Vương Du Hân ngã về đằng sau. Cậu ta chưa kịp hiểu câu nói ám chỉ cái gì, chỉ cảm nhận được một cơn gió lạnh tạt qua mặt. Một nam sinh không biết từ đâu xuất hiện, đang trợn mắt nhìn. Lục Hàn Anh nhanh tay túm cổ áo Du Hân lôi thật mạnh, vừa kịp tránh được cú đấm bất ngờ. Bằng không, hẳn là Vương Du Hân đang ôm mặt quằn quại dưới đất.
Hạ Vân Trang mặt mày hớn hở:
- Lâm Tấn ca! Lâm Tấn ca! Bọn họ bắt nạt em! Là cô ta, cái người mập mạp xấu xí ấy đã uy hiếp bọn em đấy.
Lâm Tấn nghe người con gái của mình bị ức hiếp, lửa giận cuồn cuộn nổi lên. Anh đảo mắt tìm đối tượng, lớn giọng:
- Nhỏ kia, mày ra đây! Dám bắt nạt tiểu Vân của tao à?
Vương Du Hân ý thức được tình huống, cuống cuồng lo lắng bảo:
- Đừng! Đừng đi! Anh ta là học tra có tiếng của trường đ...
Cậu chưa nói hết đã bị nữ sinh mình cản gạt ra.
- Chị Hàn Anh... - Nam sinh khóa dưới nơm nớp lo sợ.
Bình tĩnh như thế thực cũng khiến Lâm Tấn tò mò đây là ai. Nhưng dù là nhân vật cỡ nào đi nữa, đã động đến Hạ Vân Trang của hắn, hắn nhất định không bỏ qua! Lâm Tấn cười, nhìn một nữ sinh bước tới càng gần, gằn giọng:
- Mày chết chắc rồi!
Lục Hàn Anh ngẩng đầu, vuốt đám tóc lòa xòa trước mặt, gương mặt nghiêm nghị cùng đôi mắt tĩnh lặng lộ ra không thể rõ hơn. Lâm Tấn nhìn thấy mà sửng sốt: "Đây... Đây chẳng phải là..." Anh ta giật giật khóe miệng rồi sửa nó thành một nụ cười dễ coi hơn, nói:
- Chào em!
Đùng! Đám người Hạ Vân Trang như nghe thấy sét đánh ngang tai. Vương Du Hân và cậu nam sinh khóa dưới cùng bộ dạng mắt chữ O mồm chữ A, kinh ngạc không khép nổi miệng. Lục Hàn Anh thì ngẩn người, tiêu hóa hết đống thông tin mới nhập, song khẽ cười đáp:
- Lần đầu gặp.
Giọng nói nhẹ nhàng của đối phương làm anh không khỏi cảm thán. Anh ta hơi lúng túng, hỏi:
- Anh là Lâm Tấn. Em định đi đâu à? - Lâm Tấn đảo mắt nhìn xuống chồng sách liền nhận ra vấn đề - Ra là thư viện!
Tất nhiên đường tới thư viện không dễ qua nên người còn ở đây. Anh ta tự động tránh đường. Lục Hàn Anh bê sách lên, lúc đi ngang thì cúi đầu với Lâm Tấn, lịch sự mở lời:
- Cảm ơn!
Hàn Anh lướt qua đám người Hạ Vân Trang đang tức xì khói. Liền đó, Lâm Tấn kéo người của mình đi mất dạng. Lục Hàn Anh dừng lại, ánh mắt đong đầy suy tư, rồi cất bước.
Ở một góc rẽ hành lang, Hạ Vân Trang khó chịu vùng vằng hất tay Lâm Tấn ra. Cô chất vấn:
- Anh làm sao vậy? Tại sao không dạy cho cô ta một bài học?
Hai cô bạn khó hiểu không kém:
- Đúng rồi đấy! Lâm Tấn ca nhượng bộ cô ta như vậy, không những chúng ta bị mất mặt mà lần sau còn bị nhỏ Hàn Anh đó bắt nạt.
- Nhỏ mập đó rốt cuộc là ai mà anh coi trọng hơn cả việc đòi lại công bằng cho tiểu Vân chứ?
