Đầu Xuân - Tui Phải Giảm Xuống Còn 40 Kg

Chương 57




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi trời sắp tối rồi, bốn người mới thỏa mãn xách hai xô cua cá về. Cả buổi chiều thu hoạch pha phong, tổng cộng bắt được chừng hơn chục con cá nhỏ và nửa xô cua. Hoàng Tinh và Trần Tịch vẫn đang hứng thú trao đổi kinh nghiệm mò cua bắt cá, Lý Tử Khâm và Hạ Lệnh Tân đi ở đằng sau xách xô làm nhân công giá rẻ.

"Aiz, đây là lần đầu tiên tôi thấy tiểu Tịch Tịch vui vẻ đến thế đấy, xem ra sức mạnh của tình yêu lớn quá ha! May là ông về rồi, ông không biết tiểu Tịch Tịch vừa lạnh nhạt vừa u buồn làm cho bao người đau lòng đâu!" Lý Tử Khâm cảm thán.

Hạ Lệnh Tân mỉm cười nhìn Trần Tịch và Hoàng Tinh nói chuyện với nhau, không biết là đang trả lời Lý Tử Khâm hay là đang độc thoại: "Về sau sẽ không thế nữa. Em ấy sẽ luôn vui vẻ như vậy."

Trở lại khu du lịch, ông chủ đã bày sẵn vỉ nướng và thức ăn theo lời dặn của Lý Tử Khâm, chỉ chờ họ về tự nướng. Lý Tử Khâm hoan hô một tiếng, vội vàng sơ chế cá và cua với Hạ Lệnh Tân, bảo Hoàng Tinh và Trần Tịch đặt thức ăn lên giá nướng.

Bởi vì hoàn cảnh gia đình nên Hoàng Tinh và Trần Tịch không lạ gì việc nấu cơm, nướng cũng không làm khó được họ. Lúc Hạ Lệnh Tân sơ chế cá cua hai người đã nướng gần xong, khi hai người bưng hai đĩa cá cua đi ra Trần Tịch và Hoàng Tinh đã nướng xong hai đĩa to. Lý Tử Khâm buông đĩa, cầm một cái chân gà lên gặm, vừa ăn vừa khen: "Ai nướng thế? Ngon quá!! Lệnh Tân mau lấy chai bia, nhanh nhanh nhanh!"

Hoàng Tinh đẩy cậu ta ra: "Còn nhiều thứ chưa nướng đâu anh chỉ có biết ăn thôi, đến đây giúp em đi!" Lý Tử Khâm vội vàng cười giải quyết cái chân gà, đi qua giúp một tay. Bên kia Hạ Lệnh Tân căn bản không cần nhắc nhở, đã bưng cá và cua để lên vỉ nướng, trao đổi kỹ thuật nướng với Trần Tịch.

Trần Tịch thấy Hạ Lệnh Tân thành thạo bôi dầu đổ gia vị lật cua cá, cảm thấy rất mới mẻ. Hạ Lệnh Tân biết nấu cơm cậu đã kinh ngạc, không ngờ món nướng cũng thạo nghề như vậy. Cậu vừa nướng vừa hỏi anh: "Sao anh điêu luyện thế?" 

Hạ Lệnh Tân nghiêng đầu cười nhìn Trần Tịch: "Ở bên kia hay có liên hoan, bạn anh rất thích BBQ, một hai lần là biết."

Không biết sao, Trần Tịch đột nhiên cảm thấy lòng chùng xuống, sự chua xót từ trong lòng tràn ra đến đầu lưỡi. Cậu mím môi muốn dằn xuống, lại không thể thành công, vừa mở miệng đã trút sự chua xót đó ra, còn hơi ấm ức: "Anh ở bên kia được chào đón lắm đúng không?"

Lần đầu tiên Trần Tịch rưng rưng nói chuyện với Hạ Lệnh Tân, anh nghe cậu chua chát nói mà ngẩn ra: "Anh coi họ là bạn bè bình thường thôi."

