Ngày 17 tháng 7
Chúng tôi có lẽ đang ngày càng tiến gần đến nút thắt của vòng tròn mang tên Đáy Biển.
Sinh nhật mười sáu tuổi sắp đến, và Thần lực của Aurelia dường như đã được khai phá đáng kể.
Đơn giản như việc bây giờ cậu ấy hoàn toàn có thể xử lý một cách ngon ơ những vết trầy xước hay mụn nhọt cho đám trẻ trong trại vậy.
Cũng chính vì chuyện đó mà hiện tại địa vị của Aurelia trong lòng cô Wellstone và các thần quan của đền thờ đã được nâng lên một tầm cao mới, có lẽ bây giờ cậu ấy hô lên mình là thánh thần và yêu cầu tất cả quỳ xuống dưới chân mình thì họ cũng làm theo luôn.
"Tuyệt vời quá còn gì."–Sebastian-hai- mắt-sáng-như-đèn-pha-ô-tô-Sanchez kêu lên trong một buổi chiều mùa hè nóng muốn ngộp thở, cậu bé vừa về từ dinh thự phía Bắc sau ba ngày luyện tập kiếm thuật cùng ngài công tước Sanchez và đem về cho chúng tôi rất nhiều quà bánh ngọt. Bấy giờ Sebastian đang ngồi trên ghế vui vẻ để cho Aurelia luyện tập cách khống chế Thần lực trên cái cánh tay trầy xước của mình–"Giờ chúng ta có thể gọi cậu ấy là Nữ thần Aurelia chưa nhỉ?"
"Là Thánh nữ mới đúng, Ses. Tớ không dám nhận mình là Nữ thần đâu."– Aurelia cau mày chỉnh lại, cô bé đang tập trung toàn lực để khiến cho những ánh sáng trắng lung linh phát ra từ tay mình truyền tới vết thương của Sebastian –"Mà kể cả là Thánh nữ tớ cũng không thích luôn."
"Vì sao?"–Con gái hiệu trưởng đang thảnh thơi ăn bánh kem bên cạnh đột ngột lên tiếng, nãy giờ Mathilda cứ cắm cúi vào cuốn sách gì đó im lặng đến nỗi tôi còn chẳng nhận ra sự hiện diện của cô bé–"Thánh nữ là sứ giả của Thần, sự hiện diện của Công lý và Điềm Lành, được coi là tia sáng hi vọng của toàn đại lục."–Hẳn là đống thông tin này nằm ở trong cuốn sách kia rồi.
"Em thử nghĩ xem, Mathilda."-Tôi lên tiếng đáp lại lời của cô bé, vì lúc này Aurelia có vẻ đang tập trung đến nỗi chẳng muốn trả lời–"Thức dậy lúc sáu giờ sáng, ăn bánh mì và rau củ, không có mứt dâu, mỗi ngày đọc Thánh kinh ba lần, ngày lễ thì năm lần và chỉ được ăn thịt vào những dịp đặc biệt."
Mathilda rùng mình một cái.
"Và quan trọng hơn."–Aurelia dừng tay để tiếp lời tôi–"Trở thành Thánh nữ đồng nghĩa với việc phải ở trong đền thờ, bao gồm cả ngày nghỉ. Vậy là chẳng khác nào cái tù ngục."
Aurelia thích chạy nhảy và đi dạo phố, những thói quen của một quý cô bình thường đang trong độ tuổi yêu đời, thế nên đối với chuyện phải ngồi tụng kinh và khám bệnh cho mọi người suốt ngày thì dù có yêu quý hay thích chăm sóc người khác đến mấy, cậu ấy cũng khó lòng mà chấp nhận chuyện này.
Mà, hình như Aurelia chưa biết chuyện trở thành Thánh nữ đồng nghĩa với việc ký tên vào giấy đăng ký kết hôn với Thái tử nhỉ?
