ nhìn nhưng nghĩ thật đẹp.

Tả Ngôn nhìn hắn ta cười cười, “Không có khả năng.”

Giữa trưa, nhân số xuất môn biến thành ba người, phương tiện giao thông cũng đổi thành xe ngựa.

Tả ngôn vừa ăn bồ đào được đặt bên cạnh, vừa lật xem quyển sách trêи tay.

Tập trung tinh thần, thoạt nhìn cực kỳ chuyên tâm.

Tiêu Lưu Tuý bất mãn việc cậu không để ý đến hắn, đưa đầu qua, “Ngươi đang xem gì vậy ?”

Tả Ngôn khép sách lại, liếc mắt nhìn hắn, “Qua bên kia.”

Tiêu Lưu Tuý càng thêm uỷ khuất, bồ đào cũng không đút, bóc một cái ném vào miệng của mình, Tả Ngôn trương miệng đợi một lúc, đợi không được liền tự mình sờ soạng một cái ném vào miệng, trong lúc này, tầm mắt của cậu vẫn không hề rời khỏi quyển sách trêи tay.

Tiêu Lưu Túy nhìn chất lỏng trêи môi cậu, lại nhìn bồ đào đã bóc vỏ trong tay mình, trong miệng đối phương lại càng toát lên vẻ mỹ vị.

Một hạt bồ đào được nhét vào miệng, Tả Ngôn chưa kịp nhai, một cái đầu liền tiến đến trước mặt cậu, một hạt bồ đào bị đầu lưỡi hai người tễ toái, chất lỏng chảy xuống bị Tiêu Lưu Tuý ɭϊếʍ sạch sẽ.

Vô ý liếc mắt xem nội dung trêи sách một cái, ý cười xuất hiện trong mắt, một bàn tay vói vào trong vạt áo.

“Ba.” Một bàn tay bị đánh ra.

Tiêu Lưu Tuý thu tay lại, thành thành thật thật ngồi về chỗ mà bóc bồ đào, đút Vương gia, chờ sau khi đối phương ăn, vươn đầu lưỡi ra ɭϊếʍ ɭϊếʍ ngón tay.

Tả Ngôn: … May là ta không 'đứng' nổi.

Hệ thống: ” 'Đứng' không nổi ngươi liền có thể ở trước mặt hai đại nam nhân mà xem tiểu hoàng thư à ?”

Tả Ngôn lật một tờ, “Ta đã đều không 'đứng' lên nổi rồi, còn không thể xem à.”

Trêи sách cơ bản không có chữ, toàn là hình vẻ, yêu tinh đánh nhau khí thế ngất trời, giữa mùa hè oi bức, cũng quá thích hợp.

Tả Ngôn: “Tư thế này không cảm thấy đau à ? Chỉ cần nghĩ liền thấy đau, ta đệt, sao có thể làm được hay vậy ?”

Hệ thống nhìn thoáng qua, trong động tác của hai người này tư thế của người nằm phía dưới có độ khó khăn khá lớn…

Hệ thống: Ngươi cũng đáng bị đè lắm.

Mà nội tâm của Tiêu Lưu Tuý – công hàng thật giá thật lại nghĩ là, tư thế kia Tiểu Thập tam nhất định sẽ cực kỳ gợi cảm.

Hệ thống nhìn hai người thở dài, vậy nên, đây là điểm khác nhau của công thật và thụ.

Toàn bộ hành trình Tô Kha đều không được đếm xỉa đến, hai người kia một chút cũng không phản ứng hắn ta, hệt như hắn ta vô hình.

Nếu khi trộm đồ cũng có thể không đếm xỉa đến hắn ta giống như vậy thì tốt rồi.

“Ta nói, không phải chỉ là một cây quạt à, các ngươi một người là Vương gia một người…” Xét thấy không biết người mặc hồng y là ai, Tô Kha nói tiếp: “Chẳng lẽ cây quạt đó có lai lịch gì ?”

Tả Ngôn nói: “Trân bảo các của ta chứa vô số bảo vật, ngươi cố tình chỉ trộm cây quạt đó, tại sao ?”

Tô Kha bị nghẹn trở về, “Đương nhiên là có người chỉ tên nên ta mới lấy.”

“Chỉ tên ?”

“Chính là có người chỉ tên muốn thứ đó của ngươi.”

“A ? Vậy hắn cho ngươi lợi lộc gì ? Mà đáng để ngươi mạo hiểm lớn như vậy.”

Tô Kha đáp: “Muội muội đã mất tích mười mấy năm của ta.”

Tả Ngôn từ cuốn sách ngẩng đầu lên, nhìn cậu ta một cái, “Người bảo ngươi trộm cây quạt là ai ?”

“Ta không biết, hắn che mặt, nếu không phải hắn nói đúng đặc điểm tướng mạo của muội muội ta, ta sẽ không tin hắn đâu.”

Tả Ngôn đáp: “Ngươi ngược lại là có gì nói đó.”

