Đây Chốn Bình Yên

Chương 6: Ngẫu nhiên là nghiệp duyên




Giáo viên chưa vào lớp thì vẫn là sự ồn ào quen thuộc. Ở cuối phòng học, nơi mà sự chú ý gần như bằng con số không, cũng là nơi dễ tìm thấy sự tự tại, bình yên: Có bóng hình của một mình Lục Hàn Anh. Hàn Anh chậm rãi nhìn đồng hồ rồi tháo tai nghe, song ánh mắt liền rơi vào khoảng trống bên ngoài khung cửa sổ. Những cơn gió nhẹ vi vu thổi vào thật dễ chịu, đồng thời rất hay gợi lên cảm giác buồn ngủ. Lại nói, dạo gần đây Hàn Anh cô thường xuyên thức khuya dậy sớm, bây giờ thực sự rất muốn gục xuống bàn. Nhìn những đám mây trắng hờ hững trôi trên nền trời xanh vắt một màu, cô đưa tay che miệng ngáp rồi day day mi tâm, nghĩ: "Thật muốn ngủ. Có điều, ngủ không được!" Với vị trí thuận lợi để làm việc riêng trong lớp như vậy, e rằng Lục Hàn Anh không thể ngủ chứ không phải không được ngủ. Bởi cô biết, một lát nữa, lớp học sẽ còn ồn ào hơn bây giờ.

Không bao lâu, Thùy lão sư vào lớp - cũng là chủ nhiệm của lớp A13. Kế tiếp là thời điểm hai học sinh mới xuất hiện, cả lớp lập tức náo nhiệt ngay sau khi mới được chấn chỉnh trật tự, hệt như trận thủy triều đột ngột dâng trào, ập tới bất ngờ. Cốp! Lục Hàn Anh cau mày, xoa xoa chỗ trán bị đập xuống bàn. Cơn đau truyền đến làm cô một phen tỉnh ngủ. Đâu đó có một ánh nhìn rơi vào bóng hình của nữ sinh ấy. Hàn Anh không hay biết gì, lười biếng chống tay lên cằm, nhắm mắt lại. Còn Thùy lão sư, trước sự nhiệt tình không cần thiết của lớp A13 với học sinh mới, thầy lại phải mất công đập thước, gõ bàn, răn đe lũ học trò. Trong lúc đó, Lý Chương quét mắt một lượt mà không đổi lấy được một sự hứng thú nào. Cậu bực mình, huých tay Ngôn Tử Minh hỏi:

- Nhìn cái gì vậy? Lũ người phiền phức này thì có gì đáng để nhìn?

Ngôn Tử Minh không đáp nhưng lại để lộ ý cười nhàn nhạt trên môi. Rơi vào tầm mắt Lý Chương, cậu không tự chủ mà nổi da gà, trong đầu hiện ra nghi vấn: "Cái quái! Tên tảng băng này rất ít khi cười. Thế thì đây là biểu tình quỷ dị gì đây?" Không gian lớp học bây giờ chỉ còn lại tiếng xì xào, thầm thì nho nhỏ. Thùy lão sư hắng giọng giới thiệu sơ lược về hai học sinh mới, cơ bản đều giống trong hồ sơ. Mọi chuyện diễn ra không khác dự đoán trong đầu Lục Hàn Anh là bao. Duy có một chuyện cô không nghĩ tới, cũng chưa từng nghĩ nó có khả năng xảy ra. Lục Hàn Anh đột ngột mở mắt vì bất ngờ bị Thùy lão sư gọi tên:

- Em Lục Hàn Anh, chuyển chỗ ra đầu bàn. Em Ngôn Tử Minh ngồi vào chỗ em Lục. Còn em Lý Chương ngồi trên em Ngôn.

Hàn Anh nghe xong giật giật khóe miệng, chầm chậm đứng dậy. Ngôn Tử Minh và Lý Chương cũng đã dừng chân chỗ cuối lớp. Một khoảng im lặng, ba cặp mắt chạm nhau. Ngay lúc đó, tiếng của Thùy lão sư vang lên:

- Được rồi, các em nhanh chóng ổn định vị trí. Chúng ta chuẩn bị vào bài học.