Không phản bác, chứng tỏ ở bên kia quả thật rất được chào đón. Cậu nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, cụp mắt đảo xiên nướng, không nói gì nữa.

Lúc này Hạ Lệnh Tân mới hiểu ra Trần Tịch đang ghen. Anh bất đắc dĩ cười cười, đi đến một tay đặt ngang lưng cậu, một tay nắm lấy tay cậu, thấp giọng nói: "Cục cưng ghen à? Đừng giận, tuy rằng em ghen anh rất vui, nhưng nhìn em không vui anh càng đau lòng."

Trần Tịch bỗng dưng đỏ mắt, ngẩng đầu nhìn anh nhỏ giọng nói: "Em không giận anh, em đang giận mình, trách em lúc trước nói cái gì mà đừng liên hệ, không đâu bỏ lỡ nhiều năm như vậy..."

Hạ Lệnh Tân đau lòng không chịu được, dỗ dành: "Không bỏ lỡ mà cục cưng, mấy năm nay anh sống quá nhàm chán, ngày này qua năm khác, giống như người máy, may em không phát hiện, không thì em đã không chịu nổi anh rồi. Không thể tin được trên đời lại có người nhám chán như thế này."

Trần Tịch bị Hạ Lệnh Tân chọc cười, bên kia Lý Tử Khâm lớn tiếng ồn ào: "Ai da hai ông đừng có chim chuột nữa! Sắp cháy rồi! Mau lật đi!"

Trần Tịch giật mình, vội cúi đầu nhìn xiên nướng, có hai xiên hơn cháy. Cậu ảo não cau mày, đặt chỗ bị cháy lên đĩa không, nghĩ thầm phí quá. Ai ngờ cậu mới bỏ vào đĩa, Hạ Lệnh Tân lại mỗi tay một xiên cầm lên ăn, cậu giơ tay muốn lấy lại: "Anh làm gì thế? Hai xiên này cháy rồi, không ăn được."

Hạ Lệnh Tân tránh cậu, chịu nóng nhanh chóng ăn xiên trong tay, cuối cùng còn chưa đã thèm liếm môi: "Chỉ hơi cay thôi, ăn ngon lắm, cục cưng nướng rất ngon."

Lý Tử Khâm nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, nghĩ thầm hóa ra là lừa vợ vào tay thế này hả? Hoàng Tinh cũng một lời khó nói hết nhìn hai người họ. Trần Tịch bị hai người họ nhìn mà đỏ mặt, không dám trả lời anh, cuối cùng chỉ đành cúi đầu đặt thêm hai xiên vào đĩa, bưng một đĩa đầy lên bàn.

Cuối cùng bốn người nướng sáu đĩa đầy. Lý Tử Khâm mở bia cho mỗi người một lon. Hoàng Tinh cũng cầm một lon, Trần Tịch chưa từng uống bia, do dự một chút rồi cũng cầm lấy. Hạ Lệnh Tân nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi cậu: "Em uống được không? Bao giờ thì đến tháng?" Trần Tịch nhẹ nhàng lắc đầu nói không sao, giơ lon bia lên.

"Nào nào nào, cuối cùng cũng xong. Lần thứ nhất này là chào mừng Lệnh Tân trở về, cuối cùng cũng được gặp lại sau mấy năm, khó khăn quá mà! Nào, cụng ly!" Lý Tử Khâm giơ bia, bốn người cụng lon bia, phát ra tiếng vang lách cách.

"Lần thứ hai là chúc mừng Lệnh Tân và tiểu Tịch Tịch quay về bên nhau, người có tình sẽ ở bên nhau. Nào, chúc các ông hạnh phúc vui vẻ, trăm năm hảo hợp!" Mấy người lại chạm lon.

Hoàng Tinh mắng cậu ta: "Anh nói như thể uống rượu kết hôn ấy."