Tô Kha nhếch môi mỉm cười, “Ta đánh không lại hắn, nếu không nói thật thì sẽ chết rất thảm.”

Khoé môi Tiêu Lưu Túy gợi lên một nụ cười, cả người Tô Kha nhất thời buộc chặt lại, xem ra là sợ thực.

Tốc độ của xe ngựa trái ngược với cưỡi ngựa, chậm không chỉ là một giờ nửa giờ, Tô Kha nhìn phong cảnh thong thả di chuyển bên người, trêи người giống như đang bò một trăm tám mươi con rận.

Nghẹn trong chốc lát, kiềm không nổi bản tính nói nhiều, hơn nữa gương mặt của hai người trong xe này lại rất đẹp, nhất thời khống chế không được chính mình.

Bề ngoài của Tả Ngôn tuy tương đối lãnh đạm, nhưng cậu ta biết người này cực kỳ dễ nói chuyện.

“Vậy cây quạt kia có lai lịch gì vậy ?”

Tả Ngôn đáp: “Lúc ngươi trộm không hề hỏi thăm tin tức à ?”

“Hình như là được ngự ban, nhưng mà ngươi là Vương gia, Hoàng thượng ban cho ngươi nhiều đồ như vậy, còn thèm để ý một cây quạt ?”

Tả Ngôn đáp: “Lúc ngươi mất đồ sẽ không đi tìm à ?”

Tô Kha: … Có ai từng thấy lông trâu rớt liền đi tìm lông trâu chưa ? Nếu vậy thì thành cái dạng gì nữa ?

Lúc màn đêm sắp buông xuống thì đến được Lâm Châu, lúc này không có dư nhiều phòng trống như vậy, Tả Ngôn liền cùng Tiêu Lưu Tuý ngủ cùng một gian.

Cậu đều có thể cảm nhận được đối phương đỉnh trúng cậu, nhưng cũng không thấy hắn có thêm hành động nào.

Sau đó lại nghe được hắn nhỏ giọng than thở, “Tường cách âm quá kém, không thể để thanh âm của Chu Chu bị người khác nghe được.”

Tả Ngôn: … Chu Chu là cái quỷ gì ?

Mà Tô Kha ở một gian phòng khác cũng không rảnh rỗi, để cậu ta một mình ở một gian, sao hắn ta có thể không chạy ?

Đạp tung liền tung tăng bay đi, vừa rời khỏi khách điếm không quá ba dặm, liền bị trói chặt lại ném về phòng.

“Các chủ có lệnh, còn dám bước ra khỏi phòng nửa bước, giết không tha.”

Tô Khá cả người cứng ngắc nhìn nhìn một dàn cô nương thân mặc bạch y biến mất ở cửa sổ.

“Là đám nữ nhân điên của Vô Nhất Các… Đợi đã, Các chủ ? Tiêu Lưu Tuý !”

Tô Kha như một cái bánh xe gãy mà ngã xuống giường, cậu ta đã nói sao thủ pháp giết người hôm đó sao lại nhìn quen mắt như vậy, thì ra là Tiêu Lưu Tuý !

Trong đầu hiện lên cảnh mấy năm trước lúc cậu ta trộm đồ đi ngang qua một tự viện, trước mặt vị hồng y nam nhân nằm một đống thi thể, thi thể của bọn họ tất cả đều bị phân liệt.

Lúc ấy cậu ta ngay cả mặt đều không dám nhìn liền co giò bỏ chạy, mãi về sau cậu ta mới biết được người đó là Tiêu Lưu Tuý.

Triệt để chết tâm việc chạy trốn, rơi xuống tay người nam nhân này, cũng không biết còn có thể còn sống mà ra ngoài hay không.

Nhưng mà, Các chủ Vô Nhất Các thích nam nhân, còn là Vương gia ?

Tả Ngôn không hề hay biết có một người ở cách vách nhắc đến tên cậu cả đêm, cậu ngủ rất ngon.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Tiêu Lưu Tuý nói hắn phải ra ngoài có chút việc, nhất định phải hôn hôn cậu một chút mới bằng lòng đi.

Tả Ngôn: Tôi có xin anh đi ra ngoài à ?

Mấy phút đồng hồ sau…

Tiêu Lưu Tuý cảm thấy mỹ mãn mà rời khỏi, Tả Ngôn lau miệng một phen.

“A.”

Môi bị rách một chút rồi, vị đại gia này, anh thuộc giống cún hả, nhào lên không gặm thì là cắn !

Tô Kha đợi người đi rồi mới dám lại gần, “Có muốn bôi chút thuốc không ?”

Tả Ngôn chỉ nhìn cậu ta, không một tiếng động nhìn chằm chằm.

Tô Kha gãi gãi đầu, “Nếu không chúng đến chỗ lôi đài kia trước đi.”

