Đầu Xuân - Tui Phải Giảm Xuống Còn 40 Kg

Chương 51




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sáng ngày hôm sau khi đồng hồ báo thức vang lên Trần Tịch vẫn đang ngủ. Ngày hôm qua khóc hai lần mắt sưng đỏ, cậu vừa cố gắng mở mắt ra vừa giơ tay sờ điện thoại, lại sờ vào một người. Cậu ngẩn ra một lúc mới nhớ ra chuyện xảy ra hôm qua. Hạ Lệnh Tân cầm điện thoại tắt báo thức, trấn an vỗ về Trần Tịch, sáng sớm giọng khàn mà trầm: "Vẫn sớm, cục cưng ngủ thêm một lát đi."

Trần Tịch bị giọng nói khiêu gợi làm cho đỏ tai, đùi bị hạ thân cương cứng của anh chọc vào. Cậu tỉnh hẳn, dúi đầu vào vai anh nhỏ giọng nói: "Không được, hôm nay em có tiết đầu, phải dậy."

Hạ Lệnh Tân xoa giữa chân mày, lấy điện thoại xem giờ. Thôi được rồi, 7 giờ 35, tiết đầu 8 giờ rưỡi, nên dậy. Anh buông Trần Tịch ra ngồi dậy, mở tủ quần áo cạnh giường hỏi cậu hôm nay mặc cái gì, theo chỉ thị của cậu lấy quần áo ra, lại thay quần áo cho cậu, giống như đang chăm một con búp bê nhỏ.

Trần Tịch xấu hổ, Hạ Lệnh Tân lại không đưa quần áo cho cậu, cậu chỉ có thể đỏ mặt để anh cởi quần áo ngủ thay quần áo cho mình. Lúc cởi áo ngủ Hạ Lệnh Tân còn cố ý nhìn nhìn hai núm vú bị mút sưng lên, thấy đã không có gì dị thường mới yên tâm hôn một cái, mặc xong quần áo cho cậu. Lúc thay quần anh lại bôi thuốc, cậu đỏ mặt cho anh làm. Thay xong quần áo đã mười phút trôi qua.

Sợ đi học muộn, Trần Tịch nhanh chóng rửa mặt đánh răng, Hạ Lệnh Tân cũng nhanh chóng sửa soạn ra ngoài với cậu. Cậu đưa chìa khóa cho anh, vừa đi vừa kể thời khóa biểu của mình. Mặc dù Hạ Lệnh Tân có thời khoá biểu của Trần Tịch nhưng vẫn nghiêm túc nghe cậu nói chuyện. Hai người đi vào quán ăn sáng dưới nhà, anh mua bữa sáng cho cậu, cậu cầm đi. Anh xem giờ, vẫn còn nửa tiếng, đến trường không tốn thời gian, ăn sáng vẫn kịp, vì thế anh ấn cậu ngồi xuống nhìn cậu ăn sáng xong mới cho cậu đi.

Trần Tịch sợ đi trễ hết chỗ, nhưng lại không nỡ xa anh, dưới sự kiên trì của anh ngoan ngoãn ăn hết bữa sáng rồi mới đi học. Lúc vào phòng học còn ba bốn phút nữa là vào lớp, đa số bạn học đã đến rồi. Cậu nhìn chung quanh, Hoàng Tinh giữ chỗ ở hàng thứ ba vẫy tay, cậu nhanh chóng chạy đến ngồi xuống lấy sách giáo khoa ra. 

Hoàng Tinh thấy Trần Tịch đến muộn hơn bình thường, mắt thì sưng đỏ, nhưng sắc mặt lại rất tốt, thoạt nhìn cũng đầy sức sống, không biết là làm sao, không yên lòng hỏi cậu: "Sao giờ cậu mới đến? Sao mắt lại sưng lên thế? Xảy ra chuyện gì à?"

Trần Tịch mở sách ra chuẩn bị học bài, nghe vậy khóe miệng cong thành ý cười, ánh mắt sáng ngời tràn đầy hạnh phúc, nhìn cô nhỏ giọng trả lời: "Không sao, hôm qua Hạ Lệnh Tân về rồi."

