Dạy Bảo Đại Tiểu Thư

Chương 21




Tưởng đâu sẽ có một buổi sáng vui vẻccùng đi chợ nấu cơm nào ngờ tâm trạng bị mấy lão bà phá hỏng mất. Hàn Tâm Kỳ lòng có chút buồn bực, có điều nhìn sang Hạ Minh Lam hình như còn tức giận hơn mình Hàn Tâm Kỳ bỗng thấy tâm tình tốt lên một chút.

Lấy ngón tay chọt chọt má Hạ Minh Lam đang ngồi ở ghế phụ, Hàn Tâm Kỳ trêu chọc. "Tôi không bực cô bực cái gì?"

"Tôi...KỆ TÔI ĐI". Hạ Minh Lam nhìn ra cửa xe, cô cũng đâu biết lí do tại sao bực đâu, bị hỏi trúng tim đen nên thẹn thùng gắt gỏng lên.

Không chọt má Hạ Minh Lam nữa, Hàn Tâm Kỳ véo má nàng một cái rồi mỉm cười lái xe trở về nhà. Hạ Minh Lam bị hành động vừa rồi làm cho phát choáng, nàng có phải con nít đâu mà véo má, với lại có phải hàng công cộng đâu mà muốn véo thì véo, lão bản đúng là thừa cơ hội chiếm tiện nghi mà~.

Cuối cùng cũng về tới nhà, hai người túi to túi nhỏ đứng trước cửa, Hàn Tâm Kỳ định lấy chìa khóa ra mở cửa thì có một bóng dáng bé nhỏ ra mở, Hạ Minh Lam nhìn đứa bé này quen quen, đứa bé cũng nhìn cô, hai người nhìn nhau, chợt đứa trẻ hô lên mừng rỡ "Aaa chị siêu nhân gấu!".

Hạ Minh Lam lúc này mới nhớ ra, ánh mắt chuyển từ ngạc nhiên sang nghi vấn "Ơ bé nơ gấu em ở đây à?"

"Nó là em tôi không ở đây thì ở đâu!". Hàn Tâm Kỳ không cần hỏi cũng hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao rồi, bỏ lại Hạ Minh Lam ngơ ngác ở cửa, một mình xách đồ vào trong.

Hạ Minh Lam cũng xách đồ theo vào, cảm giác ngơ ngác vẫn còn dư âm, không ngờ lại có chuyện trùng hợp tới như vậy. Ngược lại Hàn Tâm Tâm thấy chị siêu nhân gấu mà nó yêu thích thì cực kỳ vui vẻ, lẽo đẽo bám theo Hạ Minh Lam không rời.

"Chị ơi chị, chị nhớ Tâm Tâm không? Tâm Tâm nhớ chị lắm đó".

"Có! Tâm Tâm đáng yêu thế này làm sao chị không nhớ chứ?" Lấy lòng con bé vậy thôi, thật sự Hạ Minh Lam xém tí nữa là quên bẵng đi mất rồi, nàng vốn là não cá vàng có chọn lọc, những việc tốt thì sớm quên mau chỉ có việc xấu thì ghim mãi trong lòng không chịu quên. Điển hình là cuộc gặp gỡ định mệnh với người kia trên xe buýt, chắc cả đời nàng cũng không quên được đâu.

"Tâm Tâm đừng để bị người ta lừa nha, hẳn là chẳng nhớ thật đâu". Hàn Tâm Kỳ bày đồ ra chuẩn bị nấu ăn, không quên trêu ghẹo người kia.

"Có thật mà, cô đừng làm mất hình tượng của tôi chứ!". Hàn Tâm Kỳ kia đúng là đáng giận mà, ngay cả một chút hình tượng với con nít là cô ta cũng phá nát luôn.

"Chị siêu nhân gấu khi nào rảnh dắt Tâm Tâm đi ăn kem nữa nha, Tâm Tâm để dành được nhiều tiền lắm, chị siêu nhân gấu ăn bao nhiêu cũng được á, Tâm Tâm mua cho chị".

Hàn Tâm Tâm háo hức nói chuyện với Hạ Minh Lam, từ ngày hôm đó Hạ Minh Lam trở thành thần tượng của nó rồi, vừa thích gấu puma vừa bênh vực nó nên nó rất ngưỡng mộ Hạ Minh Lam.

"Tâm Tâm không thương chị rồi, chưa bao giờ thấy Tâm Tâm rủ chị đi ăn kem gì hết" Hàn Tâm Kỳ làm điệu bộ nhõng nhẽo làm Hạ Minh Lam rùng mình, đáng sợ, quá đáng sợ điiiiiii.

Thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Hạ Minh Lam như vậy Hàn Tâm Kỳ liếc xéo, ánh mắt hình dao găm như muốn băm Hạ Minh Lam ra thành mãnh vụn, Hạ Minh Lam toát mồ hôi hề hề cười trừ, cô đâu dám ý kiến gì đâu.