Lý Tử Khâm cười hi hi, uống một ngụm rồi nâng lon lên nói: "Hai người họ cửu biệt thắng tân hôn ấy mà. Nào, lần thứ ba, chúc chúng ta năm nào cũng có sáng nay, hữu nghị trường tồn vui vẻ trường tồn, vĩnh viễn không bị sinh hoạt phiền não trói buộc, mạnh dạn tranh đua mạnh dạn yêu, sống sung sướng cả đời! Cụng ly!"

"Cụng ly!"

Hạ Lệnh Tân dịu dàng nhìn Trần Tịch, cậu đỏ mắt, nhẹ nhàng chạm lon với anh, uống cạn một ngụm cuối cùng.

Uống rượu mở màn xong là vào bữa chính, Lý Tử Khâm ồn ào huyên náo, bốn người ăn cơm mà làm ra động tĩnh tám người, xiên nướng trên bàn bị cậu ta ngây thơ cướp, làm cho Hạ Lệnh Tân cũng cáu cướp với cậu ta, làm Hoàng Tinh và Trần Tịch cười ha ha.

Vừa ăn vừa đùa như thế, bất tri bất giác Trần Tịch uống ba lon bia, khi cậu mở to mắt nhào vào lòng Hạ Lệnh Tân, anh mới phát hiện cậu nhìn như tỉnh mà đã say rồi.

"Hạ Lệnh Tân, đồ anh nướng ngon lắm." cậu ôm thắt lưng anh chậm rãi nói.

Hạ Lệnh Tân ôm Trần Tịch, nhìn Lý Tử Khâm và Hoàng Tinh, thấy Hoàng Tinh cũng ngồi đó tựa vào ghế, nói với Lý Tử Khâm: "Ăn cũng no rồi, chúng ta đi ngủ đi, Trần Tịch say rồi."

Lý Tử Khâm cũng uống nhiều, nhưng vẫn coi như tỉnh táo, gật đầu nói ừ, kéo Hoàng Tinh đi vào phòng.

Trần Tịch mở to mắt nhìn, nói: "Em không say mà." Biểu cảm như thường, nhưng cậu ôm Hạ Lệnh Tân như vậy, nói chuyện cũng chậm nửa nhịp không hề có sức thuyết phục.

Anh không ngờ cậu uống say là ngoan ngoãn như thế, thấy nhân viên và ông chủ bên kia đang nhìn mình, thế là nghiêng người che cậu, nhỏ giọng trấn an cậu "Anh biết em không say", lại quay đầu lại cười với nhân viên, nói: "Bàn hơi lộn xộn, ngại quá." 

Nhân viên và ông chủ mới giật mình thấy cứ nhìn chằm chằm khách không tốt lắm, vội dời mắt. Ông chủ ngượng ngùng cười nói: "Không sao không sao, việc chúng tôi phải làm." Nói xong dừng một chút, bổ sung một câu, "Hai cậu đẹp lắm, cũng đẹp đôi ghê!"

Trần Tịch nghe thấy thế, lướt qua Hạ Lệnh Tân nhìn ông chủ, xấu hổ nói: "Cảm ơn chú." Không biết là cảm ơn khen họ đẹp hay đẹp đôi.

Hạ Lệnh Tân dở khóc dở cười, ôm Trần Tịch gật đầu với ông chủ, nói: "Cảm ơn chú." Sau đó kéo cậu đi vào phòng. Ông chủ và nhân viên nhìn bóng lưng của họ, lại nhỏ giọng thảo luận một lát. Mặc dù họ đã gặp không ít người đồng tính luyến ái, nhưng người đẹp như vậy thì là lần đầu tiên nhìn thấy.

Anh kéo cậu về phòng, hai người không định che giấu quan hệ cho nên Lý Tử Khâm đặt hai phòng giường đôi. Trần Tịch đi vào trong phòng vẫn lẩm bẩm: "Ông chủ tinh mắt ghê, em cũng thấy chúng ta đẹp đôi, anh cảm thấy thế nào?"

