Đầu Xuân - Tui Phải Giảm Xuống Còn 40 Kg

Chương 52




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trên cơ bản ngày nào Trần Tịch cũng có tiết, Hạ Lệnh Tân giống như người đàn ông nội trợ, ngay cả bữa sáng cũng làm, chỉ hận không thể bón cho Trần Tịch. Buổi tối cậu học xong tiết thực nghiệm về đã sắp mười giờ, anh sợ cậu ngủ không đủ giấc cũng không ép cậu. Cậu được anh ôm vào lòng, có lòng muốn thân thiết với anh, thế nhưng anh phong độ cậu ngồi trong lòng rồi vẫn không rung động, ngay cả hôn cũng chỉ lướt qua. Cậu không biết vì sao, ám chỉ mà anh làm như không hiểu, cậu cũng ngại nói ra, trong lòng lại không yên.

Mãi mới đến thứ Sáu, buổi tối không có tiết thực nghiệm nữa, buổi chiều Trần Tịch hết giờ học về đến nhà, Hạ Lệnh Tân đã làm xong đồ ăn, thấy cậu vào nhà thì xới cơm ra, giục cậu rửa tay ăn cơm. Mấy ngày nay cậu đều được hầu hạ như vậy, vừa xấu hổ vừa ngọt ngào, còn hơi bất an. Cho dù là Hạ Lệnh Tân, cậu vẫn chưa học được cách thản nhiên tiếp nhận lòng tốt của người khác.

Trần Tịch ăn cơm xong, sau đó xoắn xuýt một hồi, chủ động tiến tới ôm lấy thắt lưng anh, lần đầu tiên nói gần như làm nũng: "Mấy hôm nay anh vất vả rồi, để em rửa bát nhé? Không thì em thấy bất an..."

Hạ Lệnh Tân giơ tay lên ôm Trần Tịch, một tay kia bưng bát uống cạn ít canh cuối cùng, rút khăn ra lau miệng, xoay người ôm cậu ngồi lên đùi mình, nói hơi bất mãn nói: "Những chuyện nhỏ nhặt này cục cưng không cần làm, sắp thi cuối kỳ rồi, em yên tâm ôn tập là được, chuyện khác giao cho anh. Đừng lo, bây giờ mà cục cưng còn nói lời như vậy, anh nghe mà đau lòng quá." Nói xong hôn mặt cậu để trấn an.

Cậu cắn môi dưới nghẹn một hồi, rốt cuộc vẫn rầu rĩ nhụt chí nói ra lời trong lòng: "Anh... sao hai ngày nay anh, anh... Không chạm vào em? Có phải... Có phải lần trước anh thấy khó chịu không? Em, người ta nói là sau khi nếm trải có một quãng thời gian đắm chìm mà? Vì sao, vì sao anh..."

Trần Tịch nói xong đột nhiên cứng đờ, không nói nổi nữa, mặt chậm rãi đỏ lên. Cậu không dám nhìn Hạ Lệnh Tân nữa, cuối cùng xấu hổ vùi đầu vào cổ anh, muốn làm con đà điểu. Hạ Lệnh Tân không để cậu như ý, nâng cằm làm cậu ngẩng đầu, nóng bỏng chăm chú nhìn cậu, cười mà như không cười: "Sao cục cưng không nói tiếp? Hửm? Tiếp tục đi? Anh không chạm vào em? Em nghĩ anh làm thế nào?"

Trần Tịch lắc đầu nguầy nguậy, mông bị chỗ cương lên của Hạ Lệnh Tân chọc. Cậu không dám động đậy, thứ nóng bỏng cứng rắn kia truyền độ ấm qua vải vóc, cậu nóng đến độ run rẩy, lỗ nhỏ dưới thân đã ươn ướt. Anh nhẹ nhàng đẩy đẩy hạ thân, cậu theo phản xạ có điều kiện ôm bả vai anh nâng mông lên muốn kẹp chặt hai chân, lại bị anh nhân cơ hội thò tay vào trong quần đùi sờ vào giữa hai chân.

Hạ Lệnh Tân nhẹ nhàng vuốt ve trong quần, Trần Tịch run lên, thắt lưng mềm nhũn lại ngồi xuống. Anh rút tay ra, thuận thế xoa chỗ nhiều thịt nhất trên người cậu, khóe miệng ngậm cười, cố ý thấp giọng mập mờ nói: "Quần cục cưng ướt đẫm rồi."

Trần Tịch đỏ bừng mặt, ôm chặt cổ anh cúi đầu không lên tiếng. Hạ Lệnh Tân bóp mông cậu vuốt ve, nhẹ nhàng đẩy hạ thân để cho quái vật của mình cách vải dệt ma xát Trần Tịch. Cậu thẹn thùng cắn một bả vai anh một cái, sau vài cái thật sự không chịu nổi, run giọng gọi tên anh: "Hạ Lệnh Tân..."