"Để tôi giúp cô" Hạ Minh Lam tiến tới bếp có ý định phụ giúp Hàn Tâm Kỳ một tay, cũng đâu thể ăn không như vậy.

Hàn Tâm Kỳ cũng gật đầu giao cho Hạ Minh Lam rửa khoai lang, nào ngờ người kia xuất thân thiên kim nào có biết rửa khoai, RẮC một cái củ khoai gãy làm đôi, Hàn Tâm Kỳ trừng mắt đẩy Hạ Minh Lam ra ngoài tự mình chuẩn bị.

Hạ Minh Lam bất lực bèn ra sofa chơi với Tâm Tâm, Tâm Tâm lấy trong tủ lạnh ra một đĩa bánh ngọt, bắt Hạ Minh Lam chơi quảnh tù xì ai thắng sẽ được ăn bánh, Hạ Minh Lam nhìn đĩa bánh thì không hứng thú lắm. Hàn Tâm Tâm liền ra chiêu.

"Bánh này không phải bình thường đâu nha. Bánh này của chị Tâm Kỳ tự tay làm đó, ăn ngon lắm lắm luônnn" thật sự Hàn Tâm Tâm đâu có xạo đâu, bánh chị nó làm ngon hơn bánh tiệm bánh ngọt bán nữa.

Nghe thấy bánh Hàn Tâm Kỳ làm nên Hạ Minh Lam cũng tò mò muốn nếm thử, dù gì cũng là băng sơn đại mỹ nữ nổi tiếng nhất công ty, cái bánh cũng có giá trị lắm nha.

"Được rồi, chị ăn hết bánh em không được khóc đâu đó!" Hạ Minh Lam đắc ý cười, chơi với con nhóc 8 tuổi còn sợ không ăn được bánh hay sao.

Nhưng mà sau đó Hạ Minh Lam khóc không ra tiếng....

Lượt 1

Hạ Minh Lam ra kéo Tâm Tâm ra búa, Tâm Tâm win. Con bé lấy muỗng múc một miếng bánh to bỏ vào miệng, bánh vừa vào miệng nó nhắm mắt lại làm điệu bộ như vừa thưởng thức được sơn hào hải vị rồi nhận xét chọc tức Minh Lam "Ôi ngon quá đi mất, đã béo lại còn ngọt, chị Minh Lam không ăn được bánh thì tiếc lắm đó. Phải cố lên nha".

"Lượt đầu là chị nhịn em thôi nhé. Lần kế chị sẽ thắng cho mà coi". Bị chọc tức Hạ Minh Lam nổi tánh con nít lên quyết tâm dồn hết tâm trí vào trò kéo búa bao.

Lượt 2

Hàn Tâm Tâm ra bao Hạ Minh Lam ra búa. Hàn Tâm Tâm lại được ăn bánh.

Hạ Minh Lam nhìn Hàn Tâm Tâm vừa ăn vừa nhem nhem thì máu sôi lên tới não. Cô cũng muốn ăn bánh màaaaa.

"Chị Minh Lam chơi dở quá không ăn được bánh đâu. Lần sau Tâm Tâm ra kéo chị nhớ đó"

Hạ Minh Lam ngu ngơ tin lời Hàn Tâm Tâm như thật, còn tưởng con bé muốn cho mình ăn bánh.

Lượt 3

Hạ Minh Lam ra búa Hàn Tâm Tâm ra bao.

"Nè em lừa chị. Em nói ra kéo mà. Không được em gian lận em không được ănnnnn". Hạ Minh Lam phẫn nộ.

Hàn Tâm Tâm ôm đĩa bánh định bỏ chạy, Hạ Minh Lam đứng dậy đuổi theo, "Bánh của chị aaaa chị muốn ăn bánh made by mặt thannnn". Nhưng tiếc là vô dụng mất rồi, Hàn Tâm Tâm đã nhanh chóng ăn luôn miếng bánh cuối cùng, vừa ăn vừa lêu lêu Hạ Minh Lam, Hạ Minh Lam bắt được Hàn Tâm Tâm liền đè con bé ra sofa cù lét.

"Trả bánh cho chị trả bánh đâyyyy". Hàn Tâm Tâm thì bị cù đến chảy nước mắt "Khô...không tr..trả a.. ăn... hết rồi" tiếng cười pha lẫn tiếng nói, phòng khách lúc này tràn ngập tiếng cười. Một của con bé tám tuổi và một của con bé hai mươi ba tuổi.

Hàn Tâm Kỳ ở trong nhà bếp nghe thấy phòng khách náo nhiệt như vậy tâm trạng cũng rất tốt, lâu lắm rồi nhà cô không vui vẻ được như vậy, không khí này có được gọi là gia đình hay không?

Đùa giỡn đến mệt thở không ra hơi hai "đứa trẻ" mò xuống bếp.