Hạ Lệnh Tân nhìn gò má hồng lên vì cồn của Trần Tịch, dưới ánh đèn ban đêm có vẻ càng quyến rũ. Nghe lời say của cậu, cảm xúc trong anh càng quay cuồng, cuối cùng hóa thành tình dục. Anh mở một chai nước khoáng uống sạch, miễn cưỡng đè ngọn lửa trong tim xuống. Ném chai xuống thấy Trần Tịch vẫn đang nhìn mình, ngọn lửa lại bùng lên. Anh nhẹ nhàng sờ gò má cậu, khẳng định: "Ừ, chúng ta đẹp đôi nhất, không có ai đẹp đôi hơn chúng ta."

Lúc này Trần Tịch mới hài lòng cười. Cậu ngẩn ra nhìn anh, trong mắt tràn đầy tình yêu. Sau khi say cậu như thể quên che giấu bản thân, tình yêu nóng cháy trong mắt là thứ mà Hạ Lệnh Tân chưa từng thấy. Anh nhìn mà lòng nóng bỏng, thế mà cậu còn muốn dùng lời kích thích anh: "Hạ Lệnh Tân, sao anh không hôn em? Không phải say rượu mất trí à? Sao anh không sờ em?"

Gân xanh trên thái dương Hạ Lệnh Tân đập thình thịch, không biết làm thế nào với con ma men này. Anh nhịn một hồi, dỗ: "Cục cưng uống say rồi, khó chịu lắm, đêm nay không làm được không?"

Trần Tịch không vui bĩu môi, chủ động bò ngồi lên đùi anh, nói: "Đã nói là em không say mà. Em không khó chịu chút nào, em muốn làm với anh, không tin anh sờ xem," cậu ngượng ngùng mím môi, "Em ướt rồi. Hôm nay em say rượu nói lời thật, em chỉ nói một lần, anh nghe nha." 

Cậu kề bên tai Hạ Lệnh Tân nói nhỏ: "Em thích làm tình với anh lắm, rất thoải mái, rất vui vẻ, cho nên sau này anh phải chủ động chút đó, đừng để em chủ động mãi." Trong mắt cậu chỉ có sự hồn nhiên, nhưng cậu không biết Hạ Lệnh Tân nghe được "lời thật khi say" này trong lòng chấn động ra sao.

Anh nhìn cậu chằm chằm, trong mắt đầy tình dục mãnh liệt, bàn tay to không do dự nữa kéo áo Trần Tịch, giống một con chó sói động dục, hung mãnh cắn từ môi cậu đến ngực. Trần Tịch kêu lên một tiếng, muốn lùi về sau, lại bị anh túm được ngực. Bầu vú mềm mại rơi vào trong miệng, anh liếm mạnh, mút mát, được một lúc núm vú đã cương cứng lên.

Trần Tịch rên đau một tiếng: "A... Đau quá Hạ Lệnh Tân..."

Hạ Lệnh Tân trầm giọng nói: "Gọi chồng, chồng liếm cho em sẽ không đau nữa."

Trần Tịch cau mày ngoan ngoãn gọi: "Chồng ơi, liếm cho em, đau quá..."

Hạ Lệnh Tân cứng đờ, Trần Tịch say rượu quả thực ngoan đến mức làm anh muốn phạm tội. Cục cưng như vậy nên bị anh nhốt trong nhà khóa trên giường không cho đi đâu, chỉ cho một mình anh xem.

Anh cởi quần cậu, một tay tìm được hoa huy*t xoa xoa. Như lời Trần Tịch, chỗ đó đã ướt đẫm. Mắt anh tối lại, anh dò vào hoa huy*t, quấy đến khi hoa huy*t trào ra từng dòng nước. Trần Tịch càng lúc càng thở gấp rên rỉ.