Tả Ngôn suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng ổn, dù sao bọn họ dù muốn lấy cây quạt cũng phải đợi đến khi lôi đài chấm dứt, nếu không, thì không chỉ đơn giản là vấn đề tạp bãi.

Vừa mới đến ngoài lôi đài, liền bị vây kín không một khẽ hở, Tả Ngôn ngửi thấy trong đáp người một hương vị mồ hôi nồng đậm, đầu đều choáng, thầm an ủi mình, chút nữa liền ổn, tập quen là được.

Nhưng mà một lúc sau, Tả Ngôn vẫn nhịn không được, chen khỏi đám người ngồi xổm ở một góc, sắc mặt hung dữ.

Ai mà lại có cái mùi độc khí như vậy hả ! Lúc sáng ăn bánh bao rau hẹ à !

Vừa quay đầu lại, Tả Ngôn sửng sốt, “Ngươi đây là…”

Tô Kha cúi đầu, “Quen rồi.”

Trêи tay nắm ba bao tiền túi, trêи thắt lưng nhiều thêm hai khối ngọc bội, trêи ngón tay còn đeo một chiếc nhẫn vàng.

Như vậy mà vẫn chưa bị đánh, cậu cũng may ghê.

Hai người đứng trong góc nhỏ nhìn một lúc, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của mỹ nữ phe phẩy quạt tròn trêи đài cao.

“Ta nói, ngươi có biết nam nhân kia mang thân phận gì không ?”

Tả Ngôn đáp: “Nam nhân nào ?”

“Tiêu Lưu Túy.”

Tả Ngôn nghiêng đầu, “Ngươi có ý gì?”

“Ngươi có biết trêи giang hồ có một Vô Nhất Các không ?”

Tả Ngôn đáp: “Không biết.”

Tô Kha bắt đầu phổ cập các nữ nhân trong Vô Nhất Các có bao nhiêu khủng bố, cậu ta biết trong phủ đối phương có vô số nam sủng nữ hầu.

“Nhưng đáng sợ nhất phải nói đến Các chủ Vô Nhất Các, võ công cao cường, thủ đoạn độc ác, hơn nữa nghe nói hắn thích huyết thành nghiện, từ khi hắn tiếp nhận Vô Nhất Các, liền triệt để biến thành tà phái, mà ngay cả toạ ỷ của hắn, dùng đều là da người…”

Tả Ngôn: … Cậu đang kể chuyện kinh dị hả ? Không thể không nói có chút bình thản.

“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì ?”

“Ta muốn nói chính là, Các chủ Vô Nhất Các tên là Tiêu Lưu Tuý.”

Tả Ngôn: “A.”

Tô Kha cho rằng cậu vẫn nghe không hiểu, nói, “Vị Tiêu Lưu Tuý của người cùng Tiêu Lưu Tuý mà ta nói là cùng một người !”

Tả Ngôn: “A, ngươi bao nhiêu tuổi ?”

Tô Kha: “… Mười bảy.” Hai người bọn họ đúng thật là như hai tên ngốc.

Tả Ngôn nhìn bộ dáng bị đánh đánh của cậu ta, như vậy đơn thuần cũng chỉ có thể làm tên trộm vặt, không chỉ vậy, bị lừa còn giúp người ta đếm tiền, không đủ còn đưa thêm.

Nhóc con, vẫn còn rất nhỏ a.

Hệ thống: “Cuối cùng cũng gặp được một cái so ngươi còn ngốc hơn.”

Tả Ngôn: “Nói bậy cái chuyện đương nhiên gì vậy.”

Đúng lúc này, từ phía xa truyền đến một trận xôn xao.

Xa xa, một toàn kiệu màu trắng chậm rãi đến gần, lụa trắng di động, mơ hồ lộ ra thân ảnh người bên trong toạ ỷ.

Lực chú ý của Tả Ngôn dừng trêи vài nữ nhân đang nâng kiệu.

Cánh tay hữu lực quá !

“Vô Nhất Các!”

.

HLTT: Hế lô mọi người, tui đã comeback rồi đây ! Dạo gần đây do mình bận học hành thi cử nên đã bỏ bụi bộ này khá lâu rồi, thành thật xin lỗi các reader TTATT =3= Vì mình thi xong rồi cũng khá rảnh, nhưng vẫn chưa biết lịch học sắp đến ra sao, nên chương mới sẽ được cập nhật không ổn định, nhưng mình sẽ cố gắng up ngay lúc rảnh. Btw, “Dậy đi đừng mơ nữa” đã đi được một nửa chặng đường rồi đó !!! Cám ơn các bạn trong suốt thời gian qua đã ủng hộ mình vẫn bộ truyện này nha~ Gửi ngàn lời thương yêu =3=

P/s: Vì đã biết được độ tuổi của Tô Kha nên từ chương này sẽ xưng hô Tô Kha từ “hắn ta” thành “cậu ta”, các chương còn lại lúc nào có thời gian thì sẽ chỉnh sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.