Hoàng Tinh mở to mắt: "Thật hả?!" Bạn học xung quanh nghe thấy thế quay đầu nhìn cô hỏi "Thật cái gì?". Trần Tịch luống cuống cúi đầu, Hoàng Tinh phất tay nói "Không có gì không có gì". Vừa vặn chuông vào học vang lên, giảng viên trên bục tằng hắng một cái bắt đầu vào lớp, bạn học xung quanh đều quay đầu lại nghe giảng bài. Trần Tịch lặng lẽ nói "Tan học nói sau", sau đó không nói tiếp nghiêm túc nghe giảng.

Hoàng Tinh đột nhiên nhớ đến hôm qua Lý Tử Khâm cười thần bí, mới hiểu ra hôm qua Lý Tử Khâm nói "Về là biết" rốt cuộc là có ý gì. Cô liếc mắt nhìn Trần Tịch từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều là vui sướng, thở dài. Mấy năm như vậy, cuối cùng người này cũng cười.

Buổi sáng nhiều tiết, học lý thuyết xong phải thực nghiệm, học xong đã đến giữa trưa. Trần Tịch cất túi cùng Hoàng Tinh ra phòng học, đầu tiên là ngượng ngùng cười với cô, đi đến chỗ ít người gọi điện thoại cho Hạ Lệnh Tân rồi mới chậm rãi xuống tầng với cô.

"Cậu ấy tốt nghiệp đại học rồi à? Về là đi tìm cậu luôn? Hai cậu tình sâu như biển luôn á! Chúc mừng chúc mừng nha, người có tình sẽ tìm được nhau." mặc dù Hoàng Tinh biết Lý Tử Khâm vẫn gửi tin tức cho Hạ Lệnh Tân nhưng anh quay về là đi tìm Trần Tịch ngay vẫn khiến cô kinh ngạc.

Trần Tịch bị Hoàng Tinh trêu chọc mà xấu hổ. Mấy năm nay Hoàng Tinh xem như là hiểu cậu, hai người thậm chí còn bị hiểu lầm là một đôi, sau đó người theo đuổi Trần Tịch càng ngày càng nhiều, Hoàng Tinh đơn giản chủ động làm lá chắn cho cậu, cho đến khi cô hẹn hò với Lý Tử Khâm mới chấm dứt. 

"Đừng nói như vậy... cảm ơn cậu, còn Tử Khâm nữa, cũng phải cảm ơn cậu ấy. Cảm ơn mấy năm nay các cậu luôn ở bên tớ." Trần Tịch thật lòng nói.

Hoàng Tinh cạn lời: "Cậu nói như thể Hạ Lệnh Tân về là không cần chúng tớ nữa ấy, muốn chào tạm biệt hả? Thấy sắc quên bạn như thế là không được đâu."

Trần Tịch vội xin lỗi: "Không phải, không phải ý đó, xin lỗi tớ lỡ lời..."

Hoàng Tinh cười hì hì: "Được rồi tớ biết mà, đùa cậu thôi, bao nhiêu năm rồi chẳng tiến bộ chút nào, cậu dễ lừa quá đấy. Ủa, từ từ, cậu xem người kia có phải Hạ Lệnh Tân không? Sao tớ thấy hơi giống nhỉ..." Hoàng Tinh kéo cánh tay Trần Tịch chỉ người đứng dưới bóng cây cho cậu xem.

Trần Tịch giương mắt nhìn lại, đúng là Hạ Lệnh Tân. Anh cũng nhìn thấy họ, giơ tay lên vẫy vẫy, đi tới.

Trần Tịch và Hoàng Tinh cũng đi đến chỗ anh, cô lẩm bẩm: "Sao tớ cảm thấy về tới hồi cấp ba nhỉ... Tớ nhớ khi đó Hạ Lệnh Tân cũng luôn đứng dưới tầng chờ cậu đi ăn cơm."

Nói xong Hạ Lệnh Tân đã đến trước mặt họ, Trần Tịch nhẹ giọng đáp "Đúng vậy", anh hỏi: "Cái gì?"

Trần Tịch lắc đầu nói "Không có gì", lại ngẩng đầu hỏi anh: "Sao anh lại đến đây? Không phải nói ở nhà chờ sao?" Nói xong lại hơi đỏ mặt, hỏi như vậy có vẻ như thể Hạ Lệnh Tân không thể rời xa mình...