Soạt! Chớp mắt cái, ba người đã vào chỗ ngồi mới. Động tác linh hoạt, thái độ trầm ổn, sự yên ắng xa lạ dễ dàng khiến người ta cho rằng đây là lần đầu bọn họ gặp nhau, nếu không phải trước khi chuông reo đã có một trận ồn ào. Xung quanh, rất nhiều ánh mắt ghen tỵ của nữ sinh chĩa thẳng vào Lục Hàn Anh, kèm theo vô số lời bàn tán. Lục Hàn Anh vẫn một vẻ trầm tĩnh, coi như không biết, mở sách ra. Kì thực, trong ngoài Hàn Anh không đồng nhất. Cô khẽ thở dài, nghĩ: "Ngẫu nhiên đến vậy là cùng. Nếu không phải học sinh mới do mình phụ trách e rằng còn tưởng đây là cố ý dàn xếp trước."

Phía bàn trên, Lý Chương vừa ngồi xuống ghế liền dựa lưng vào bàn sau, ngón tay liên tục xoay xoay cây bút. Bạn nữ cùng bàn còn đang thẹn thùng, xấu hổ, không biết mở lời ra sao hoàn toàn bị cậu ta phớt lờ. Cậu ném cho Lục Hàn Anh một nụ cười chào hỏi đầy ranh mãnh, ngụy trang bằng câu nói đầy sự thân thiện:

- Lại gặp nhau nữa rồi, bạn học Lục Hàn Anh. Tôi trước nay không tin vào duyên phận mà bây giờ cũng thấy chúng ta thật có duyên.

- Là nghiệp duyên.

Hàn Anh không nhanh không chậm đáp, ngẩng đầu nhìn Lý Chương bằng biểu tình: Không còn gì để bàn. Cậu ta quay lại thái độ thô lỗ quen thuộc, vất lại một câu:

- Gặp lại đồ xấu xí như cô, hôm nay nhất định toàn chuyện xui xẻo.

Dứt lời, Lý Chương ngồi thẳng người, gạt hết sách vở trên bàn sang một bên, chuẩn bị đánh một giấc. Nữ sinh ngồi bên cạnh đúng lúc đó thì bắt chuyện liền bị Lý Chương ngắt lời và nhận ánh mắt cảnh cáo từ cậu ta. Dẫu vậy cô gái này trên mặt vẫn viết rõ lên hai chữ thần tượng, song lại liếc xéo Lục Hàn Anh. Cô nhíu mày, phiền muộn: "Mấy người này không hiểu lí lẽ à? Có trách phải trách chiều cao lí tưởng của học sinh mới chứ." Kì thật, ngoài cuối lớp ra cũng không còn vị trí nào khác phù hợp hơn cho hai chàng trai cỡ mét tám, mét chín ấy. Quay sang một chút, Lý Chương đang vùi mặt xuống bàn mà ngủ, Lục Hàn Anh đánh giá bạn học này trong đầu: "Quả nhiên là người không giỏi ăn nói. Tuy nói năng khó nghe nhưng so với đột ngột miệng lưỡi linh hoạt, vẫn bớt dọa người hơn."

Trên bảng, Thùy lão sư vẫn say sưa với bài giảng. Cuối lớp, Lục Hàn Anh khẽ ngáp dài, trên khóe mi vương lại giọt nước mắt. Cô bị một đôi mắt màu lam ngọc bắt gặp. Đôi đồng tử ấy thật đẹp mang theo vẻ thanh lãnh khó gần. Rất nhanh, Ngôn Tử Minh quay đầu nhìn lên bảng. Vừa rồi cậu chỉ là vô thức nhìn. Cộc! Cộc! Có tiếng gõ bàn truyền đến từ bên cạnh. Thu vào tầm mắt của nam sinh là một mẩu giấy gấp đôi. Ngôn Tử Minh không tiếng động cầm lấy, đọc. Bên trong là nét chữ con gái, lại chỉ có một dòng: "Bạn cùng bàn, đừng tố giác tôi nhé." Bên cạnh, Lục Hàn Anh đã thu mình trong vòng tay, ngủ mất rồi. Giờ của giáo viên chủ nhiệm nổi tiếng nghiêm khắc, nóng nảy mà cô cũng dám ngủ!

~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.