Trần Tịch làm nũng cái là Hạ Lệnh Tân như thể rắn bị đánh bảy tấc, nháy mắt đàng hoàng, không trêu cậu nữa, dục vọng hừng hực rực cháy trong mắt. Anh nắm cằm cậu hung ác hôn, muốn cởi quần cậu. Trần Tịch vẫn ngồi trên đùi anh nên không cởi được quần, anh ôm cậu vào phòng tắm, văn vở nói là tiện tắm rửa, cởi sạch cậu ra, dùng nước ấm làm trơn, nâng chân cậu lên thẳng lưng cắm vào.

Cậu kêu lên một tiếng. Hai ngày không làm, lỗ nhỏ lại căng chặt, nhất thời không thích ứng được người anh em của Hạ Lệnh Tân. Hạ Lệnh Tân bị chặn nửa đường, hoàn hồn, nhớ ra mình không đeo bao, lại rút ra. Cậu không hiểu ra sao nhìn anh, anh vươn tay vuốt ve dương v*t và âm đế của cậu, giải thích: "Quên mang bao."

Trần Tịch ôm lưng anh, trên mặt là dục vọng bị anh khơi lên, nghe vậy không quá tỉnh táo nói: "Không sao..."

Hạ Lệnh Tân cưng chiều lại bất đắc dĩ cười cười, ôm cậu vào trong ngực hôn một hồi, dùng tay hầu hạ cục cưng trong lòng, giải thích: "Không được, cục cưng có thể mang thai, em quên rồi à?"

Trần Tịch nghe hai chữ "mang thai", tỉnh táo hẳn, khó xử nhìn anh, đắn đo cầm thứ bị chủ nhân bỏ lơ kia, nói: "Để em giúp anh." tay cũng vuốt ve, hai người thủ dâm cho nhau. Trần Tịch vẫn không kiên trì được bao lâu đã bắn, Hạ Lệnh Tân lại chậm chạp không bắn.

Anh hôn cổ và hai má cậu. Trần Tịch nhìn cơ thể quyến rũ và dương v*t thô to của anh, nhẹ nhàng hít một hơi, đột nhiên ngồi xổm người xuống thò lưỡi liếm quy đầu. Hạ Lệnh Tân không kịp cản, thấy đầu lưỡi hồng hồng lướt qua quy đầu, nuốt nước bọt, mắt tối đi.

Trần Tịch cảm giác được dương v*t trong tay run lên lúc mình liếm, lỗ nhỏ kích động phun ra một chút chất lỏng. Biết mình làm đúng, cậu ngẩng đầu ngượng ngùng hé miệng cười với anh rồi cúi đầu tiếp tục liếm láp. Cậu căn bản không biết dáng vẻ như này quyến rũ cỡ nào. Gương mặt xinh đẹp, nụ cười thuần khiết, lại cố tình làm động tác dâm đãng như vậy, người Hạ Lệnh Tân nóng bừng, nháy mắt thở dốc.

Trần Tịch chỉ cảm thấy thứ trong tay to hơn, miễn cưỡng ngậm vào miệng lại không thể làm gì. Cậu thử đá lưỡi, lại phát hiện đầu lưỡi căn bản không thể nhúc nhích, vì thế chỉ có thể cố gắng nuốt vào trong, há miệng mút vào, muốn cho Hạ Lệnh Tân thoải mái.

dương v*t của anh không ngừng ra vào khoang miệng ấm áp, hình ảnh khóe mắt cậu nghẹn đỏ lại vẫn kiên trì phun ra nuốt vào đập vào mắt anh, khoái cảm thân thể và khoái cảm tâm lý bao phủ lấy anh, thậm chí anh không kịp rút ra khỏi miệng cậu đã bất ngờ sung sướng bắn ra.

Trần Tịch bị bắn vào miệng, quay đầu liều mạng ho khan, chảy cả nước mắt. Hạ Lệnh Tân bắn hết tinh dịch còn lại lên mặt cậu, cậu vừa ho khan vừa kinh hoảng ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt trên môi toàn là tinh dịch dính nhớp, trên má còn có tinh dịch chảy xuống. Anh thở hổn hển mấy hơi, kéo cậu ôm mặt cậu vội vàng hôn. Trần Tịch muốn giãy giụa cũng không được, lúc anh hôn đủ rồi cậu mới có cơ hội oán giận: "Anh làm gì thế, trong miệng em toàn là của anh... chưa súc miệng mà..."

Hạ Lệnh Tân nghe thế lại cứng, ôm cậu đứng dưới vòi sen, vừa hôn vừa nói đứt quãng: "Không sao, anh không ngại. Cục cưng, anh muốn làm, dùng phía sau được không..." Tay anh đã sờ từ mông cậu tới chỗ nếp uốn kia.

Trần Tịch tưởng đêm nay thế là đã xong, không ngờ là vẫn chưa bắt đầu. Cậu bị Hạ Lệnh Tân bóp thắt lưng mềm chân mềm, không có sức phản kháng cũng không muốn từ chối, cuối cùng vẫn rên rỉ đáp "Vâng".

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.