Lâm Tấn nghe xong nhíu mày, quát nhẹ:
- Cẩn thận lời nói của mình. Chuyện đúng hay sai bản thân còn không rõ hay sao?! Đừng tưởng anh không biết các em làm gì sau lưng anh! Hơn nữa, đừng bao giờ kiếm cớ gây sự với em Lục, người đó không nên đụng vào.
Anh dứt lời thì trầm mặc: "Người khiến cho anh Chương huy động anh em dẹp tiểu bang phố Hắc có thể dễ dàng đụng vào hay sao?" Hạ Vân Trang không cam tâm, tức giận đùng đùng, trước khi bỏ đi còn vất lại một câu:
- Anh thiên vị cô ta, anh không còn thương em nữa!
Lúc này ở trong thư viện, cậu nam sinh kia vẫn kiên trì bám theo Hàn Anh. Lại nói, cậu ta một tiếng chị Lục Hàn Anh, hai tiếng chị Hàn Anh mà cô vẫn chưa nhớ ra đối phương là ai.
Cậu ta nhỏ tiếng hỏi:
- Chị Hàn Anh, chị còn nhớ em không? Em từng được chị cứu trong thư viện này.
Thư viện?! Cứu người?! Trí nhớ Lục Hàn Anh trở lại thời điểm nửa tháng trước... A! Hôm học sinh mới chuyển tới, Lý Chương trong thư viện...
- Ra là em!
- May quá, chị nhớ ra em rồi! Em là Cố Bảo, học lớp 10a7. Sau hôm đó em muốn cảm ơn chị mà không có dịp gặp lại. Hỏi thăm cũng không thấy tin tức. Lúc lướt diễn đàn trường, có bài viết nhắc đến chị em mới biết chị là Lục Hàn Anh. Cảm ơn chị hôm đó đã cứu em thoát khỏi đàn anh Lý Chương.
Hàn Anh có chút kinh ngạc, có chút bồi hồi, trong lòng vương vấn ngọt ngào đong đưa. Người ta thường cảm khái bản thân đã vượt qua khó khăn, trót lọt thoát khỏi hố sâu song sẽ cố sức chạy thật nhanh chạy đua với nhịp chảy vội vã. Đến lúc ngừng lại nghỉ đôi phút, bất chợt nhận ra có người đã đưa tay giúp mình lúc hoạn nạn, nhưng làm sao để cảm ơn người ấy nhỉ? Muộn rồi... Thôi. Cố Bảo không quên, còn một mực ghi nhớ rồi tìm kiếm cô. Lục Hàn Anh cười, dịu giọng đáp:
- Chị chỉ đi ngang qua, cũng chưa làm gì, em không cần cảm ơn. Huống chi, hôm nay em lại cứu chị. Huề nhau!
Đây chính là giúp người giúp ta, làm việc tốt được báo đáp nhỉ?
- Chị thật tốt! - Cố Bảo nhìn cô cảm thán.
Không có đàn chị Lục chắc cậu ta đã bị bạo lực học đường, trở thành đối tượng bắt nạt của Lý Chương, không thể đi học yên ổn, còn bị bạn bè xa lánh tránh vạ lây,... Tương lai mịt mù tiếp tục được vẽ ra làm cho hình ảnh Lục Hàn Anh bình thường được cậu ta hùng vĩ hóa, trở thành con người phi thường ở vị trí mà bản thân phải ngưỡng mộ nhìn lên.
Hàn Anh không hay biết gì đã rất kinh ngạc khi Cố Bảo nhận xét về cô rằng:
- Đàn chị Lục xuất hiện giống như ánh mặt trời gay gắt nóng bỏng đánh tan bóng tối vậy!
...
Lục Hàn Anh vừa ra khỏi thư viện liền gặp Vương Du Hân. Nhìn dáng vẻ cậu ta dường như đã chờ một lúc rồi. Đôi mắt màu cà phê đầy thấp thỏm lo âu. Cô gái theo thói quen quan sát sắc mặt đối phương, xong thu hồi tầm mắt rồi lướt qua.
- Khoan! Chờ đã! Tôi... Cậu cho tôi vài phút thôi, nói xong rồi sẽ không làm phiền cậu nữa.