Hay là mọi người đang đợi đến khi hoàng đế phong tước vị Thái tử và Aurelia thực hiện toàn bộ nghi lễ trở thành Thánh nữ thì mới tiết lộ?
Mikael và Charlotte thế nào rồi ta?
"Nghĩ gì vậy tóc xù?"–Sebastian sau khi được Aurelia buông tha bèn trèo tới ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Tớ đang nghĩ là..."–Tôi đẩy thằng bé đang ngồi bên cạnh ra xa hơn một chút vì đang nóng muốn chết–"Aurelia sẽ phản ứng ra sao khi biết chuyện chồng tương lai là bạch mã hoàng tử trong mộng của cậu ấy nhỉ?"
"Có lẽ cậu ấy sẽ đánh sập đền thờ trong khi đang hét lên vì sung sướng."– Sebastian trầm ngâm nghĩ ngợi như thể đang nghiêm túc lắm–"Vậy là chúng ta sẽ trở thành bạn của Hoàng phi tương lai à? Nghe khó tin thật đấy."
"Ừ, tớ cũng thấy thế."–Mọi chuyện đang trôi qua nhanh quá hay là tại tôi đã tận hưởng cuộc sống nhàn nhã này tới nỗi quên luôn vấn đề chính nhỉ?
"Mà, có chuyện bọn mình đều đang chờ cậu kể ra."–Sebastian đột nhiên nói khi Mathilda đã rời đi còn Aurelia thì cũng bắt đầu lắng nghe cuộc trò chuyện của hai đứa–"Nhưng cậu có vẻ không muốn chia sẻ, hoặc là cậu đã thực sự quên béng nó đi luôn rồi."
"Chuyện gì?"
"Lời đồn ầm ĩ trong thủ đô suốt hai tuần nay."–Aurelia chầm chậm uống một ngụm trà rồi nói, bộ dạng y hệt cô Wellstone lúc tra hỏi đám trẻ nghịch ngợm–"Về vũ hội hoàng gia hôm đó."
"Vũ hội hoàng gia?"
"...con trai thứ của công tước Klaine đã mời một người giao bánh cùng nhảy điệu đầu tiên."–À thì ra là cái chuyện này, tôi cứ nghĩ nó đã chìm nghỉm ngay khi cả tôi và Dylan Klaine rời khỏi đó rồi chứ.
Lạy Chúa, tôi không muốn phải nhớ lại đâu.
"Estelle."–Sebastian khoanh tay trước ngực mà nhìn tôi–"Người đó là cậu phải không?"
"Ừ thì, đáng buồn thay, người đó đúng là tớ."
"Sao cậu thản nhiên vậy Elle? Đừng nói là cậu không ý thức được tầm quan trọng của chuyện này đấy nhé?"–Aurelia hốt hoảng nói.
Ừ, có lẽ là tôi không ý thức được chuyện gì đang diễn ra thật.
"Cậu đã trở thành mục tiêu săn lùng của các tiểu thư nhà quý tộc, những người muốn kết giao với gia tộc Klaine. Chuyện đó kinh khủng lắm, người ta đồn đoán đủ điều về cậu...dĩ nhiên toàn là điều sai lệch."
"Vậy nên tớ mới xin nghỉ làm ở chỗ bác Mary đấy."–Tôi giơ tay đầu hàng rồi giải thích. Mặc dù chẳng biết gì về lời đồn dở hơi kia nhưng tôi đủ nhận thức để đoán ra rằng cái kẻ mang họ Klaine chắc chắn sẽ lục tung tất cả các tiệm bánh trong thủ đô để tìm tôi sau khi tôi đã trốn khỏi tầm mắt của anh ta vào hôm vũ hội, thế nên tôi đành phải chủ động trốn trước thôi.
Tôi không ngại mấy lời người ta bàn tán về mình.
Nhưng Dylan Klaine muốn tìm tôi để làm gì nhỉ?