Hạ Lệnh Tân mỉm cười nói: "Ở nhà một mình cũng chán, đến đón em." Sau đó lại gật đầu với Hoàng Tinh, cầm hộp quà đưa cho cô, nói: "Đã lâu không gặp Hoàng Tinh, cảm ơn cậu chăm sóc Trần Tịch mấy năm nay, cảm ơn cậu không chê Tử Khâm tốt bụng chấp nhận cậu ấy. Đây là quà của tôi, cậu nhận đi. Thứ Bảy tôi và Tử Khâm liên hoan, lúc đó cậu nhất định phải tới đấy."

Hoàng Tinh nhìn cái hộp đẹp đẽ kia, biết đồ trong đó không rẻ. Cô thoải mái nhận quà, cười nói: "Cảm ơn thì không cần, Trần Tịch là bạn tôi, bầu bạn chăm sóc là phải. Cảm ơn quà của cậu, thứ Bảy tôi sẽ đến đúng giờ. Ok, các cậu về đi, tớ cũng đi ăn cơm đây, bye."

Trần Tịch gọi cô lại: "Đến chỗ tớ ăn không?"

Hoàng Tinh nháy mắt mấy cái nhỏ giọng trêu ghẹo: "Hôm nay thì không được, tớ đến làm bóng đèn làm gì? Buổi chiều vẫn có tiết đấy đừng quên. Tớ đi đây, bye bye!" Nói xong vẫy tay với hai người, xoay người sải bước đi.

Trần Tịch đỏ mặt, Hạ Lệnh Tân bật cười, gỡ túi cậu xuống khoác lên vai, nói: "Đi thôi, chúng ta cũng về nhà ăn cơm." Cậu sờ sờ gò má nóng lên, thấp giọng "Vâng" một câu, đi theo anh quay về.

Bình thường Trần Tịch hay ăn cơm ở trường, buổi trưa cũng rất ít khi về nhà nghỉ ngơi, bình thường toàn ở phòng học hoặc thư viện tự học, thuê nhà chỉ để có chỗ ngủ buổi tối, đồ bếp vân vân cũng chưa chuẩn bị. Cậu tưởng Hạ Lệnh Tân gọi đồ ăn ngoài, ai biết được về nhà thấy hai món mặn một rau một canh vẫn đang bốc hơi nóng, cậu ngây ngẩn cả người.

Hạ Lệnh Tân buông túi, từ phía sau lưng ôm cậu hôn tai và gò má cậu, nói: "Cục cưng đi rửa tay đi, anh xới cơm." Nói xong buông Trần Tịch ra đi vào bếp. Cậu ngẩn người đi đến cửa phòng bếp, thấy phòng bếp có thêm đồ làm bếp mới tinh. Hạ Lệnh Tân mở nồi cơm điện ra xới cơm, bát cơm cũng là mới.

Hạ Lệnh Tân bưng hai bát cơm quay người, thấy cậu vẫn đứng ở cửa phòng bếp ngơ ngác nhìn mình, lòng anh mềm nhũn. Thấy Trần Tịch ngoan ngoãn khiến người yêu thương như vậy, anh hận không thể thời thời khắc khắc ôm cậu vào trong ngực không buông tay. Anh tiến đến trước mặt cậu hôn đôi môi mềm mại, dịu dàng nhìn cậu, như dỗ trẻ con: "Cục cưng ngoan, đi rửa tay rồi về ăn cơm được không?"

Trần Tịch đỏ mắt, cụp mắt khẽ gật đầu một cái, xoay người vào WC rửa tay. Hạ Lệnh Tân thở dài, đi đến bên bàn để bát cơm xuống, theo vào WC, thấy cậu đang lau mắt. Cậu thấy anh vào thì vội cụp mắt, không muốn để anh nhìn thấy cảnh mình khóc. Từ hôm qua tới hôm nay cậu cứ khóc mãi, lúc không có anh rõ ràng cậu không phải một người hay khóc.

Hạ Lệnh Tân đi đến sau lưng Trần Tịch, vươn tay cầm hai tay cậu để dưới vòi nước rửa, bốn bàn tay chạm vào nhau, thân mật vô cùng. Anh hôn gò má cậu, thấp giọng nói: "Xin lỗi cục cưng."