Thấy bước chân người trước mặt dừng lại, Vương Du Hân mới thở phào một hơi. Thế nhưng, tầm nhìn chạm vào khuôn mặt không biểu cảm của Lục Hàn Anh cả người cậu đều cứng ngắc. Đôi mắt kia, khi trừng mắt tức giận đều khiến cho người khác lạnh lẽo, run sợ; khi tĩnh lặng thờ ơ cũng phải làm đối phương hoang mang, mơ hồ. Vương Du Hân đưa tay gãi đầu, ấp úng nói:
- Bạn học Lục Hàn Anh, tôi thành thật xin lỗi. Tôi đã thiếu tỉnh táo và vội vàng phán đoán không suy nghĩ nên... nên đã nói những lời xúc phạm tới cậu...Tôi...
Tới đây thì Du Hân nghẹn họng. Tự kiểm điểm thì trước nay cậu ta không mấy lần mất lí trí thế này, dù cho ai cũng sẽ phạm phải sai lầm. Vương Du Hân không bao biện, không né tránh, xúc phạm đến danh dự của người khác là cậu ta, không xử lí dứt khoát được chuyện này cũng là cậu ta,... Tự hào vì cái danh thành viên hội học sinh ư, không, thật hổ thẹn! Vương Du Hân len lén đưa mắt quan sát biểu tình người đối diện, ừm, không có tức giận hay phẫn nộ. Vậy là đã chấp nhận hay chưa chấp nhận lời xin lỗi của cậu đây?
Lục Hàn Anh hơi trầm tư, ngạc nhiên khi mình chợt nhớ lại một góc kí ức năm nao...
- Hội trưởng, em sai... để em chịu trách nhiệm!
- Nói ngốc gì đấy? Mấy đứa nghe lời anh mà làm, xảy ra sai sót, tính trách nhiệm cũng là của anh.
...
Hàn Anh thở nhẹ một hơi, nói:
- Sai thì sửa. Tôi cũng chưa tổn hại gì nhiều.
A! Thì ra cô gái ấy lại có giọng nói nhẹ tênh, dịu dàng đến vậy, khiến cho kẻ tức giận chẳng nỡ to tiếng.
Mắc sai lầm là chuyện thường thấy, cân nhắc sai lầm cũng có thể bỏ qua. Lục Hàn Anh cân nhắc một chút, cô bị nói vài câu đã đáp đủ bấy câu, sự thật cũng rõ ràng, vì thiệt hại không lớn nên lần này có thể cho qua. Đúng, là vì thiệt hại nên không tính toán. Bởi, có những sai lầm để lại hậu quả không thể tha thứ.
Vương Du Hân thì không nghĩ nhiều như thế. Cậu nghe ý Hàn Anh đã tha lỗi cho mình rất vui mừng mà cảm ơn.
...
Tiếng bàn phím lạch cạch vang lên. Những ngón tay của Lâm Mộc Sơn lướt nhanh, tầm mắt tập trung vào màn hình máy tính. Thoạt nhìn, hội trưởng đang chuyên tâm chỉnh sửa số liệu. Bên cạnh, Vương Thành Hân vô cùng nhàn nhã dựa vào người kế bên, vừa chơi game vừa huyên thuyên đủ điều. Giống như một đặc quyền của riêng hội phó thoải mái dựa dẫm vào hội trưởng. Anh vừa qua một ván khó liền cười ha ha, hô "thắng rồi". Thành Hân bắt chuyện:
- Này, cuối giờ đi net đi, tớ mời!
- Không đi!
- Ôi dào, cậu lại ôm việc nữa rồi! Kệ nó, để bản thân thư giãn một chút, có vậy làm cái gì mới hiệu quả hơn. Đi, đi với tớ!
Trán Lâm Mộc Sơn muốn nổi gân xanh:
- Cậu còn có mặt mũi nói mấy lời như vậy? Không phải cậu nhập sai số liệu thì bây giờ tôi đã làm được phân nửa bài tập rồi, còn ngồi đây sửa lại số liệu để cậu chơi game ư?