"Chị ơi Tâm Tâm đói bụng quá à".

"Tiểu quỷ nhà em vừa ăn bánh xong đói cái gì?" Kí nhẹ đầu của Tâm Tâm Hạ Minh Lam mắng yêu.

"Người ta đang tuổi lớn mà, chị hai nói ăn nhiều sẽ xinh đẹp như chị hai".

"Phải rồi. Tâm Tâm phải ăn nhiều vào, Tâm Tâm cũng phải nhắc chị hai ăn nhiều nữa nha. Chị em gầy lắm đó, chả xinh gì cả" nói rồi Hạ Minh Lam nhìn sang Hàn Tâm Kỳ cười.

"Hai người đi rửa tay đi. Tôi dọn ra là có thể ăn rồi". Nghe Hạ Minh Lam nói Hàn Tâm Kỳ có hơi mất tự nhiên, giả vờ làm chuyện khác tránh ngại ngùng.

Ngồi ở bàn ăn nhìn Hàn Tâm Kỳ bận rộn, hết dọn chén đĩa, bưng cơm rồi bày đồ ăn ra, tâm Hạ Minh Lam đột nhiên mềm nhũng. Hàn Tâm Kỳ tóc cột cao, để lộ cần cổ trắng ngần thon dài quyến rũ, người thì đeo tạp giề màu hồng, tay chân nhanh nhẹn đảm đang trông như một cô vợ hiền vậy, Hạ Minh Lam muốn thời gian trôi chậm hơn chút nữa để cô được ngắm Hàn Tâm Kỳ lâu hơn một chút thì hay biết mấy.

"Đang nghĩ cái gì? Ăn thử xem có ngon không?" chuẩn bị xong mọi thứ Hàn Tâm Kỳ ngồi đối diện Hạ Minh Lam thấy cô hồn bay đi đâu thì gọi.

Hạ Minh Lam ngạc nhiên nhìn những món ăn bày trên bàn, Hàn Tâm Kỳ nấu vài món đơn giản nhưng rất phong phú, cô nấu soup rau củ với thịt, còn có sườn hầm, rau xào, gà rán và cả khoai tây chiên nữa. Món nào nhìn cũng ngon cũng hấp dẫn làm bụng Hạ Minh Lam réo đòi ăn.

Hàn Tâm Kỳ gấp gà rán và khoai tây chiên cho Tâm Tâm rồi quay sang múc soup đưa tới cho Hạ Minh Lam. Hạ Minh Lam nếm thử, không ngờ Hàn Tâm Kỳ nấu ăn ngon tới vậy.

"Không ngờ cô còn có tài nấu nướng đó. Mấy món này ngon thật luôn!" Hạ Minh Lam vui vẻ ăn.

"Ngày thường có vú Ngô nấu, thỉnh thoảng tôi mới vào bếp thôi. Cô không chê là được" Được Hạ Minh Lam khen Hàn Tâm Kỳ đương nhiên rất thích, còn cười rồi cũng dùng bữa.

"Chị Tâm Kỳ nấu ăn là số một!" Hàn Tâm Tâm vừa cắn đùi gà vừa nịn nọt chị hai.

"Em chỉ biết xạo là giỏi thôi" Hàn Tâm Kỳ cười cười.

Không khí bữa ăn vô cùng vui vẻ. Lần đầu tiên Hàn Tâm Kỳ nấu cho người ngoài ăn, cũng là lần đầu tiên cô cười suốt cả buổi như thế. Còn Hạ Minh Lam thì ăn quên cả trời đất, bụng cô no căn như sắp nổ tung. Ăn xong Hạ Minh Lam phụ Hàn Tâm Kỳ dọn dẹp, định rửa chén thì điện thoại Hạ Minh Lam reo. Là Giang mẫu hậu.

"Alo. Mẹ!".

"Con còn biết gọi ta là mẹ sao? Bây giờ cũng trưa rồi sao con không về nhà hảaaaa". Giọng Giang mẹ 200 đề xi ben hét muốn thủng lổ tai Hạ Minh Lam, cũng may Hạ Minh Lam đưa điện thoại ra xa.

"Con xin lỗi mẹ. Con... con về ngay đây. Có gì mà mẹ hối thế hôm nay là ngày nghỉ mà?"

"Dương Di nó đợi con từ hôm qua tới bây giờ nè. Con về nhà đi con bé vẫn còn đợi con đó".

"Hả...à.." giọng Hạ Minh Lam nhỏ lại, nói rồi Hạ Minh Lam cúp máy.

Hàn Tâm Kỳ biết Hạ Minh Lam phải về, cũng không nói gì. Vẫn mặt không cảm xúc như mọi ngày bắt đầu thu dọn.

Hạ Minh Lam cám ơn về bữa ăn rồi đón taxi về nhà. Xem ra cũng tới lúc cô cần nói chuyện rõ ràng với Dương Di.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.