"Ưm... Đừng mà..."

Hạ Lệnh Tân dùng một tay đè hai chân cậu lại, một tay nương theo dịch thể chảy từ hoa huy*t ra bôi trơn hậu huyệt, miệng thì liếm vú cậu.

"Ưm a... Hạ Lệnh Tân... chồng ơi... đừng ấn chỗ đó ư..." Trần Tịch cào lung tung lên lưng anh, bị kích thích ở hạ thân và ngực làm cho không khống chế được. Hạ Lệnh Tân kiên nhẫn nới lỏng hậu huyệt một hồi, thấy đã bớt căng chặt mới cởi quần lấy côn th*t ra đâm vào.

Đêm qua mới làm, hậu huyệt không khó đâm vào nữa, Hạ Lệnh Tân thuận lợi đâm thẳng vào, nhân lúc Trần Tịch chưa hoàn hồn đã rút ra đâm vào. Trần Tịch bị đâm lắc lư, bầu vú mềm mại cũng nhẹ nhàng đong đưa theo. Hạ Lệnh Tân như thể phát hiện đại lục mới, đột nhiên muốn trêu cậu nên cố ý va chạm thật mạnh, bầu vú và núm vú đỏ tươi cũng rung theo, anh lại nhẹ nhàng đâm, núm vú kia chỉ nhẹ nhàng lắc lư. 

Trần Tịch bị anh đâm chọc nửa vời, nhíu mày hừ hừ: "Anh làm gì thế nha..."

Lúc bấy giờ Hạ Lệnh Tân mới không đùa cậu nữa, đâm thật mạnh vào, hôn môi cậu hàm hồ nói: "Làm em."

Đến khi Trần Tịch bắn lần thứ hai, anh mới thở dốc bắn vào chỗ sâu trong lỗ nhỏ. Anh lau mồ hôi trên trán cậu, chờ người cậu khô ráo mới ôm cậu đi tắm.

Cồn ăn mòn đại não Trần Tịch sau lại bắt đầu ăn mòn cơ thể cậu, cậu mềm nhũn tựa vào Hạ Lệnh Tân, mặc cho anh tắm rửa, hai tay mình thì rảnh rỗi. Tắm được một nửa, Trần Tịch nắm dương v*t của anh, nó lại bị cậu chơi lớn. Cậu lại hồn nhiên không biết, ngốc nghếch cười với Hạ Lệnh Tân: "Hạ Lệnh Tân ơi, đằng trước em cũng muốn."

Hạ Lệnh Tân thở dài, kề trán cậu dỗ dành: "Phải gọi chồng."

Cậu cố gắng mở to cặp mắt say lờ đờ ra, ngoan ngoãn nói: "Chồng ơi."

Anh bất đắc dĩ cười, cưng chiều nhéo mũi cậu: "Em đó, sao như muốn lấy mạng anh vậy?"

Trần Tịch nghiêm túc lắc đầu: "Em không cần mạng của anh, em chỉ muốn anh sống thật tốt."

Hạ Lệnh Tân lau sạch người cậu, tắt nước, quấn khăn tắm ôm cậu đặt lên giường, lấy áo mưa trên tủ đeo vào, đè lên người cậu đâm vào hoa huy*t: "Ừ, anh sẽ sống thật tốt, em cũng phải sống thật tốt, có được không?" Trần Tịch kêu lên một tiếng, hai chân bị Hạ Lệnh Tân gác lên vai, rên rỉ đáp vâng.

Khi hoa huy*t cũng cao trào một lần, cậu không chống được cơn buồn ngủ ngủ mất, Hạ Lệnh Tân mới qua loa đâm thêm vài lần bắn ra. Anh cởi áo mưa ra buộc lại vứt đi, lại đi lấy khăn mặt lau khô cho cậu rồi mới vọt vào tắm quay về ôm Trần Tịch ngủ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.