Vương Thành Hân cười cười, anh biết bạn của anh không phải thật sự tức giận, nếu không thì còn để anh tùy ý muốn làm gì thì làm sao? Anh cảm thấy chỗ dựa người ấm áp này càng ngày càng thoải mái. Thành Hân thoát game, bộ dạng thỏa hiệp:
- Được, không đi thì không đi. Tớ biết cậu đối tốt với tớ mà. Thế này đi, để báo đáp tớ sẽ bao cậu đồ ăn thức uống, đón cậu đi học, đưa cậu về nhà vậy đã được chưa? Dịch vụ trọn gói của Vương Thành Hân mà chỉ có hội trưởng yêu quý được hưởng thụ thôi đấy.
Lâm Mộc Sơn liếc nhìn rồi hừ một tiếng. Để xem cậu kiên trì được bao lâu! Vương Thành Hân cười nhe răng, xem một ánh mắt cũng biết người bên cạnh nghĩ cái gì. Âm thầm một kế hoạch được vạch ra tỉ mỉ. Nhìn cuốn lịch Mộc Sơn đột nhiên thở dài:
- Từ giờ công việc sẽ nhiều lên đây!
- Vì sắp tới có mấy lễ hội à?
- Ừ, cả chuyện tuần sau em Kiều sẽ đi học trở lại. Vậy thì không được gặp em Lục ở hội học sinh nữa. - Hội trưởng đầy tiếc nuối.
Vương Thành Hân kinh ngạc:
- Nhanh như vậy sao? Nửa tháng trôi qua nhanh thế nhỉ?!
Lâm Mộc Sơn khoanh vào tờ lịch, đánh dấu mấy ngày quan trọng, tiếp lời:
- Tớ sẽ rất nhớ khoảng thời gian làm việc cũng em ấy.
- Và chắc chắn em sẽ rời đi trong vui vẻ!
Hội trưởng, hội phó đồng loạt hướng mắt nhìn. Lục Hàn Anh mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong rung động lòng người. Bên cạnh còn có Vương Du Hân.
- A! Em Lục, mau vào đi! - Lâm Mộc Sơn cười cười đứng dậy.
- Vâng! Anh cứ làm việc ạ.
Hàn Anh mới bước vào, Vương Thành Hân đã đột ngột ghé sát, lấy tập tài liệu trên tay cô lật ra. Anh bày vẻ mặt không hài lòng:
- Chậc! Hàn Anh đây là đến chào bọn anh đấy à? Đi nhanh chóng vậy là không nể mặt hội trưởng với hội phó đâu đấy!
- Em đâu có. Anh cầm tài liệu của em rồi vậy phiền hội phó đem nó in ra giúp em.
- Ok luôn!
Vương Thành Hân ra hiệu bằng ngón tay rồi xoay người đi tới máy in cuối phòng. Vương Du Hân vẫn đang ngờ nghệch tiêu hóa thông tin bị anh đi ngang trêu chọc:
- Lục Hàn Anh là, là... Chẳng lẽ thư kí Lục trong lời đồn...
- Thằng em trai ngốc nghếch của anh, em biết tên Hàn Anh còn đi chung cả quãng đường tới đây mà vẫn không biết em ấy là ai à?!
Du Hân đã chắc chín phần chỉ chờ một câu nói này của anh trai mà thôi. Trong lòng cậu ta cảm thán, ánh mắt nể phục: "Thì ra đây chính là thư kí người ta đồn. Quả nhiên thần thái hơn người, làm việc dứt khoát. Còn đang tính moi thông tin chỗ anh trai để làm quen thế mà lần đầu gặp đã để lại ấn tượng không tốt, số mình thực xui xẻo!"
Lục Hàn Anh nhìn qua màn hình máy tính, thuận tiện hỏi Lâm Mộc Sơn:
- Đây là bảng thống kê giao cho hội phó đúng không hội trưởng?
- Ha ha... Bị em đoán đúng rồi! - Lâm Mộc Sơn cười cười, tiếp lời - Cậu ta lại nhập sai số liệu, lần nào anh cũng phải kiểm tra trước khi gửi cho giáo viên Hà. Cái tật làm việc cẩu thả của anh ấy mãi không chịu sửa.