Trần Tịch nhìn Hạ Lệnh Tân đau lòng và áy náy trong gương, nhẹ nhàng lắc đầu, nghiêng mặt sang bên thân mật cọ cọ anh, nhỏ giọng nói: "Không trách anh, anh về em vui lắm, cảm ơn anh đã về, Hạ Lệnh Tân." Nói xong chủ động hôn môi anh, hai người đứng bên cạnh bồn rửa mặt hôn môi, như đôi uyên ương, thân mật không thể tách rời.

Rửa tay xong Hạ Lệnh Tân ôm mông Trần Tịch ngồi xuống ghế, lại kéo ghế ngồi xuống cạnh cậu, gắp thức ăn cho cậu, nhìn chằm chằm cậu ăn hai bát cơm đầy. Trần Tịch kiên trì ăn hết, đây là Hạ Lệnh Tân làm, cậu không muốn lãng phí chút nào. Mới ăn xong anh lại gắp thêm miếng nữa, cậu ăn một miếng thật sự không ăn nổi nữa, khó xử nhìn anh: "Hạ Lệnh Tân, em ăn no lắm rồi, không ăn nổi..."

Hạ Lệnh Tân thấy cậu ăn không ít, đưa tay sờ bụng cậu, phồng lên, lúc này mới gật đầu gắp đồ ăn trong bát cậu lên ăn. Trần Tịch bất ngờ không kịp phòng bị sờ bụng, lại thấy anh không ngại ăn đồ ăn thừa của mình, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng.

Hạ Lệnh Tân vừa ăn vừa giải thích: "Cục cưng gầy quá, phải ăn nhiều mới được. Khoảng thời gian này em về nhà ăn đi, sắp thi cuối kỳ rồi, em ôn tập mệt quá thì anh mang đến lớp cho em, chúng ta ăn đồ tự nấu, vệ sinh hơn. Tuy anh nấu không ngon lắm, nhưng miễn cưỡng ăn được, ít nhất cam đoan dinh dưỡng khỏe mạnh, cục cưng đừng chê."

Trần Tịch dựa vào cạnh bàn nhìn anh ăn cơm, vừa rồi anh chỉ gắp cho cậu, mình chưa ăn bao nhiêu, nghe vậy thì phản bác: "Anh nấu ngon lắm mà."

Hạ Lệnh Tân cười nhìn cậu: "Cảm ơn cục cưng khen ngợi."

Trần Tịch ngượng ngùng mím môi: "Em sợ ngày nào anh cũng nấu cơm thì mệt lắm."

Hạ Lệnh Tân ăn xong một ngụm cơm cuối cùng, lau miệng, kéo Trần Tịch ngồi lên đùi mình, hôn cậu: "Mệt sao được, một trong những ước mơ của anh là ngày ngày nấu cơm cho cục cưng ăn, nuôi cục cưng trắng trắng mềm mềm. Nấu cơm cho cục cưng không mệt chút nào, anh vui lắm."

Nếu như người khác nói lời này Trần Tịch sẽ nghĩ người này đang dẻo miệng, nhưng Hạ Lệnh Tân nói như vậy cậu lại tin đây là lời thật lòng. Cậu cười ngọt ngào, ôm cổ anh chủ động hôn: "Cảm ơn anh, Hạ Lệnh Tân. Anh nấu cơm, em đi rửa bát vậy."

Hạ Lệnh Tân không buông tay: "Cục cưng không cần rửa bát, lát nữa anh rửa, bàn tay em phải làm việc ý nghĩa hơn."

Trần Tịch nghi ngờ nhìn anh, Hạ Lệnh Tân cười khẽ, cầm tay cậu đặt ở hạ thân mình, mập mờ nói: "Ví dụ như an ủi nó."

Trần Tịch đỏ mặt, ngoan ngoãn cắn môi muốn cởi quần anh. Hạ Lệnh Tân lại cản cậu, cười nói: "Buổi tối nói sau, buổi chiều cục cưng phải đi học, đi ngủ một lúc đi."

Trần Tịch giờ mới hiểu được mình bị đùa, đỏ mặt lườm anh. Hạ Lệnh Tân cười ôm cậu đặt lên giường, hai người lại thân mật hôn một lát, lúc cậu ngủ anh mới đi thu bát đũa rửa sạch, quay về ôm cậu ngủ.

Tiểu Hạ rất biết chiều vợ, ấn like.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.