Nghe vậy Hàn Anh không hỏi nữa. Theo quan sát hai tuần nay của cô, hội phó Vương Thành Hân chính là con người nguyên tắc kiểu mẫu. Bình thường thấy Vương Thành Hân cười nói hi hi ha ha, đối với bạn bè hòa đồng, thoải mái dường như có chút cẩu thả. Phải tiếp xúc gần mới biết anh có khả năng thâu tóm vấn đề tuyệt vời, điều hòa các mối quan hệ trong tầm kiểm soát, và còn khả năng ngụy trang không kẽ hở. Rất khó để bắt lỗi ở hội phó Vương Thành Hân. Không có khả năng anh lại mắc sai lầm cơ bản ở khâu nhập số liệu. Trừ khi... Ha ha... Lục Hàn Anh cười rót cốc nước. Cô quay sang nói với hội phó:
- Thành ca, tính cẩu thả của anh e là chưa tiện sửa ngay.
Một tiếng "Thành ca" của Hàn Anh khiến Vương Thành Hân cười đầy ẩn ý. Anh nhìn cô, nháy mắt một cái:
- Có làm mới có ăn, thành công rồi mới được hưởng thụ, anh vẫn hiểu đạo lí này mà!
Nghĩa trên mặt chữ trong lời Vương Thành Hân vốn cũng hợp lí. Anh nói "thành công mới được hưởng thụ" ý bảo anh vẫn đang nỗ lực mỗi ngày làm việc tốt hơn, không phải cố ý chểnh mảng trong công việc. Dù sao anh vẫn hiểu đạo lí "có làm mới có ăn" là thế.
Lâm Mộc Sơn không nghe rõ hai người nói gì, thoạt nhìn cảm giác cách bọn họ trao đổi ánh mắt có gì đấy rất mờ ám. Vương Du Hân đứng gần hơn nghe thấy nội dung lại không hiểu hàm ý bên trong. Cậu ta hỏi thăm về Hàn Anh ở chỗ hội trưởng biết được không ít. Du Hân nghĩ hôm nay là thứ bảy liền thấy hơi tiếc:
- Tiếc thật! Em mới biết thư kí ẩn danh là ai thì cô ấy lại phải đi mất rồi! Anh không định xin cô Hà giữ lại bạn Lục sao?
- Cái này bọn anh đã bàn qua.
Lâm Mộc Sơn duỗi tay, ôn nhuận đáp lại, không định nói nhiều. Lục Hàn Anh ngược lại buồn cười. Rõ ràng cô vừa mới có xung đột với Vương Du Hân thế mà cậu ta còn muốn giữ cô lại. Con người này thật vô tư. Tuy nhiên chuyện rời đi, quyết định của cô vẫn không thay đổi. Cô bày tỏ ý kiến:
- Em thấy camera ở thư viện vẫn nên mau chóng sửa chữa, lắp đặt cái mới.
Có người chột dạ toát mồ hôi hột.
- Tuần tới thợ sửa sẽ sửa tới khu vực đó. Ở đó ít người qua lại, không ồn ào, anh nghĩ không có chuyện gì đâu.
Lâm Mộc Sơn đáp, đơn thuần hiểu ý trên mặt chữ. Vương Thành Hân khác anh, nhác cái liền biết ngay thằng em trai này chắc hẳn đã đắc tội với Lục Hàn Anh, liền cười nhạo ra miệng. Vương Du Hân âm thầm than khổ, Hàn Anh lại không kể chuyện đó ra.
Nếu nói gặp Hạ Vân Trang như hít phải hương hoa hồng nồng nàn đê mê thì chạm đến Hàn Anh giống như giẫm lên bụi gai bị đâm chảy máu, không thể không rời chú ý từ đóa hoa thơm sang những chiếc gai nhọn ẩn mình trong sương.
Vương Thành Hân gật gù công nhận.
Ngoài cửa sổ, Lý Chương tựa tường nghe được toàn bộ. "Vậy là nhỏ mập Hàn Anh không còn là thành viên hội học sinh nữa!" - Ý nghĩ này khiến chàng trai không nhịn được cười khoái chí.
~*~*~*~